Hồi 4:
Hóa trang kinh động quỷ thần, hoa khôi kiều diễm ngoài mong đợi.
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Edit: Hoàng Thái Quân
* * *
Quỳnh hương tiêu sầu phồn hoa cẩm.
Túy ảnh tiêu sái nhưỡng đa tình
Tối thị tiêu hồn hồng tụ u
Thanh ca mạn vũ tỏa trọng lâu. .
Phàm là nam tử trong thành Hàng Châu, không một ai không biết đến bốn câu thơ này, thật không phải vì bốn câu thơ này là do danh gia sáng tác gì, mà vì trong bốn câu thơ này hàm ẩn tên gọi của ba thanh lâu lớn nhất thành Hàng Châu ---- Quỳnh Ngọc các, Ảnh Thúy Lâu và U Nguyệt Phường.
Nói đến ba thanh lâu này, Quỳnh Ngọc các có thức ăn thơm hương nức tiếng, Ảnh Thúy lâu là rượu ngon mỹ nhân nổi danh, còn U Nguyệt phường lại có cô nương hút hồn nhất, ba nhà ai cũng có sở trường riêng, mỗi người mỗi vẻ, lập nên ba thế lực vững chắc trong thành Hàng Châu. Nhất là hoa khôi của ba nhà, Quỳnh Ngọc Các có Liễu Hàn Yên, Ảnh Thúy Lâu có Diễm Vô Song, U Nguyệt Phường có Nguyệt Hồng Lệ, đều là các tiểu mỹ nhân đứng đầu, không nói khoa trương, những người đó đều là ngàn vàng một mặt, vạn vàng một đêm.
Nhưng vừa vào tháng tám, không biết vì sao, ba hoa khôi trước sau đều mắc bệnh lạ, nằm trên giường không dậy nổi, làm hại làm ăn của ba nhà thanh lâu này xuống dốc không phanh, rất tiêu điều. Mãi đến mấy ngày gần đây, Quỳnh Ngọc các lại có một tân hoa khôi vừa đến, có thể ca có thể phú, có thể múa có thể xướng, lại có cách thức chiêu khách mới mẻ là lập lôi đài thượng đấu, bất quá mấy ngày, Quỳnh Ngọc các liền quật khởi thanh danh như hạc, thanh thế vượt bậc qua mặt hai nhà khác.
Lạ là, Ảnh Thúy lâu và U Nguyệt phường lại như thể không chút để tâm, vừa không đưa ra chiêu mới ứng đối, cũng không tuyển tân hoa khôi lên đài, mặc cho Quỳnh Ngọc các kia một mình gây sức ép. Do đó, các khách tìm vui phú hào giàu sang có máu mặt đều đổ về hướng Quỳnh Ngọc các, trong lúc nhất thời, đệ nhất thanh lâu Hàng Châu này lại phong cảnh vô hạn, ngựa xe như nước, ngày vào đấu kim.
Đáng tiếc, trăng tròn lại khuyết, nước đầy lại tràn, vật cực tất phản, vui quá hóa buồn.
Tối hôm qua, muội tử bỏ trốn của Đinh thị song hiệp Mạt Hoa thôn lừng lẫy đại danh trên giang hồ, không biết vì sao lại cùng với tên nhân tình gầy gò kia chạy tới Quỳnh Ngọc các, còn đánh nhau với một vị công tử đến công lôi đài.
Phải nói trận đấu này là ----- phong vân biến sắc, quỷ khóc thần sầu, đem Quỳnh Ngọc các đập nát gần như tơi tả, không để lại vật nào toàn vẹn, tất cả khách tìm hoan trong Quỳnh Ngọc các đều bị dọa đến chết khiếp, bỏ chạy sạch sẽ.
Trong một đêm, Quỳnh Ngọc các phong cảnh vô hạn bị quét sạch.
Đáng tiếc, khách tìm hoan luôn chờ chuyện gió trăng trong thành Hàng Châu, cũng chỉ có thể thương xót ngóng trông Quỳnh Ngọc các này trăm ngàn lần đừng giống như Ảnh Thúy Lâu và U Nguyệt Phường, chưa gượng dậy nổi, cắt đứt chuyện vui bọn họ.
*
Sau giờ ngọ ba khắc, ánh mặt trời lên cao nhất, sáng sáng chói mắt, hai nam tử một cao một thấp toàn thân mùi rượu chưa tiêu tán, vẫn còn bộ dáng ngái ngủ, phe phẩy cây quạt trong tay, trái đong phải đưa tản bộ trên con phố Tây Nam, vừa mới đi đến trước cửa Quỳnh Ngọc các, đã bị một quy nô ngăn lại, vẻ mặt thân thiện tiếp đón.
"Ấy, đây không phải là Trương gia và Từ gia sao? Sớm a!" Trên mặt của Quy nô đầy nếp nhăn khi cười.
Nam tử cao hơn cố sức đẩy mí mắt lên nhìn nhìn, cười nói: "Là A Bảo của Quỳnh Ngọc các đây mà? Đêm hôm qua Quỳnh Ngọc các bị Đinh đại tiểu thư kia đập phá một trận, hôm nay ngươi không ở trong các dọn dẹp, sao còn ở ngoài này rảnh rỗi tản bộ? Chẳng lẽ không sợ tú bà Lý ma ma rút da tiểu tử ngươi?"
"Nhờ phúc của Trương gia, trong các đã thu dọn sạch sẽ từ sáng sớm, đêm nay vẫn mở cửa đón khách như thường lệ!" Quy nô A Bảo vui vẻ nói.
"Hả! Lời này là thật sao?" Đôi mắt của nam tử thấp hơn nhất thời sáng lên.
"A Bảo có lừa ai cũng không thể lừa Từ gia ngài!" A Bảo cúi đầu khom lưng.
Hai vị nam tử liếc nhau, nét mặt vui mừng.
Trương gia kia lại hỏi: "Đêm nay vị hoa khôi che mặt đó vẫn lập lôi đài sao?"
A Bảo vừa nghe, vội lắc đầu nói: "Không dối gạt Trương gia, đêm nay không phải là vị kia, mà thay người khác."
"A?" Hai người Trương Từ vẻ mặt thất vọng.
"Nhị vị gia gia, đừng vội! Nghe nói dáng vẻ của vị hoa khôi đêm nay so với Liễu Hàn Yên, Diễm Vô Song, Nguyệt Hồng Lệ lại càng xinh đẹp hơn!" A Bảo vội bồi thêm một câu.
"Ngươi nói thật sao?" Hai người đồng thời kinh hô.
"Là thật!" A Bảo ra sức gật đầu, lại quay đầu liếc nhìn cửa lớn của Quỳnh Ngọc các, đè thấp giọng xuống vài phần nói: "Thật ra ta cũng chưa biết vị cô nương mới tới này có hình dáng ra sao, toàn bộ Quỳnh Ngọc các cũng chỉ có La ma ma cùng với tên quy nô mới tới là đã gặp qua, hay là để ta thay nhị vị gia gia gọi hắn lại đây hỏi thử xem?"
Trương gia và Từ gia nhìn theo ánh mắt A Bảo, chỉ thấy trước cửa Quỳnh Ngọc các, dưới bóng một gốc cây đa già, một tiểu tử gầy bẹp đang ngồi ở đó, toàn thân là áo quần xám tro, trên đỉnh đầu xiêu vẹo một chiếc mũ quy nô, trong thắt lưng còn buộc một cái bao bằng vải thô, góc bao vải muốn quét tới mặt đất, tên quy nô này đang ngủ gà ngủ gật, đầu chốc chốc lại nghiêng ngả trước sau.
"Được! Ngươi gọi hắn lại đây hỏi một chút đi." Từ gia gật đầu.
"Vâng!" A Bảo cúi người đáp lời, chạy vọt đi nhanh như chớp, không bao lâu, đã mang theo tên quy nô gầy gò kia chạy trở về.
Hai người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy tên quy nô này, thân thể gầy giống như cây đũa, mắt nhỏ như khe hẹp, nét mặt tươi cười nịnh hót, vừa thấy hai người lập tức chắp tay thi lễ nói: "Nhị vị gia gia, tiểu nhân A Kim, xin vấn an nhị vị gia gia."
"Ngươi gọi là A Kim à?" Trương gia hỏi.
"Vâng, vị gia gia này có gì sai bảo?"
"Nghe nói đêm nay Quỳnh Ngọc các có một cô nương mới tới ..."
Lời của Trương gia còn chưa nói xong, đã thấy tên quy nô kêu A Kim kia đột nhiên biến sắc, vội dựng thẳng một ngón tay lên phóng tới bên miệng, thấp giọng nói: "Xuỵt, nhị vị gia gia, nhỏ giọng chút!"
Hai người Trương, Từ nhất thời sửng sốt.
Sắc mặt A Kim kia bất giác trầm xuống, thấp giọng khiển trách A Bảo: "A Bảo! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, chuyện này không thể nói ra, nếu để cho La ma ma biết, thì không lột da ta không được!"
A Bảo vẻ mặt oan ức: "A Kim, Trương gia với Từ gia cũng không phải người ngoài, ngày thường rất chiếu cố A Bảo ta, ta đâu thể nào vong ân phụ nghĩa?"
"Cái này..." A Kim chớp chớp mắt nhỏ, liếc A Bảo một cái, có chút bất đắc dĩ nói: "Chỉ lần này thôi đấy, tuyệt không có lần tới!"
"Được được được! A Kim ngươi tốt nhất!" A Bảo cười đáp.
Hai người Trương, Từ nghe thấy liền khó hiểu, không khỏi lên tiếng hỏi: "A Bảo, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
A Bảo tiến sát lên vài bước, nhỏ giọng nói: "Nhị vị gia gia, là các người không biết đó thôi, La ma ma không cho chúng ta đem chuyện cô nương mới tới nói ra bên ngoài."
"Tại sao?" Từ gia ngạc nhiên hỏi.
Tên quy nô kêu A Kim kia thấp giọng ra vẻ thần bí: "La ma ma nói, cô nương mới tới này rất xinh đẹp, không thể giống như trước tùy tiện cho người khác nhìn ngó! Đêm nay là lần đầu tiên cô nương này lên sàn biểu diễn, khách nhân tới dự phải là công tử tài tuấn sang quý có máu mặt trong thành Hàng Châu mới được, La ma ma còn muốn đích thân viết thiếp mời, chỉ ai có thiếp mời mới được nhập các đêm nay!"
Hai người Trương, Từ vừa nghe, liền cực kỳ không vui.
"Ây chà, ta nói La ma ma này quá không trọng nghĩa, ngày thường hai huynh đệ chúng ta chiếu cố làm ăn trong các không ít, thế nào mà vừa có lợi liền quên ngay hai huynh đệ chúng ta?"
"Ai nói chứ, không phải đâu!" A Bảo vẻ mặt phẫn nộ.
Từ gia vòng chuyển con ngươi, lại hỏi: "Ta nói này A Kim, A Bảo nói cô nương mới tới chỉ có ngươi là đã gặp qua, có thật là đẹp như vậy không?"
"Đẹp? Đâu chỉ là đẹp!" Mắt nhỏ của A Kim híp híp cong lên, lông mày ánh mắt cái miệng đều bày ra một loại tạo hình cong cong, một bộ dạng sắc mê tâm loạn kinh điển: "Đó quả thực chính là hằng nga cung trăng hạ phàm, tiên nữ thiên cung chuyển thế, cái gì mà chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, Liễu Hàn Yên, Diễm Vô Song, Nguyệt Hồng Lệ ----- khụ, cũng không đáng xem! Cứ nhìn thân thể mảnh mai của cô nương người ta đi....Chậc chậc, khuôn mặt kia...Chậc chậc, ánh mắt kia...Ai a a, chỉ cần ngài nhìn qua một lần, Ai da ông trời ơi, nhất định là ngay cả hồn của ngài cũng bay mất! Ta lớn tới mức này, cũng chưa từng thấy qua cô nương nào xinh đẹp đến vậy! Tiểu nhân chỉ nhìn thoáng qua, mà khi nhắm mắt lại trong đầu đều là cô nương ấy...Haizz, tiểu nhân sợ là đã mắc phải loại bệnh tương tư gì đó mất rồi!"
Nói đến đây, từ lông mày đến ánh mắt của A Kim đều rũ cuống, một bộ dáng tương tư tận xương cực khổ sở.
Lại nhìn qua hai người Trương, Từ, vừa nghe A Kim nói đến một nửa, ánh mắt đều phát xanh, khi nghe được tới cuối bao nhiêu nước miếng đều chảy xuống.
"Thực sự đẹp như vậy?" Trương gia nuốt nuốt nước miếng hỏi.
"Nửa chữ không giả!" A Kim ra sức gật đầu.
Trong lòng Hai người Trương, Từ lúc này như giấu hai mươi lăm con chuột nhắt ---- trăm vuốt cào bới, tâm ngứa khó nhịn, hận không thể ngay tức khắc xông vào Quỳnh Ngọc các xem qua hình dáng của mỹ nhân một lần.
"Khụ khụ, A Bảo, A Kim, các ngươi có thể nói với La ma ma, để cho hai huynh đệ chúng ta đêm nay vào ngắm mỹ nhân không?" Từ gia xoa tay nói.
Vẻ mặt A Bảo nhất thời khổ sở: "Ta cũng không biết nói thế nào? La ma ma đã sớm đi ra ngoài đưa thiếp mời rồi, lúc nào trở về ta cũng không biết nữa!"
"A? Vậy, vậy vậy vậy nên làm thế nào mới được?" Hai người Trương, Từ vò đầu bứt tai.
"Ai da, A Bảo, may mà có ngươi nhắc, ta cũng phải đi đưa -----" A Kim cứ như đột nhiên nghĩ đến cái gì, chợt quát to một tiếng, nói tới nửa, lại bất giác im bặt, nhướng mắt liếc qua Trương, Từ một cái, cười hì hì, vừa lui vừa nói: "Nhị vị gia gia bận bịu, tiểu nhân còn có chút chuyện phải làm, đi trước một bước."
Nói xong, xoay người sắp sửa chạy đi.
Hai người Trương, Từ mắt nhanh chân lẹ, bịch bịch hai bước tiến lên ngăn A Kim lại.
"A Kim, ngươi muốn đi đưa cái gì?" Mặt Trương gia ngập ý cười quỷ dị.
"Không, không có gì." A Kim ra sức lắc đầu.
"Là thiếp mời đêm nay?" Từ gia nhếch mày.
"Không, không phải! Tuyệt đối không phải!" A Kim theo bản năng che khuất bọc vải thô trong thắt lưng, lui về phía sau một bước. Nhưng trong lúc thân hình nhoáng lên một cái, lại vừa vặn lộ ra một góc thiếp mời đỏ vàng xen lẫn.
Hai người Trương, Từ cho nhau ánh mắt đúng rồi.
"Còn nói không phải, thiếp mời đều rớt ra rồi." Trương gia chỉ tay xuống mặt đất.
"A? Làm sao đây? Cái này là đưa cho đại công tử Lý phủ, nhưng lại bị làm hỏng rồi..." A Kim vội cúi đầu tìm, nhưng trên đất lại trống không, làm gì có thiếp mời nào.
"Hóa ra là đưa cho Lý phủ." Từ gia cười cười híp mắt nói: "Hai huynh đệ ta chính là thế giao với Lý phủ, không bằng để chúng ta giao cho Lý huynh."
"Ôi chao?" A Kim ngẩng phắt đầu, lắc mạnh hai tay: "Vậy, như vậy sao được! La ma ma giao cho ta nhất định phải tự mình đưa đến..."
"Cộp" Một thỏi bạc đặt lên tay A Kim.
"Hôm nay đường xa nắng nóng, A Kim tiểu ca cũng vất vả, chút bạc ấy là hai huynh đệ chúng ta mời tiểu ca uống chén trà lạnh vậy." Vẻ mặt Từ gia vô hại.
"Này...Này..." A Kim nhìn bạc trên tay, lại ngó ngó qua hai người Trương, Từ, vẻ mặt khó xử, cuối cùng dời ánh mắt về phía A Bảo.
Hai người Trương, Từ cũng đồng thời nhìn về phía A Bảo, mắt sáng chớp động.
A Bảo lập tức ngầm hiểu, bước lên trước khuyên nhủ: "A Kim ngươi yên tâm, Trương gia, Từ gia là người thế nào ta hiểu rõ nhất, chắc chắn sẽ giúp ngươi đưa thiếp mời đến tận nơi!" Nói xong còn trưng ra nét mặt khẳng định gật gật đầu.
Hai người Trương, Từ cũng vội gật đầu phụ họa.
"Vậy...Được rồi!" A Kim vẻ mặt trịnh trọng, thật cẩn thận lấy từ trong bọc vải ra một thiếp đỏ vàng, giao đến trong tay Trương gia, nghiêm trang nói: "Nhị vị gia gia nhất định phải nói với Lý gia, đêm nay nếu muốn nhập các, nhất định phải cầm theo thiếp mời đến, giơ ra thiếp mời trước hai người cho phép vào bàn, nếu không có thiếp mời, vậy ngay cả cửa cũng không vào được!"
"Được được được!" Trương gia vui vẻ ra mặt: "Nhất định nhất định!"
"Không chậm trễ nhị vị tiểu ca, đi trước một bước!" Từ gia liền ôm quyền, như lửa đốt mông cùng với Trương gia hối hả rời đi, cứ như thể sợ hai người phía sau đổi ý đòi lại thiếp mời.
Đợi đến khi bóng lưng hai người khuất sau chỗ rẽ đầu phố, A Kim vừa đó còn có vẻ mặt ưu sầu đột nhiên biến đổi thần sắc, thân thể gầy gò chuyển động một cái, hai tay chống nạnh, cất giọng hô to: "Đều xem rõ ràng rồi chứ?"
Theo tiếng kêu này, nhất thời không ít người toát ra từ các góc trong con phố, ai ai đều ăn mặc như quy nô, thắt lưng buộc chếch băng vải, đầu đội mũ lệch, nhìn A Kim này bằng vẻ mặt sùng bái, bảy mồm tám lưỡi, ồn ào nổi dậy.
"Ai chà, ta nói này A Kim, ngươi thật là có bản lĩnh, bình thường cho dù chúng ta có nói toạc cả miệng, chạy gãy cả chân cũng không thấy được nửa văn tiền thưởng, vậy mà A Kim ngươi chẳng qua chỉ tùy tiện nói vài câu, lại có thể lấy được một thỏi bạc to, thật sự là lợi hại mà!"
"Đúng, đúng!"
A Kim nghiêm sắc mặt, vung tay lên, khí trấn toàn cục: "Mọi người đều dựa theo cách này mà nói, chút bạc ấy chỉ là một chút lòng thành! Hỏi lại lần nữa, vừa rồi đều xem rõ chứ?"
"Đã xem rõ, đã xem rõ!"
Tất cả quy nô ngươi một lời ta một chữ bắt đầu tổng kết trọng điểm.
"Chính là một người lên trước tiếp lời, nói trong các có một cô nương mới đến, nhưng cô nương này có hình dáng thế nào, lại không rõ ràng lắm."
"Sau đó sẽ tìm một người, bảo là đã gặp qua cô nương mới tới, phải khen cô nương này còn xinh đẹp hơn tiên."
"Tiếp đó lại nói nếu đêm nay muốn vào các gặp cô nương này, phải có thiếp mời."
"Mà La ma ma dặn dò thiếp mời chỉ có thể đưa cho quan to quý nhân."
"Cuối cùng lại không tình nguyện bán đi thiếp mời."
"Thế nào? A Kim, có phải như vậy không?"
A Kim vừa nghe vừa gật gù, vẻ mặt vui mừng nói: "Đúng vậy, mọi chuyện chính là như vậy! Còn có hai chỗ phải đặc biệt lưu ý: thứ nhất, lúc khen cô nương này, nhất định phải khen xinh đẹp thật nhiều vào, bao nhiêu từ hoa mỹ có thể sử dụng đều đem ra dùng hết, nếu hỏi cái khác, một mực không biết; thứ hai, nhất định phải cường điệu thiếp mời đêm nay cực kỳ khó có, không phải ai muốn cũng có thể có! Lúc bán nhất định phải cẩn thận, đừng cho kẻ khác nhìn thấy. Hai điểm này đều phải nhớ kỹ?"
"Nhớ kỹ!" Chúng quy nô cùng kêu to.
A Kim gật gật đầu, duỗi tay vung lên, rất có khí thế chỉ huy đại quân tác chiến: "Hai người một tổ, bây giờ xuất phát, phân ra tìm khắp thành Hàng Châu, khách lạ khách quen của Quỳnh Ngọc các một tên cũng không thể buông tha, mời càng nhiều người càng tốt. Bạc kiếm thêm vào, chia cho các ngươi ba phần!"
"Vâng!" Chúng quy nô phấn chấn tinh thần, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, tràn đầy tinh thần khí lực bắt đầu xuất phát.
Sau cùng, trước cửa Quỳnh Ngọc các trống rỗng chỉ còn lại một mình A Kim.
A Kim này bất giác thở dài một hơi, lấy từ trong thắt lưng ra nén bạc vừa thu được, trái nhìn nhìn, mắt nhỏ híp thành đường chỉ, phải ngó ngó, khóe miệng cong thành hình cung, chỉ hai từ có thể biểu đạt: thấy tiền sáng mắt, tham tiền loạn tâm.
"Ta hôm nay quả nhiên là tài vận suông sẻ, tài căn rộng mở, tài vận cuồn cuộn tình thế một mảnh tốt! Ha ha ha..."
"Kim, Kim gia?" Một giọng nói cắt ngang cảm tưởng ngắm bạc của người nào đó.
"Hở?" A Kim lập tức cầm nén bạc trong tay nhét vào thắt lưng, ngoái đầu nhìn người mới tới, lại trưng ra vẻ mặt tươi cười: "A, là La ma ma, ma ma có việc gì sao?"
Người mới tới trên mặt dầy lớp phấn son, đầu đầy trâm cài rung lắc hỗn độn, đúng là tú bà La ma ma.
La ma ma nhìn thấy A Kim, hai con ngươi bé tí lập lòe tỏa sáng, cứ như đi đường nhìn thấy vàng thỏi, cười đến mức nhìn thấy cả ba cái răng cấm bên trong: "Kim Kiền đại gia quả nhiên là cao nhân, biện pháp này cho dù ta nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra được!"
A Kim, tất nhiên chính là tên quy nô do Kim Kiền giả trang, ôm quyền cười nhếch mép nói: "La ma ma quá khen, chút tài mọn loại này, làm sao vào được mắt thần của ma ma từng trải bực này? La ma ma không cười là tốt rồi."
Một bộ thần thái tách biệt, dáng vẻ cao nhân.
Nhưng bên trong -----
Chậc chậc, nếu không phải động vật họ mèo nào đó nói muốn dụ hái hoa phi tặc gì gì đó mắc câu, tất yếu trong thời gian ngắn phải đem Quỳnh Ngọc các làm một phát thành công, danh chấn Giang Nam, uy hiếp Hàng Châu, còn tiện tay vứt cục diện rối rắm cho ta...haizz, đáng thương cho ta mất ngủ cả đêm, lục ruột vét bụng, mới lôi ra từ trong tế bào não cái cách "thần bí kiếm tiêu dùng" (*) này, nếu như không có vài phần hiệu quả, thật đúng là có lỗi với một vòng một vòng quầng mắt thâm của ta!
Thầm nghĩ ta nghỉ phép không lương còn phải tăng ca thức đêm làm việc khổ sai, quả là cực kỳ tàn ác không có thiên lý cướp đoạt nhân quyền! Trở về nhất định phải bảo Tiểu Miêu xin cho ta lương nghỉ phép cộng thêm phí trợ cấp tăng ca, nếu không thì lỗ lớn!"
(Ôn bài giải thích danh từ: "Thần bí kiếm tiêu dùng", chủ yếu là trước khi sản phẩm mới được tung ra thị trường, trước tiên nhất định phải truyền bá tạo thanh thế, xây dựng một loại không khí thần bí, khiến sản phẩm trước tiên có tiềm lực tiêu thụ; khi sản phẩm mới chính thức bắt đầu đẩy ra thị trường, lại thông qua nhiều loại hình thức thời gian giới hạn, số lượng, mức giá, lập ra hiệu ứng khan hiếm, đồng thời loại hiệu ứng khan hiếm này có thể thôi thúc lòng hiếu kỳ của người tiêu dùng, cũng đồng thời giành được sự đuổi bắt thị trường).
La ma ma nghe được lời của Kim Kiền, lại cúi đầu khom lưng, lời nịnh hót tuôn ra không dứt: "Kim gia nói đùa, biện pháp dùng tốt như của Kim gia đây, chớ nói La ma ma ta gặp qua, đến ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua!"
"Đâu phải đâu phải, nếu không nhờ Quỳnh Ngọc các địa linh nhân kiệt, sai vặt quy nô đều thông minh hơn người, biện pháp này cũng không cách nào dùng được!" Kim Kiền cười hì hì thoái thác hai câu, mắt nhỏ liếc ngắm mọi nơi, áp sát tới phía trước, hạ giọng vào chủ đề chính: "La ma ma, lúc trước thương lượng với ngài, bạc bán thiếp mời kiếm thêm này, ba phần cấp cho quy nô chân chạy, bốn phần đưa về Quỳnh Ngọc các, còn lại ba phần ----"
"Một văn cũng không thể thiếu cho Kim gia ngài!" La ma ma lấy khăn lụa đỏ thẫm che miệng, cười ha hả đáp.
"La ma ma quả nhiên giữ chữ tín, ha ha ha..."
"Kim gia ngài quá khen, ha ha ha..."
Hai người liếc nhau, hiểu lòng không nhiều lời, trưng ra hai khuôn mặt tươi cười tám phần tương tự.
Cười một trận, chợt thấy La ma ma khẽ chuyển thần sắc, trên mặt đeo nặng phấn son nảy lên một tầng lo lắng: "Ta nói này Kim gia, tin tức này đều phát ra bên ngoài rồi, nhưng vị trên lầu thượng....Vẫn chưa chịu thay quần áo..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...