Lại qua hai tháng, Hải Đường vốn cho rằng Dung Tú Thần đến đây tìm nàng có lẽ chỉ là một cơn gió thoáng qua, nhưng lại không ngờ đếncơn gió này qua đi, một cơn gió khác lại nổi lên.
Lúc đó Tây Uyển quốc và Hoa Triêu quốc mặc dù đã ngưng chiến, nhưng dù sao vẫn là hai phe đối địch, hơn nữa thân phận Dung Tú Thần đặc biệt, ở lại Tây Uyển là một chuyện vô cùng mạo hiểm.
Trấn Khê Thủy là thị trấn nhỏ, bên trong lớn nhất bất quá chỉ là cái đình trường mà thôi, về phần Dung Tú Thần nhân vật như vậy, tuy rằnghắn ở trong khách điếm ít hành sự, nhưng thân là Trấn hải tướng quân Hoa Triêu quốc, trên người hào quang và khí thế cường đại lại rất khó che giấu. Trấn Khê Thủy là một nơi nhỏ bé khi nào thì xuất hiện một nhân vậy phong thái tuấn tú như vậy, người nhìn thấy không khỏi truyền ra, rất nhanh đã đưa tới sự chú ý của người khác.
Lý Uy cảm thấy tiếp tục như vậy sẽ rước họa vào thân, liền cùng Liên Xa khuyên can Dung Tú Thần không nên ở chỗ này lâu, vẫn là vềHoa Triêu trước mới tốt. Vết thương trên người Dung Tú Thần còn lành hẳn, tuy hắn đã rất cẩn thận, nhưng cũng phát hiện gần đây có một ít người luôn quanh quẩn trước cửa khách điểm, dường như là nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cái khác không sợ, nhưng nếu kinh động đến quan binh điều tra được thân phận của hắn, vậy cũng không phải là một chuyện nhỏ.
Hắn suy xét liên tục, lấy đại cục làm trọng, nên quyết định nghe theo đề nghị của Lý Uy và Liên Xa, trở về Hoa Triêu, bất quá trước khi chuẩn bị đi, Dung Tú Thần muốn đi thôn Phúc Duyên trước, gặp lại Hải Đường một lần.
Bụng Hải Đường đã bảy tháng, một ngày trong nhà không người, Hải Đường thấy khí trời bên ngoài tốt, liền ôm chăn ra sân phơi nắng cho tốt. Gần đây tiểu bánh bao ở trong bụng làm ầm ĩ thật lợi hại, có đôi khi duỗi bàn tay nhỏ bé cào nàng vài cái, có đôi khi còn có thể giơ chân đá bụng nàng một cước. Như ngày hôm trước, nàng đang ở trong phòng bếp nấu nước nóng, đứa nhỏ bất ngờ hung hăng ở trên bụng nàng đá một cước, làm hại nàng thiếu chút nữa đem nước nóng vẩy vào người mình.
Sau đó nàng đem việc này kể cho Kim Sinh nghe, Kim Sinh liền ghé vào trên bụng nàng đối với đứa nhỏ bên trong nói: "Con nha, con thật đúng là nghịch ngợm, sao lại làm ầm ĩ nương con như vậy? Còn có hơn hai tháng con phải ngoan ngoãn mà ở trong đó đừng có lại náo loạn, bằng không chờ con đi ra cha nhất định không buông tha con."
Hải Đường nghĩ tới bộ dạng nghiêm túc của Kim Sinh ngày ấy thì không khỏi mỉm cười, làm như lời hắn nói với đứa nhỏ trong bụng nó sẽ nghe hiểu. Hắn thương nàng yêu nàng, bình thường thoạt nhìn là một đại nam nhân, nhưng bất quá thời điểm ở cùng nàng lại có vẻ mặt hệt như đứa bé, nghĩ tới những thứ này Hải Đường đã cảm thấy trái tim như có dòng nước ấm chảy qua, thấm vào ruột gan.
"A Mạn..." Sau lưng có người gọi tên nàng, Hải Đường đang phơi chăn. Quay đầu lại, dưới ánh mặt trời ấm áp Dung Tú Thần một bộ áo trắng đang đứng dưới tàng cây, trong đôi mắt rượu đồng nhìn không ra buồn vui, chỉ là như mây trôi nước chảy mà gọi tên của nàng.
"Sao huynh lại tới đây?" Hải Đường nhìn thấy hắn vẫn có điểm bất an, không tự giác mà lui về phía sau một bước.
Dung Tú Thần nhìn thấy, trong lòng không khỏi đau nhói lên.
"Hôm nay ta tới cáo từ với muội."
"Cáo từ?" Hải Đường hỏi.
"Ngày đó ta ở khách điếm nói nếu muội nhớ lại chuyện lúc trước, ta sẽ dẫn muội cùng nhau về nhà. Thế nhưng hôm nay, ta sợ không thể tiếp tục ở chỗ này." Hắn nhìn cái bụng nhô lên của Hải Đường, nói ra, "Lý Uy và tôi sẽ trở về Tây Uyển, mà Liên Xa thì ở chỗ này, nếu muội có chuyện gì, có thể đến hẻm nhỏ Vương gia tìm hắn, chỉ có điều chuyện này muội đừng nói với người khác."
Hải Đường nghe hắn nói được trịnh trọng, biết rõ cũng không phải là nói đùa, hắn đi cũng tốt, nếu không mỗi lần Hải Đường nhớ tới đôi mắt rượu đồng thường xuất hiện trong mơ của nàng đang ở trên trấn Khê Thủy chờ nàng, trong lòng không khỏi có chút lo sợ. Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt Dung Tú Thần sầu lo, nàng vẫn nhịn không được hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, " hắn dừng một chút nói, "A Mạn, ta phải đi. Muội ở nơi này... Ở chỗ này luôn luôn phải nhớ bảo trọng chính mình. Nếu tên thợ rèn kia đối với muội có nửa điểm không tốt, ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho hắn."
Hắn quay người rời đi bóng lưng thoạt nhìn mang theo một chút cô đơn, đơn giản chính là Dung Tú Thần không có ép buộc Hải Đường đi theo. Thế nhưng tuy nói một mình rời đi, vẫn khó bình tình!
Dung Tú Thần cũng thật không ngờ, hôm nay hắn từ trấn Khê Thủy đến thôn Phúc Duyên đã khiến cho người bên ngoài chú ý. Lúc hắn ly khai thôn Phúc Duyên trở lại khách điếm, mấy người cải trang đi theo hắn cũng hiểu được như bên ngoài nói, nam nhân này ở trấn Khê Thủy thoạt nhìn có chút không tầm thường. Lúc đó, hai nước mặc dù dùng ngưng chiến, nhưng sợ nhất chính là có thám tử gián điệp, mấy người cải trang dò hỏi này bất quá chỉ là quan sai của nha môn, lập tức trở về bẩm báo đại nhân.
Thời điểm Dung Tú Thần đến không làm kinh động người bên ngoài, lúc hắn rời đi cũng là đêm khuya, những người mới nhận được tin tức ở Tây Uyển còn không có tra ra được nửa điểm tin tức rõ ràng, Dung Tú Thần và Lý Uy đã rời đi.
Chuyện hắn đến nhà tìm Hải Đường, Hải Đường cũng không có nói cho Kim Sinh biết. Nàng tuy chưa nhớ chuyện trước kia, nhưng trong lòng đã cảm giác Dung Tú Thần có lẽ là người có thật quan hệ mật thiết với nàng, nàng không nói là cảm thấy nếu như nói cho Kim Sinh , bất quá chỉ làm hắn thêm lo lắng. Dung Tú thần đã đi rồi, vậy cũng không có gì lo lắng nữa.
Cứ như vậy thật yên lặng đã qua hai ba ngày, Hải Đường cũng cơ hồ sắp quên chuyện này.
Một ngày nọ, Tiểu Phúc đi ra bờ sông chơi đùa, đã qua hồi lâu cũng không trở về. Hải Đường một mình ở nhà, gặp mặt trời sắp lặn, liền đứng dậy nâng bụng nhô cao muốn đi tìm phúc.
Khi sắp đến bờ sông cảm thấy có chút không đúng, vịn gốc cây hòe, Hải Đường lờ mờ nhìn thấy có ba bốn người mặc quần áo quan binh đang lôi kéo người trong thôn hỏi lung tung này nọ. Hải Đường vốn không phải người thôn Phúc Duyên, cả nàng cũng không biết rõ thân phận của mình, lại nhìn bộ dạng mấy quan binh hỏi hình thần ác sát, đối với cô nương gia cũng không khách khí một chút nào.
Trong đầu Hải Đường nhớ tới Tiểu Phúc, nhưng lại không muốn trêu chọc phiền toái, suy nghĩ, vẫn là quay người về nhà trước.
Buổi tối nương Kim Sinh ở trên bàn cơm nói đến chuyện này, bà nhắc tới đã buồn bực đến não, cả cơm ngon cũng không có khẩu vị, mới động chiếc đũa, đã đặt chén xuống nói: "Hôm nay không biết gặp vận xui gì, buổi tối lúc trở lại vậy mà gặp phải mấy quan sai, mỗi người đều thoạt nhìn hung tợn, lôi kéo ta hỏi này nọ."
Kim Sinh vội hỏi: "Thôn chúng ta nhỏ như vậy, sao lại trêu chọc quan sai? Nương, nương không có việc gì chứ?"
Nương Kim Sinh nổi giận bĩu môi nói: "Ta ngược lại không có việc gì, nương con tuy bình thường miệng lợi hại chút ít, nhưng rốt cuộc vẫn hiểu được nặng nhẹ, những quan sai này xem xét cũng không phải là nhân vật dễ trêu chọc, ta đương nhiên thành thành thật thật cúi đầu, đừng để bọn họ thực sự đem ta trở thành cái gì tội phạm quan trọng là được rồi."
Tim Hải Đường nhảy loạn thình thịch, cũng buông chén đũa xuống, cố gắng trấn định hỏi: "Nương, mấy quan sai đó đến thôn chúng ta là muốn làm gì? Là nhà ai báo án sao?"
Nương Kim Sinh lắc đầu nói: "Thoạt nhìn không phải, bọn họ cầm bức họa vẽ một nam nhân, hỏi ta có quen không, đã từng gặp qua chưa. Ôi, nam nhân trên bức họa nhìn thấy chính là một thiếu gia, đâu giống mấy nam nhân trung thực trong thôn chúng ta? Tự nhiên là chưa gặp qua, bọn hắn hỏi một mình ta thì không tính, ta thấy bọn hắn về sau lại đi phía tây, đoán chừng là đến đó hỏi đi."
Kim Sinh cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ là bằng trực giác, đã kinh động đến quan sai, vậy có lẽ nhất định không phải chuyện việc nhỏ. Hắn đối với mẫu thân nói: "Nương, mấy ngày này nương đừng đi ra ngoài, ở nhà với Hải Đường, nếu thật sự muốn tìm người, không chừng lúc nào đó sẽ đến hỏi nhà chúng ta, Hải Đường một mình ở nhà, cái bụng lại lớn như vậy, con sợ nàng ứng phó không được. Để mai con để nhà trưởng thôn hỏi thăm, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Trong lòng Hải Đường cũng có chút loạn, nhớ tới tình hình hai ngày trước Dung Tú Thần tới tìm nàng, lại suy nghĩ lời vừa rồi nương Kim Sinh nói, thế cho nên sững sờ xuất thần, vừa rồi Kim Sinh nói gì đó toàn bộ không để ý.
"Nương tử, nương tử..." Kim Sinh lắc nàng, nàng lúc này mới hồi phục thần trí, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Phải là ta nên hỏi nàng làm sao vậy, tâm hồn để ở đâu thế? Có tâm sự gì?" Kim Sinh nắm chặt tay Hải Đường, chỉ cảm thấy hai tay nàng một mảnh lạnh buốt, trong lòng bàn tay còn thấm ra một chút mồ hôi.
"Nương tử, vừa rồi ta nói với nương, ngày mai kêu nương ở nhà với nàng, miễn cho đến lúc đó quan binh đến nhà, một mình nàng không biết ứng phó như thế nào. Có phải nàng thấy không thoải mái ở đâu không, nếu không ta đi gọi Phùng đại phu đến nhìn xem?" Kim Sinh thấy sắc mặt Hải Đường kỳ lạ, thoạt nhìn thất hồn lạc phách, tưởng rằng lại bị bệnh gì, không khỏi sốt ruột, đứng dậy muốn đi tìm Phùng đại phu đến.
Hải Đường vội vàng một tay giữ chặt hắn lại, vội hỏi: "Ta không có gì trở ngại, có thể là hôm nay tinh thần không tốt lắm, không có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi."
Hải Đường phiền muộn nằm ở trên giường, nhưng lại khó có thể chìm vào giấc ngủ. Ngày đó Dung Tú Thần từng nói với nàng, nàng đến từ phía nam rất xa, nơi đó gọi là Hoa Triêu quốc, có bốn mùa như mùa xuân, trăm hoa đua nở.
Thế nhưng nàng cũng từ trong miệng Kim Sinh nghe nói, Hoa Triêu quốc và Tây Uyển quốc là hai quốc gia đối địch nhau, đánh đã nhiều năm, một mực cũng không có dừng lại.
Những quan binh kia sẽ không phải là hướng về phía Dung Tú Thần, hướng về phía nàng mà tìm đến? Nếu thật là như vậy, nàng nên giải quyết như thế nào? Thân phận nàng nhạy cảm như vậy nếu một khi bị người Tây Uyển quốc phát hiện, đối với chính nàng và cả nhà Kim Sinh chỉ sợ đều có hại, có lẽ...
Nàng không dám nghĩ thêm nữa, hai tay không khỏi nắm chặt lấy góc chăn, hít sâu một hơi.
Một bên Kim Sinh đã ngủ say, hắn cũng không biết giờ này khắc này trong lòng Hải Đường đang mâu thuẫn giãy dụa cùng sợ hãi do dự, hắn ngủ ngon như vậy, trong mơ còn không nhịn được tản ra mỉm cười, có lẽ trong đêm yên lặng, hắn mơ thấy nương tử mà hắn yêu thương sinh đứa nhỏ đi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...