Hải Đường Nương Tử

Hải Đường thuận thế ôm lấy cổ Kim Sinh, bỉu môi nói: "Ta không có việc gì, chàng mau nói cho ta biết, vừa rồi nương đã nói gì với chàng?"

"... Cũng không có gì, " Hai tay Kim Sinh chống thân thể mình, tận lực không đè nặng Hải Đường, giữa hai phu thê vốn cũng không có gì khó nói, huống chi vừa rồi mẫu thân đã nói với hắn cũng có liên quan tới hai người bọn họ, "Vừa rồi nương nói, Kim gia chúng ta từ đời thái gia gia đã là nhất mạch đơn truyền, hôm nay nàng có con, càng là việc vui lớn. Nương dặn dò ta phải cẩn thận chiếu cố thân thể nàng, nếunàng có chỗ nào không thoải mái, muốn ăn cái gì, muốn cái gì thì phải nói với ta, nhà chúng ta mặc dù không phải giàu có như người ta, nhưng nhất định sẽ làm cho nàng và con đều kiện kiện khang khang. Ta cũng đã nghĩ, hôm nay khẩu vị nàng không tốt, cần phải bồi bổnhiều. Đợi mấy ngày nữa thời tiết tốt lên, ta sẽ đi lên núi một chuyến, săn thú như gà rừng các thứ đem về, mấy thứ đó rất bổ dưỡng."

Hải Đường ánh mắt dịu dàng nhìn qua trượng phu, nghe hắn nói từng câu từng chữ, không nhanh không chậm, trong tiếng nói tràn đầy sủng nịch yêu mến, nghe đến lòng cũng muốn mềm nhũn ra.

"Còn có cái gì... ?"

Kim Sinh cúi thấp đầu, ghé bên tai Hải Đường, nói nhỏ: "Còn có mẫu thân dặn dò ta, hiện tại nàng đã có thai rồi, chúng ta... Chúng ta không thể giằng co như trước được, như vậy... Đối với đứa nhỏ không tốt..." Dù hắn là một đại nam nhân, nói càng về sau, thực sự nhịn không được nổi lên xấu hổ.

Có lẽ lúc trước bọn họ ở trong phòng làm ầm ĩ, tiếng vang hơi lớn, nương Kim Sinh mặc dù ở phòng cách vách, xem chừng cũng nghe không ít đi, nên lúc này mới dặn dò một câu như vậy.

Lúc đầu Hải Đường còn chưa hiểu ý của hắn, càng về sau nghe hiểu rồi, mặt cũng chợt thoáng đỏ lên, đấm vào ngực hắn một cái sẳng giọng: "Nương cái gì cũng biết, thật đúng là xấu hổ chết được." Nàng nghiêng đầu, ngón tay xẹt qua trước ngực Kim Sơn, hỏi, "Chàng làmđã quen, muốn chàng nhịn lâu như vậy, thật sự có thể sao?"

Kim Sinh từ lúc thành thân với Hải Đường đến nay, đã thể nghiệm cảm giác mây mưa liền ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, nhất là nương tử nhà mình mềm mại đáng yêu như vậy, đích thật là làm hắn lưu luyến quên về, trong một tháng thường thường phải nháo mấy lần. Trước khi thành thân nương Kim Sinh đã giao cho Hải Đường một quyển sách nhỏ, bên trong vẽ hơn mười mấy tư thế, hai người cũng cơ hồ đều nếm thử hết rồi.

Kim Sinh vốn cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng nghe mẫu thân vừa nói, mới biết được thì ra nữ nhân mang thai cần chú ý nhiều như vậy, cái này cũng không được cái kia cũng không được, mọi thứ đều phải chú ý, mọi chuyện đều phải để bụng, tới khi đứa nhỏ thuận lợi sinh ra mới xem như thở phào một hơi!

"Chỉ cần có thể tốt cho thân thể nương tử, ta tự nhiên sẽ làm được. Từ đêm nay bắt đầu, ta sẽ nghiêm chỉnh ngủ ở bên cạnh nàng, chỉ cần ômnàng, không làm thêm bất kỳ hành động nào, được không?"

Hải Đường nghe hắn mọi chuyện đều vì chính mình suy nghĩ, trong lòng rất ấm áp, ôm lấy cổ Kim Sinh ở trên môi của hắn ấn xuống một nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào.


Đêm nay, Kim Sinh không chỉ nghiêm chỉnh, phải nói là cẩn thận từng li từng tí, cả đêm luôn quan tâm nhất cử nhất động của Hải Đường. Sợ nàng có cái gì không khỏe, lại lo lắng buổi tối nàng có cần cái gì không.

Đêm đông lạnh, Hải Đường lại sợ lạnh, cả người liền co rúc ở trong lòng Kim Sinh, hắn ôm nàng thật chặt, muốn đem thân nhiệt trên người sưởi ấm nàng.

Hôm nay, hắn thật cao hứng, ôm Hải Đường lẳng lặng ngủ, Kim Sinh tràn đầy vui sướng, hắn sắp làm cha. Cho tới bây giờ hắn cũng không dám tưởng tượng tất cả chuyện này, thế nhưng Hải Đường đột nhiên xuất hiện, nàng đã thay đổi cái nhà này, mặc kệ người khác nói cái gì , trong lòng hắn biết rõ, hạnh phúc như vậy là đáng giá hắn dùng toàn bộ tánh mạng của mình bảo vệ!

***

Ở biên giới hai nước Tây Uyển quốc và Hoa Triêu quốc, có một trấn nhỏ gọi Hoa Tây trấn. Thị trấn nhỏ vô cùng đặc thù, nó vị trí giao giới hai nước, kéo dài qua Tây Uyển cùng Hoa Triêu, trong trấn nhỏ này, một nửa phía nam thuộc về lãnh thổ Hoa Triêu quốc, một nửa phương Bắc là thuộc về Tây Uyển quốc, trên đường ranh giới này có một khách điếm kỳ lạ gọi là "Nam Lai Bắc Vãng", cũng bị phân cách như vậy, thí dụ như ngươi là khách nhân ở phòng chữ thiên (天) số một, ngươi nằm ở trên giường, như vậy nửa người trên ngay tại Hoa Triêu quốc, mà nửa người dưới lại thuộc Tây Uyển quốc.

Nhắc tới cũng vô cùng thú vị, bất quá thị trấn nhỏ này tuy là giao giới hai nước, hai nước mấy năm liên tục chinh chiến, tự nhiên cũng là nhận lấy không ít liên quan, nhưng tính tình của dân chúng trên thị trấn ngược lại đều không màng danh lợi, dù cho cả ngày chịu đựng khói lửa hỏa lực tẩy lễ, nhưng cũng không có ảnh hưởng cuộc sống của bọn họ.

Ở khách điếm Nam Lai Bắc Vãng trong phòng chữ thiên số 1, đêm nay tiến vào hai hán tử áo lam.

Lý Uy và Liên Xa, từ lúc bọn họ ở Viêm Lương Sơn gặp được Hải Đường về sau, đã định vội vã từ Tây Uyển trở về Hoa Triêu quốc, chỉ là chiến sự chấm dứt không lâu, các tòa thành Tây Uyển trấn thủ rất nghiêm ngặt, bọn họ cẩn thận từng li từng tí mới cuối cùng trở lại được nơi này.

Càng hướng về phía Nam khí trời càng ấm áp, tuy bây giờ đang ở kế bên Tây Uyển một đất nước băng tuyết tung bay lớn, thế nhưng khí hậu Hoa Triêu quốc vẫn ôn hòa, hoa tươi nở rộ.

Ngày mai, bọn họ phải vào thành, nhưng đêm nay hai người ai cũng ngủ không yên, liền trò chuyện trên trời dưới đất.


"Phó tướng, ngày mai phải đi gặp tướng quân rồi, không biết thương thế của tướng quân thế nào rồi."

Lý Uy nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, trả lời: "Thân thể tướng quân khoẻ mạnh, võ nghệ cao cường, mấy vết thương kia nhất định không có việc gì. Ta chỉ lo lắng sau khi tướng quân biết Hải Đường nương tử kia, không biết sẽ là phản ứng như thế nào."

"Cô gái gọi Hải Đường khẳng định là A Mạn tiểu thư không sai được, tướng mạo, ngữ khí nói chuyện đều cực kỳ giống nhau, ta đoán có lẽ là A Mạn tiểu thư ở trong lần chiến sự kia đã bị thương, lúc này mới không nhớ ra được gì." Liên Xa đã từng chịu ân của Lăng Mạn, hắn cảm giác mình tuyệt sẽ không nhận lầm.

"Ai, cho dù là vậy thì như thế nào?" Lý Uy thở dài, tướng quân vốn đối với A Mạn tiểu thư là một bên tình nguyện mà thôi, hôm nay nàng cái gì cũng không nhớ rõ, còn gả cho tên thôn phu thô lỗ kia, nếu chúng ta đem những chuyện nói cho tướng quân, ngươi nghĩ tướng quân sẽ như thế nào?"

Liên Xa ngẩn người, nếu Dung Tú Thần biết đây tất cả chỉ sợ lúc đó sẽ nổi giận, hắn trời sinh tính tình cao ngạo, lại rất yêu Lăng Mạn. Đã từng hai lần đến Lăng phủ cầu thân đều bị cự tuyệt, trong lòng vết thương đã sớm chồng chất, nếu hắn biết Lăng Man gả cho người khác, chỉ sợ sẽ không để ý thương thế của mình, lập tức đi Tây Uyển quốc đến thôn Phúc Duyên kia...

Sau đó... Thật sự là không dám nghĩ tiếp....!

"Liên Xa, ngày mai chúng ta trở lại Hoa Triêu, chuyện của A Mạn tiểu thư tạm thời đừng nói cho tướng quân biết, chúng ta trước đi đến phủ của lão tướng quân, báo cho ông ấy biết, xem lão tướng quân có ý gì."

Lão tướng quân chính là Lăng Sùng, là hộ quốc đại tướng quân của Hoa Triêu quốc, ông nội của Lăng Mạn. Không chỉ thế, trấn hải tướng quân Dung Tú Thần cũng là một tay ông nuôi lớn, giáo bảo, trước đem chuyện của Hải Đường nói cho ông biết, đó cũng là lẽ thường.

Hai người thương lượng thỏa đáng về sau, sáng sớm ngày thứ hai đã thu thập xong hành trang tiếp tục lên đường, chỉ qua nửa ngày, sau giờ ngọ, cũng đã trở về phủ của hộ quốc tướng quân.

Lăng Sùng tuổi tác đã cao, chức hộ quốc tướng quân hiện tại cũng không chỉ là danh hiệu mà thôi, ông sớm đã không hỏi chuyện triều chính, càng đừng đề cập dẫn binh đánh giặc.


Dưới gối ông vốn có một đứa con, nhưng trong một lần chiến sự đã mất mạng, sau đó con dâu cũng đi theo, chỉ còn lại có A Mạn là một đứa bé vừa sinh ra. Cũng bởi vì chuyện này, từ đó về sau Lăng Sùng không còn hào hứng đi quản mấy chuyện chiến sự này nữa, ông đem A Mạn mang theo bên người, từ nhỏ tự mình nuôi dạy, đối với nàng cực kỳ sủng ái.

Mà chiến sự năm đó, ngoại trừ cướp đi tánh mạng con trai Lăng Sùng ra, một nhà phó tướng dưới tay ông đều tử vong, để lại Dung Tú Thần lúc đó chỉ là một bé trai bốn tuổi, Lăng Sùng nghĩ hắn là trung lương, lại không có người chiếu cố, liền đưa hắn về nuôi dưỡng trong phủ, làm bạn với A Mạn.

Dung Tú Thần so với A Mạn lớn hơn 4 tuổi, từ nhỏ đã như ca ca chiếu cố nàng. Hai người cùng nhau đọc sách viết chữ, cùng nhau chơi đùa, cảm tình rất tốt.

Dần dần lớn lên về sau, Dung Tú Thần càng thêm tuấn tú cường tráng, hắn xưa nay lại là người cực kỳ thông minh, đọc một lượt binh thư đã có thể học thuộc, Lăng Sùng thấy hắn là hạt giống tốt, liền tiến cử cho hoàng đế Hoa Triêu, quả nhiên không phụ kỳ vọng, Dung Tú Thần tuổi còn trẻ đã ở trong quân doanh lập được công lao hãn mã, rất nhanh đã được hoàng đế coi trọng, mười tám tuổi năm đó liền nhận chức tướng quân, dẫn binh đánh Tây Uyển quốc.

Lý Uy và Liên Xa đều là tướng lãnh trong quân Dung Tú Thần, hôm nay bọn họ đột nhiên một mình đến thăm phủ hộ quốc tướng quân, Lăng Sùng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn hạ lệnh để cho hai người vào.

Tuổi của ông đã lớn, nhất là cuộc chiến ở Vọng Pha, cháu gái bảo bối của ông A Mạn mất tích, ông càng già nhanh, râu tóc đã đổi sang màu hoa râm, Lý Uy và Liên Xa vừa thấy thần thái của Lăng Sùng lão tướng quân như vậy cũng cảm thấy thương cảm, nhưng lại không biết nên nói cái gì an ủi mới tốt.

"Các ngươi là người trong quân của Tú Thần, như thế nào chạy đến chỗ ta?" Lăng Sùng nhìn hai người hỏi.

Lý Uy không dám giấu diếm, liền một năm một mười kể lại chuyện hắn và Liên Xa ở Tây Uyển quốc thôn Phúc Duyên gặp được A Mạn tiểu thư cho Lăng Sùng biết.

Ông vừa nghe, tay đặt trên gối ngăn không được kích động run rẩy, từ trước đến nay lão tướng quân kiên nghị, trong lúc nhất thời trong mắt lại hiện lên một chút nước mắt óng ánh.

Ông cho rằng A Mạn đã chết, ông cho là mình sẽ không còn được gặp lại cháu gái bảo bối của mình nữa, không nghĩ tới... Không nghĩ tới A Mạn thật sự còn sống trên nhân gian a!

"A Mạn... Các ngươi nhìn thấy, quả thật là A Mạn?" Lão tướng quân giọng nói run run hỏi.

Lý Uy không dám đánh cược, chỉ là nói: "Hồi bẩm lão tướng quân, cô nương kia lớn lên giống A Mạn tiểu thư như đúc, hơn nữa cử chỉ lời nói đều không giống như một người thôn phụ bình thường. Thôn Phúc Duyên gần Vọng Pha, có lẽ lúc trước trong chiến sự kia đã có người cứu được A Mạn tiểu thư, chỉ là cô ấy đã không còn nhớ rõ chuyện lúc trước."


"Đã như thế, các ngươi vì sao không đem nó trở về?"

Lý Uy cúi đầu trả lời: "Lão tướng quân, không phải là thuộc hạ không muốn mang A Mạn tiểu thư về, mà là... Mà là cô ấy đã gả cho một thợ rèn trong thôn Phúc Duyên. Thuộc hạ một là không xác định hoàn toàn, hai lại sợ dùng sức mạnh mạo phạm A Mạn tiểu thư, lúc này mới cùng Liên Xa thương lượng, trước về báo cáo tình huống, để cho lão tướng quân và Đại tướng quân làm chủ."

Lăng Sùng thở dài một hơi, cháu gái vốn còn sống đã làm ông thập phần vui sướng, nhưng nghe nàng đã gả cho một thợ rèn trong thôn, lập tức lòng liền trầm xuống.

Nàng là thiên kim Hoa Triêu quốc, có ký hiệu Hải Đường của thánh nữ, nàng lại... Gả cho một tên thợ rèn? !

"Chuyện này lão phu đã biết, các ngươi lui ra đi."

Lý Uy lên tiếng, nhưng người vẫn chưa động.

"Còn có việc gì?"

"Lão tướng quân, về phía Đại tướng quân..."

Đúng vậy a, Dung Tú Thần tuy là một nam nhân đội trời đạp đất, là Đại tướng quân Hoa Triêu quốc, nhưng hắn cũng là một hạt giống si tình, trong đầu chỉ có một mình A Mạn.

Mặc dù hắn hai lần cầu thân đều bị cự tuyệt, nhưng có lòng kiên định, hắn tin tưởng một ngày nào đó nhất định có thể bắt được tâm hồn thiếu nữ của A Mạn.

Nếu hắn biết hôm nay A Mạn gả cho một người không bằng mình, tâm tình không biết sẽ là ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn) như thế nào.

Lăng Sùng nghĩ nghĩ, nói với Lý Uy: "Mà thôi, ta đi với các ngươi một chuyến, hắn phải được biết chuyện này, để ta tới khuyên hắn thì tốt hơn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui