Kim Sinh đem Hải Đường ôm đến trên giường, hôn lên trán nàng, nói ra: "Nương tử, đêm nay chúng ta có thể bổ sung động phòng hôm qua rồi."
Dưới ánh nến, Hải Đường nằm ở trên giường gạch, híp nửa mắt nhìn hắn. Lồng ngực Kim Sinh phập phồng bất định, áo ngoài có chút nới lỏng, lộ ra một ít lồng ngực cường tráng, thực là làm người nhìn xấu hổ tim đập.
Nàng ngượng ngùng muốn quay đầu đi, nhưng lại nhịn không được liếc nhìn nhiều lần, bàn tay nhỏ bé dò xét đi lên, tiến vào trong nội y Kim Sinh.
Động tác nửa mềm mại đáng yêu, nửa lộ ngượng ngùng, dưới đầu ngón tay mềm mại, là da thịt nóng bỏng của Kim Sinh, một tấc một tấc chạm đến, dẫn tới toàn bộ lỗ chân lông trên người nam nhân một hồi run rẩy.
"Hải Đường..." Kim Sinh bật ra tiếng kêu khàn khàn, cúi đầu xuống, liền ngậm lấy đôi môi anh đào mềm mại ngọt ngào của tiểu nương tử. Hắn không dám dùng sức quá mức, sợ kinh sợ kiều thê ở dưới thân, bởi vậy trước hết dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả môi hình của nàng. Môi chạm môi trong lúc đó hương thơm bốn phía, chậm rãi hút lấy môi, Kim Sinh càng thâm nhập đi vào, đầu lưỡi cuốn lấy, cảm giác cái lưỡi đinh hương của Hải Đường cũng xoắn lấy hắn, tránh không được một phen giao nhu triền miên.
Trong ánh mắt mê ly tràn đầy khát vọng, toàn thân như muốn nổi lửa lên, Hải Đường trong cổ khó có thể ức chế mà phát ra một tiếng ngâm khẻ.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng ở trên thân thể Kim Sinh đã ra một tầng mỏng mồ hôi, chậm rãi trượt xuống dưới. Mặc dù đêm qua cũng bị hắn hôn hít một phen, nhưng hôm nay lại bớt chút ngượng ngùng, Kim Sinh nhìn trên mặt của nàng dần dần ánh lên một tầng mỏng vầng sáng, càng nổi bật lên vẻ đẹp, động tác cũng lớn mật lên.
Hắn tự tay cởi bỏ áo ngoài của Hải Đường, da thịt như ngọc sứ ở dưới ánh nến phía dưới càng lộ ra dịu dàng sáng bóng, vừa rồi một phen hôn môi, chọc cho Hải Đường cũng động tình, dưới lớp áo mỏng kiều mai ngang nhiên đứng thẳng, phảng phất đang đợi người bên ngoài nhấm nháp hái.
Lòng bàn tay của hắn ấm áp lại mang theo sự thô lệ của người thợ rèn, ở trên dai thịt trơn nhẵn như lụa của nàng chạy, đem cái no đủ tựa như ngọc giữ ở lòng bàn tay, cách vải vóc, nàng vẫn có thể cảm nhận được vết chai trong lòng bàn tay hắn, dùng sức mà xoa nắn lấy bộ ngực của nàng.
Phảng phất rơi vào một trong suối nước nóng, Hải Đường chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu nói không nên lời, lòng bàn tay của hắn dường như mang theo ma lực, ở trên người của nàng đốt lên những đóm lửa, càng ngày càng nóng, càng ngày càng cuồng dã...
Trước ngực hơi lạnh, áo lót trên người đã bị cởi ra ném sang một bên. Buổi tối hôm qua tối như bưng, Kim Sinh chỉ là nằm ở trước ngực Hải Đường dựa theo bản năng mà hôn môi, thấy cũng không đủ rõ ràng, nhưng hôm nay ở dưới ánh nến, đã đem tất cả cảnh đẹp đều thu hết vào mắt.
Ngọc tuyết phủ khắp núi, phấn mai xinh đẹp, mà làm cho Kim Sinh choáng váng nhất chính là ở bên cạnh ngực của nương tử nhà hắn lại nở rộ một đóa hải đường đỏ tươi kiều diễm, màu hồng chói mắt làm nổi bật làn da tuyết trắng, càng làm nàng tăng thêm vài phần mị hoặc.
"Hoa này... Đẹp quá..." Kim Sinh nhẹ nhàng khẽ vuốt vuốt từng mảnh cánh hoa ở trước ngực nàng, "Nương tử, vì sao... Vì sao trên người của nàng có cái này... ?" Hắn mới đặt câu hỏi, chợt cười nói, "Ta ngược lại đã quên, chính nàng cũng không nhớ rõ chuyện lúc trước."
Hải Đường cho rằng Kim Sinh ghét bỏ trước ngực nàng có đóa hoa này, hơi giơ lên thân thể, trong mắt tràn ngập hơi nước trong suốt, Hải Đường khẽ cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Chàng không thích à?"
"Như thế nào lại không thích? Ưa thích cực kỳ..." Bàn tay to lớn của Kim Sinh đem nương tử ôm vào trong lòng, cúi người hôn lên từng mảnh cánh hoa, "Ưa thích, ta đều ưa thích, Hải Đường, ta thích nàng."
Đầu lưỡi lướt tới cánh hoa khô cạn, nhụy hoa, động tác của hắn tinh tế tỉ mỉ lại Ôn Nhu, thoạt nhìn ngược lại không giống một nam nhân cao lớn thô kệch. Hắn nơi cổ họng rên rỉ, một ngụm liền ngậm lấy viên Tiểu Hồng đào, đặt ở trong miệng nhấm nháp một phen, khi thì gặm cắn, khi thì hút, làm cho Hải Đường vừa tê vừa ngứa, thân thể sắp mềm nhũng ra, hóa thành nước.
Nàng "Ôi" một tiếng, Kim Sinh vội hỏi: "Sao thế, ta cắn nàng đau?"
Hắn vừa rồi nhất thời vong tình, không khỏi dùng sức một chút, Hải Đường vươn tay vuốt ngực hắn, nhẹ gật đầu: "Là đau đây này."
"Vậy nếu... Nếu trong chốc lát càng đau, nàng có thể chịu được?" Kim Sinh đem nàng áp ngã trên giường, ngón tay ở bụng của nàng chỗ vẽ nên các vòng tròn.
Hải Đường vặn vẹo uốn éo thân thể, hỏi hắn: "Làm sao chàng biết sẽ đau? Chẳng lẽ chàng thử qua?"
"Không có, trời đất chứng giám, tuyệt đối không có!" Kim Sinh nghe xong nàng nói như vậy, vội vàng cuống lên, "Ta là nghe Lý Gia Sinh trong thôn nói, hắn nói thời điểm hắn và thê tử hắn động phòng, thê tử hắn đã đau đến nước mắt đều chảy ra."
Hải Đường lệch cái đầu không tin: "Thực sự sẽ đau thành như vậy? Nhưng ta nhìn trên tập tranh kia, không phải như vậy đấy."
"Vậy chúng ta thử xem, chẳng phải sẽ biết sao..." Kim Sinh vừa nói, một bên hướng phía eo bụng Hải Đường hôn tới, bàn tay sờ dây lưng của nàng, cởi xuống, liền thoát đi.
"Vậy chàng cần phải đụng nhẹ..." Hải Đường nghĩ nghĩ, vẫn có chút khẩn trương, dặn dò một tiếng.
Kim Sinh "Ừ" một tiếng nhẹ gật đầu: "Được, ta đụng nhẹ..." Ánh mắt của hắn giống như bắt lửa, tình dục bắt đầu khởi động phía dưới, ánh mắt nóng rực thiêu đốt người, giọng nói khàn khàn quanh quẩn trong không khí.
"Còn có... Lý Gia Sinh kia, sau này đừng tìm hắn thân cận quá, người này không tốt, việc khuê phòng nhà mình cư nhiên còn có thể nói với người khác."
"Được..." Kim Sinh lại đáp một tiếng, trêu chọc Hải Đường hỏi, "Nương tử còn có gì cần phân phó không vậy?"
Hải Đường cười cười, còn muốn nói tiếp, nhưng rừng cây trong lúc đó bị người chiếm, Kim Sinh thò tay dò xét xuống dưới, chậm rãi vuốt ve thăm dò, khiêu khích một phen, Hải Đường ở đâu còn nói được ra lời, tóc đen tán loạn ở trước ngực, chỉ còn lại tiếng rên rĩ.
Giữa ánh sáng chiếu xuống, suối ngọt chảy trên đá lưu.
(toàn dùng từ ẩn dụ, mọi người tự hiểu nha ==’’)
Hải Đường chỉ cảm giác dưới bụng mình rất nóng, lại phảng phất rất hư không, vội vàng muốn cái gì đến bổ khuyết, cả thân thể sắp tràn ra nước, giống như trong chốc lát bị ném đến tận trong mây, trong chốc lát lại bị ném tới sâu trong nước.
Thân thể bị nóng lợi hại, tiếng thở gấp ở bên trong, chính nàng cảm thấy như đang đạp gió cỡi mây, hoa dịch nóng rực không ngừng tràn ra, Kim Sinh thấy bộ dạng nàng như vậy liền biết nương tử đã động tình, chính mình thì càng là khó nhịn, bỏ đi quần áo, thân thể cường tráng hiện ra ở trước mặt Hải Đường.
"A.., " nàng thấp giọng kinh hô, xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, đây chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thứ này của nam nhân, lại không nghĩ tới lớn như vậy, nếu thật sự đi vào, thân thể nàng nhỏ như vậy có thể chịu đựng được sao?
Nhớ tới bà bà dặn dò, Hải Đường lại hỏi: "Vừa rồi chàng đã cẩn thận nghiên cứu tốt chưa?"
Kim Sinh sững sờ, chợt mới hồi phục tinh thần lại, minh bạch nàng nói cái gì, hắn cúi mặt xuống, hôn Hải Đường một cái: "Yên tâm, đều coi xong rồi."
Đùi ngọc bị tách ra, Kim Sinh đem hai chân Hải Đường cuộn lên, áp xuống dưới. Huynh đệ nhà mình sớm đã khó dằn nổi, ở dưới đáy lục lọi một lát, đã tìm được chỗ đi vào, cũng may vừa rồi nương tử nhà hắn đã bị trêu chọc một hồi, trong đầm nước kia lộ vẻ ướt át, Kim Sinh trong cổ than nhẹ, "Ba" một tiếng, liền nặng nề tiến vào.
"Ah..." Hải Đường hô lên, quyền tay nhỏ bé nện lên lồng ngực Kim Sinh, "Ô ô... Chàng gạt người ta, còn nói đụng nhẹ, đau... Đau chết mất..." Nàng thế mới biết Lý Gia Sinh kia nói đều không có sai.
Thật đúng là đau, đau đến nước mắt đều muốn chảy ra rồi!
Kim Sinh nhìn nương tử nhà mình, thật đúng là không đành lòng, thầm nghĩ, có đau đến vậy không? Chỉ có điều đừng nói Hải Đường, chính hắn cũng cảm giác có chút đau.
Huynh đệ xưa nay vô câu vô thúc (không bị giam giữ bó buộc), lần này tiến nhập vào trong hàng lang vừa hẹp lại vừa chặt, lập tức liền giống như bị xoắn, tuy có chút đau, nhưng lại có một cỗ cảm giác thoải mái nói không nên lời, chỉ muốn dốc sức liều mạng động vài cái, lúc này mới tính toán tốt!
Kim Sinh bỗng nhúc nhích, lập tức cảm thấy dường như là phá tan một tầng cách trở, mà Hải Đường bị hắn va chạm cái này, hai tay lập tức với lên đầu vai của hắn, dùng sức cắn một ngụm.
"Đau, đau chết... Mau thả ta..." Nương tử tựa như một con mèo nhỏ bị bắt nạt, bị áp dưới thân thể ô ô mà khóc tha.
Thời điểm này, ở đâu có thể thả xuống được?
Kim Sinh lại động vài cái, trong miệng khuyên nhủ: "Nương tử, ta nhẹ một chút là được. Nàng có cảm thấy khá hơn không?"
Vừa rồi thoáng một phát kia, hoa dịch cùng với một chút tơ máu rơi xuống, Hải Đường đau đến cơ hồ muốn khóc kêu lên. Thế nhưng Kim Sinh lại động vài cái, ngược lại giống như không có đau như trước nữa.
Cái thân thể cường tráng kia ở trên người nàng chuyển động, nam tử thuần hậu trung thực trong mắt đối với nương tử sủng nịch yêu thương.
"Hải Đường, Hải Đường..." Hắn khẽ gọi lấy tên của nàng, ở trên người của nàng xuất binh trinh phạt, công thành đoạt đất. Hôm nay nàng đã thật sự trở thành nương tử của hắn, có danh cũng có thực!
Mà đối với Hải Đường mà nói, quá khứ đã quên hết thảy thì cũng như mây khói tán đi, nàng chỉ biết là người nam nhân trước mắt này là trượng phu của nàng, là người cả đời này nàng muốn yêu.
Kim Sinh thấy Hải Đường phảng phất như bớt đau, động càng mãnh liệt lên, Hải Đường chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, có chút giơ lên vòng eo, động tác này, ngược lại càng đón ý nói hùa Kim Sinh , hắn cảm thấy càng thêm thoải mái, tựa như đại tướng dẫn binh chinh chiến, ra lệnh một tiếng, muốn công chiếm tới cuối cùng.
Hải Đường không tự chủ được vòng chân đến trên lưng Kim Sinh, ở thời khắc hắn từ từ mê ly, như cưỡi con ngựa hoang trên chiến trường, Hải Đường đột nhiên cảm thấy hoa hải đường ở trên ngực có chút đau đớn, trước mắt hiện lên hình ảnh kỳ quái.
Một tiểu cô nương, bị vây quanh trong vòng người, bọn họ đều mặc xiêm y trắng thuần sạch sẽ, thoạt nhìn mỗi người đều lạnh như băng.
Một bà lão tóc hoa râm trong đó cầm ngân châm đi đến trước người của nàng nói: "Đến đây đi, ta vẽ kí hiệu cho con..."
Kí hiệu, kí hiệu...
Trong nháy mắt, tình cảnh trước mắt lại biến mất không thấy gì nữa, Kim Sinh rốt cục đạt tới đỉnh cuồng nhiệt, san bằng thành trì, tuyên cáo thắng lợi của mình.
Trong cơ thể một hồi nóng rực, Hải Đường trách móc một tiếng, cũng không còn khí lực, yếu ớt nằm ở trong ngực Kim Sinh.
"Nương tử, nương tử..." Hắn hôn lấy đôi má Hải Đường, "Vừa rồi, thật sự đau lắm hả?"
Nàng nhẹ gật đầu: "Bắt đầu có chút... Về sau, chẳng đau nửa." Hải Đường tựa ở lồng ngực Kim Sinh, trầm thấp nói xong.
Kim Sinh nghĩ nghĩ nói: "Đích thị là lần đầu có chút không quen, đợi về sau thời gian lâu rồi, náo thêm mấy lần, nàng chắc chắn không đau nữa."
Hải Đường nghe trong lời nói của hắn trêu đùa chính mình, vỗ lồng ngực của hắn một cái sẳng giọng: "Còn nói chàng là người thành thật, lại không có đứng đắn như vậy." Đột nhiên nhớ tới hình ảnh vừa rồi hiện lên trong đầu, Hải Đường không khỏi sợ hãi, càng ôm chặt lấy Kim Sinh , chỉ có dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, cảm giác bất an vừa rồi mới dần dần lui xuống.
Bên ngoài, nương Kim Sinh đã đứng trong sân hồi lâu rốt cục vỗ tay mà cười: "Ai nha, cuối cùng cũng thành công!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...