Tôi không biết mình lịm đi bao lâu đến khi tỉnh dậy đã thấy nằm trong một căn phòng trắng toát.
Nhìn lại mới biết hoá ra là bệnh viện huyện.
Bất giác tôi vội ngồi bật dậy đưa tay lên bụng rồi sững người lại.
Đứa bé đâu? Con tôi đâu? Bên ngoài bất chợt có một bóng người quen thuộc lướt nhanh trên nền đất.
Tôi đưa đôi mắt nhìn lên… là cậu Hoàng.
Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng còn dính chút máu bẩn đã khô, đôi chân cậu đi rất nhanh.
Khi đi qua chỗ tôi cậu bỗng đưa mắt nhìn vào, ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt cậu chợt rụt lạu, ban đầu tôi còn ngỡ cậu sẽ mở cánh cửa kia đi vào thế nhưng không.
Cậu vẫn đưa đôi mắt nhìn vào nhưng đôi chân lại sải những bước nhanh dài rồi khuất dần.
Không hiểu sao trong lòng tôi lại có chút linh cảm không lành liền vội vàng bước xuống nền đất đi ra ngoài.
Khi vừa mở cánh cửa ra một người y tá đã chạy lại rồi nói:
– Cô vừa sinh xong còn yếu lắm, nằm nghỉ đi đừng đi lại.
Tôi nhìn người y tá gấp gáp hỏi:
– Con tôi đâu?
– Cô bé đang được mang đi tắm, cô vào giường nằm đi lát nữa tôi sẽ mang cô bé vào cho cô
– Nó… nó không sao thật chứ?
– Không sao, chỉ có cô là có sao thôi, cô bị chảy máu quá nhiều trong lúc chuyển dạ, may mà các bác sĩ kịp cứu, chồng cô phải truyền cho bao nhiêu máu mới đủ, thế nên cô nghỉ đi cho lại sức.
Hai ngày hôm nay chồng cô toàn tự tay chăm sóc đứa bé ấy chứ, cô phải nghỉ để còn lấy sữa cho con chứ con bé háu ăn mà toàn phải đi xin sữa thôi đây này.
À tôi là Hà, từ nay tôi sẽ chăm sóc cho hai mẹ con cô đến ngày ra viện.
– Chồng tôi?
– Phải! Là cái cậu đẹp trai, cao cao ấy, trộm vía con bé này có đôi mắt tinh anh giống hết thầy nó.
Tôi nghe xong tim bỗng nhói lên khoé mắt cay cay.
Rõ ràng không phải mơ, rõ ràng là cậu Hoàng.
Sao cậu lại ở đây, sao không phải ai khác mà lại là cậu? Nếu cậu biết tôi giữ đứa bé lại rồi tôi và cậu lại sẽ nhìn nhau thế nào? Tôi sợ lắm, sợ cảm giác phải đối mặt với cậu, sợ hận thù xen lẫn yêu thương tôi không thoát ra nổi.
Chị Hà y tá dìu tôi lên giường rồi mang cho tôi bát canh nóng hổi giục ăn.
Tôi cố ăn một chút cho lại sức rồi nằm xuống giường, độ năm phút sau tôi bỗng nghe tiếng khóc oe oe, chị Hà mở cánh cửa đi vào trên tay bế một đứa bé đặt xuống bên cạnh tôi sẽ nói:
– Đây nhé, nãy tôi nặn thử thấy cô có chút sữa non rồi, cô cho con ti nhiều vào cho sữa nhanh về.
Tôi nhìn đứa bé bỗng dưng nước mắt chảy dài, là một bé gái có đôi mắt thật giống cậu Hoàng.
Đứa bé vừa khóc vừa rúc rúc vào ngực tôi, chị Hà liền giục:
– Đừng khóc, mới sinh xong khóc dễ bị hậu sản đấy.
Không sao rồi đừng khóc nữa, cho con bé bú đi nó đói rồi
Tôi liền kéo áo lên rồi đẩy bầu ngực vào con, con bé háu ăn cứ thế mà mút lấy mút để.
Tôi đưa tay chạm lên mái tóc con, thứ cảm xúc thiêng liêng bất chợt ùa về.
Chị Hà nhìn tôi cười cười nói:
– Mà chồng cô bận lắm à? Sáng nay đưa cho tôi một khoản tiền nhờ tôi mua đồ và chăm sóc cho cô đến khi ra viện, cậu ấy có việc phải đi
Tôi nghe chị Hà nói xong bất chợt có chút hụt hẫng.
Rõ ràng chính bản thân tôi đã mong đừng gặp cậu, đã sợ rằng đối diện với cậu càng khiến cả hai khó xử vậy mà không hiểu sao lại có cảm giác này.
Tôi khẽ gõ lên đầu mình rồi tự cười trong lòng.
Chúng tôi đã kết thúc rồi, kết thúc thật rồi, dù không thể hận cậu thì cũng đừng nhớ nhung lưu luyến.
Người ấy… không phải là người để mà tôi có thể yêu được nữa.
– Cậu ấy bảo cậu ấy đặt tên đứa bé là Hạ An, nếu cô không thích thì đổi cũng được.
Tôi nhìn đứa bé lặng lẽ không đáp.
Dù sao nó cũng là con của cậu, có hận cậu cỡ nào thì vẫn không thay đổi được sự thật này.
Hạ An.
Cái tên nghe cũng thật hay, tôi cũng không muốn đổi nữa.
Vì tôi bị biến chứng khi chuyển dạ nên phải nằm viện mười ngày, ngày thứ năm sau khi tỉnh lại, lúc đang cho Hạ An ti bên ngoài bất chợt có tiếng bước chân.
Vừa ngẩng mặt lên nhìn đột nhiên tôi khựng lại.
Vú Dần cầm một cạp lồng nhỏ đi vào.
Tôi nhìn vú lắp bắp hỏi:
– Vú… vú Dần sao vú lại ở đây?
Vú Dần nhìn tôi, bất chợt tôi thấy vú khóc, hai hàng nước mắt chảy xuống những nếp nhăn già nua.
Đột nhiên tôi bỗng có linh cảm không lành liền hỏi lại:
– Vú Dần, sao vú lại khóc? Có chuyện gì vậy?
– Tìm thấy Khôi Nguyên rồi.
Tôi nghe xong bàng hoàng không tin nổi hỏi lại:
– Vú nói gì cơ?
– Cậu Hoàng tìm được Khôi Nguyên rồi, thằng bé còn sống, tôi mang nó đến gặp cô đây
– Nó đâu? Thằng bé đâu?
Vú Dần đứng dậy bước ra ngoài một lúc rồi mới quay lại.
Khi cánh cửa vừa mở ra, mới chỉ kịp nhìn thấy vú Dần đang dắt tay một cậu bé bước vào tôi đã không kìm được bật khóc tu tu.
Dù cả một năm rồi Nguyên mất tích không thấy mặt con tôi vẫn nhận ra đây đúng là Nguyên của tôi rồi.
Tôi đặt Hạ An xuống giường rồi lao đến ôm chặt lấy Nguyên như thể chỉ cần buông ra con sẽ biến mất.
Thằng bé bị tôi ôm chặt sợ hãi đẩy tôi ra.
Tôi vẫn không thể nào tin nổi vừa khóc vừa nói:
– Vú Dần… vú nói với tôi đây không phải mơ đi
– Hiên, cô đừng khóc, cô mới sinh xong
Tôi biết tôi mới sinh xong nhưng sao tôi có thể không khóc cơ chứ? Tôi đưa tay chạm lên má, lên mắt Khôi Nguyên, đúng là Nguyên của tôi rồi, đúng là con tôi rồi.
Khôi Nguyên chưa chết, con còn sống nguyên vẹn trở về với tôi.
Tôi lại đưa tay ôm lấy con, những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống miệng mặn chát.
Thằng bé gần hai tuổi rồi, đã lớn hơn so với hồi mất tích rất nhiều.
Tôi ôm lấy con giọng lạc đi:
– Khôi Nguyên, là mẹ đây, là mẹ đây, con đã đi đâu? Mẹ đây con
Thằng bé giương đôi mắt ngây thơ nhìn tôi bập bẹ:
– Mẹ… mẹ…
Nghe con gọi chữ mẹ thiêng liêng tôi không kìm nổi nữa khóc nấc lên.
Vú Dần cúi xuống vỗ lên vai tôi nói:
– Hiên, đừng khóc, cô mất quá nhiều máu khi sinh Hạ An rồi, đừng khóc nữa không tốt đâu
Tôi nhìn vú Dần đưa tay quệt nước mắt đáp lại:
– Được, được tôi không khóc nữa, không khóc nữa.
Nói rồi tôi bế thốc Nguyên lên giường, thằng bé vẫn có vẻ xa lạ ngồi im không nói năng gì.
Tôi đưa tay vuốt mấy sợi tóc của con lúc này mới bình tĩnh lại hỏi:
– Vú Dần, sao lại tìm được Nguyên vậy vú?
Vú Dần nhìn tôi đáp lại:
– Thực ra đôi vợ chồng đánh cá hôm trước chính là người cứu Nguyên.
Thế nhưng họ không có con nên mang Nguyên giấu đi rồi nói dối là chỉ tìm được đôi dép của Nguyên.
Cậu Hoàng từ lúc Nguyên mất tích vẫn luôn âm thầm tìm thằng bé vì cậu ấy cho rằng nếu chết phải thấy xác chứ không thể không thấy được.
Cậu ấy cho người tìm suốt mấy tháng ròng rã đến ngày cô sinh thì có người báo tìm thấy Nguyên liền đi ra ngoài đảo nơi Nguyên sống mang thằng bé về.
Tôi nhìn vú Dần bỗng dưng buột miệng hỏi:
– Vậy cậu Hoàng đâu rồi?
– Cậu ấy… cậu ấy…
Nói đến đây bất chợt vú Dần bật khóc, tôi nhìn vú Dần ngạc nhiên hỏi:
– Sao vú lại khóc?
Vú Dần quay mặt đi lắc đầu đáp:
– Không có gì, tại tôi xúc động quá thôi.
Không nghĩ Nguyên còn sống.
Nói đến đâu vú lại bật khóc tu tu đến đấy.
Tôi nhìn vú Dần có linh cảm không lành liền buông Nguyên ra khẽ hỏi:
– Vú Dần… có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?
Vú Dần nhìn tôi đứng dậy đáp:
– Không có gì, cô nằm nghỉ đi, tôi sẽ ở đây chăm sóc cho ba mẹ con cô.
Nói rồi vú Dần bước ra hẳn ngoài cửa.
Bờ vai vú run hẳn lên, có tiếng nấc rất rõ.
Tôi không kìm được nữa chạy theo vú Dần níu lấy tay áo hỏi lại:
– Vú Dần… vú nói thật cho tôi biết đi.
Có phải cậu Hoàng… có phải cậu Hoàng xảy ra chuyện gì không?
Vú Dần nhìn tôi, dường như không còn giấu nổi nữa vừa khóc vừa nói:
– Hiên, cô vào nghỉ ngơi đi, chuyện này để sau tôi nói
– Không, vú nói cho tôi biết đi, có chuyện gì xảy ra rồi? Cậu Hoàng đâu?
– Cậu Hoàng chết rồi!
Câu nói cuối cùng của vú Dần như sét đánh ngang tai.
Đôi tay tôi bấu lên người vú Dần bỗng từ từ buông thõng cả người khuỵ xuống lắp bắp hỏi:
– Vú nói gì cơ?
– Hiên…
– Vú nói gì vú nói lại cho tôi nghe
– Cậu Hoàng… cậu ấy chết rồi.
Tôi nhìn vú Dần để mặc nước mắt rơi lắc đầu nói:
– Vú nói dối, vú nói dối,
– Hiên tôi xin cô, tôi đã không muốn nói ra rồi nhưng làm sao có thể giấu nổi đây.
Tôi xin cô, cô còn hai đứa con, cô phải mạnh mẽ lên.
Tôi khuỵ hẳn xuống nền đất lạnh lẽo, hai tay bấu chặt lên gào khóc nức nở.
Từ lúc vú Dần đến tôi đã có cảm giác gì đó không bình thường, tìm thấy Nguyên tại sao không phải là cậu Hoàng đưa đến mà lại là vú Dần? Tại sao vú Dần lại khóc nhiều như vậy? Tôi nhìn vú Dần, hai hàng nước mắt mặn chát chảy xuống hỏi lại:
– Vú Dần, vú chỉ đang đùa tôi thôi đúng không? Vú nói vậy để tôi không hận cậu ấy nữa đúng không?
– Hiên… cậu Hoàng chết thật rồi, hôm tìm được Nguyên trời mưa to gió lớn, con tàu bị chìm xuống dưới, cậu ấy chỉ kịp cứu Nguyên đưa lên cồn cát gần đó còn cậu ấy bị sóng đánh đi rồi.
– Không, vậy là cậu ấy vẫn chưa chết đâu, vậy vú bảo cậu Nhân cho người tìm cậu ấy đi, cậu ấy chưa chết đâu
– Tìm thấy xác cậu ấy rồi, chính tay tôi đã chôn cất cho cậu ấy trong nghĩa trang huyện
Tôi nghe đến đây không còn khóc nổi, tia hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt.
Vú Dần nhìn tôi nói:
– Để tôi đưa cô vào nghỉ ngơi
Tôi nhìn trân trân lên khoảng không trước mắt, tôi từng nghĩ tôi hận cậu lắm, tôi từng nghĩ đời này kiếp này sẽ không tha thứ cho cậu, thế nhưng giây phút này tôi lại tưởng mình đau đến chết đi.
Tôi loạng choạng đứng dậy khẽ nói:
– Tôi phải đi tìm cậu ấy
– Cô bình tĩnh lại đi
– Không, vú buông ra, buông ra để tôi đi tìm cậu ấy, cậu ấy chắc chắn còn sống.
Vú Dần giữ tôi lại lắc mạnh vai tôi gào lên:
– Hiên! Cậu ấy chết rồi! Cô tỉnh táo lại đi, chính tay tôi đã chôn cất cho cậu ấy, cô xem Hạ An đang khóc đòi cô kìa.
Cô phải bình tĩnh lại, cô còn hai đứa con nữa
Bên trong tiếng Hạ An khóc thét lên, tôi nhìn con để mặc nước mắt vẫn đang rơi chạy vào bế con lên.
Con bé rúc vào ngực tôi mút lấy mút để, vú Dần cũng ngồi xuống cạnh ghế vừa bế Nguyên giọng nghẹn lại:
– Hiên, tôi biết chuyện này rất khó chấp nhận nhất là khi cô vừa sinh xong.
Tôi cũng định giấu nhưng không giấu nổi.
Nhưng người chết cũng đã chết rồi, cô phải sống vì con nữa, Hạ An mới được mấy ngày tuổi thôi
Tôi cúi mặt xuống, nước mắt chả xuống đến cả cổ.
Vú Dần lại nói tiếp:
– Thực ra, cậu Hoàng không phải người gϊếŧ thầy mẹ cô.
Người gϊếŧ thầy mẹ cô là ông Hạnh chứ không phải cậu ấy.
Dù cậu ấy chết rồi, cũng không cần nói ra chuyện này nhưng tôi vẫn muốn nói.
Tôi nhìn vú Dần, hai hàng nước mắt lã chã hỏi lại:
– Vú nói gì cơ?
– Là ông Hạnh gϊếŧ thầy mẹ cô, năm ấy thầy mẹ cô tranh giành với ông Hạnh mối làm ăn quan trọng lại phát hiện ra ông Hạnh làm ăn gian dối nên ông ấy ra tay sát hại thầy mẹ cô, nhưng vì ông Hạnh sau đợt ấy bị ốm một trận thập tử nhất sinh nên ép cậu Hoàng đứng ra nhận tội thay ông.
Cậu Hoàng thương cha, phần lại không có chỗ dựa trong nhà nên đã chấp nhận.
Cũng chính ông Hạnh tạo bằng chứng giả chứ không phải cậu Hoàng.
Vì nhận tội thay ông Hạnh nên đối với cậu Nhân cậu Hoàng cũng không hề nói ra bí mật này.
Thực ra cậu Hoàng luôn nghĩ dù là ông Hạnh hay cậu ấy gϊếŧ thì cô vẫn sẽ hận cậu ấy bởi vì ông Hạnh là cha cậu ấy.
Vả lại trên hồ sơ đúng là do cậu ấy nên cậu ấy cũng không giải thích với cô, phần vì sợ cô không tin, phần vì có giải thích thì cũng không thể xoá đi sự thật rằng dù là ông Hạnh thì cậu ấy vẫn đáng để hận.
Với lại cậu ấy đã thề trước tổ tông chuyện này sẽ giấu kín cho đến khi chết nên dù biết cô hận vẫn nhất định không nói.
Giờ cậu ấy không còn nữa tôi cũng phải nói cho cô biết, dù không thay đổi gì cũng mong cô nhẹ lòng đi, ít nhất cậu Hoàng vô tội trong chuyện này.
Đợt cô đi biết cô vẫn giữ đứa bé cậu ấy định đón được Nguyên về thì sẽ tìm cô xin cô tha thứ… đáng tiếc…
Tôi nghe xong tay cũng bấu chặt vào nhau.
Sao cậu lại không chịu nói với tôi, sao cậu lại ngốc như vậy, sao cậu lúc nào cũng nhận phần thiệt về mình? Hoá ra hận thù cũng chỉ như cát bay, thầy cậu có là người gϊếŧ chết thây mẹ tôi cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.
Tôi chỉ cần cậu chưa chết thôi.
Vú Dần đưa tay bế Hạ An rồi nói:
– Con bé ăn xong rồi để tôi bế nó cho cô nghỉ đi
Tôi nhìn vú Dần đôi mắt đã nhoà hẳn đi.
Lồng ngực tôi quặn lên không thở nổi, tim tôi như có hàng ngàn mũi dao đâm vào, đau đớn vô cùng.
Tôi không biết mình khóc nhiều thế nào chỉ cảm thấy đôi mắt đã không còn mở ra nổi.
Cậu Hoàng, sao cậu lại không thanh minh với tôi? Sao cậu lại nhận hết về mình? Tôi vừa khóc vừa bấu lên thành sắt lạnh lẽo không còn sức lực mà gào chỉ lặng lẽ để nước mắt rơi.
Sao cậu lại bỏ tôi mà đi? Sao cậu lại để tôi lại với hai đứa con thơ dại?
Không biết tôi đã khóc bao lâu chỉ đến khi mệt quá mới thϊếp đi, đến khi tỉnh lại trời đã tối.
Vú Dần đã cho Khôi Nguyên ăn rồi ngủ bên giường bên cạnh, tôi bế Hạ An lên cho con ăn no nê rồi đặt con xuống cạnh vú Dần khẽ nói:
– Vú Dần, vú trông cho tôi một lát
Vú Dần ngồi bật dậy hỏi:
– Cô đi đâu?
– Tôi đi gặp cậu Hoàng
Vú Dần nghe vậy liền kéo tay tôi đáp:
– Hiên, cô đừng như vậy.
Tôi nhìn vú Dần, nước mắt lại rơi van xin:
– Vú để tôi đi đi, vú để tôi gặp cậu ấy một lát, tôi cầu xin vú
Vú Dần thấy tôi khóc khẽ buông cánh tay tôi ra.
Tôi để mặc đôi chân trần đi ra khỏi bệnh viện theo hướng nghĩa trang.
Trên trời sương đổ xuống lạnh lẽo, tôi kéo chiếc áo khoác rồi cầm ngọn đèn dầu đi ra.
Khi đến một ngôi mộ mới đắp tôi giơ đèn lên.
Nguyễn Huy Hoàng…
Vừa nhìn thấy ba chữ ấy tôi cũng ngồi sụp xuống hai tay bấu lên nền đất khóc nghẹn đi.
Lần cuối cùng tôi gặp cậu là ở bệnh viện, cả hai chẳng nói gì với nhau chỉ nhìn nhau rồi lướt qua nhau.
Tôi đưa tay chạm lên phần bia mộ còn mới gào lên khóc:
– Cậu Hoàng! Cậu đừng nằm một mình dưới đó, cậu dậy đi, dậy với tôi đi.
Cậu dậy thanh minh với tôi đi sao lại để vú Dần nói? Sao cậu lại nhận tội thay thầy cậu? Sao cậu không nói ra? Sao cậu ngốc vậy? Sao cậu lại chịu hết những thiệt thòi kia? Cậu Hoàng, tôi không hận cậu mà, chỉ cần cậu nói ra nhất định tôi tin cậu mà, sao cậu lại không nói ra với tôi?
– Cậu Hoàng? Sao cậu lại bỏ tôi mà đi? Sao cậu lại tàn nhẫn như vậy với tôi? Tôi đã không còn người thân trên thế gian này, tôi chỉ còn cậu, còn Nguyên, còn An sao cậu cũng nhẫn tâm bỏ tôi với các con lại?
Thế nhưng chẳng ai đáp lại tôi, chỉ có tiếng ếch nhái kêu.
Tôi đưa tay ôm lấy phần mộ vừa khóc nấc lên.
Tôi nhớ cậu lắm, nhớ đến phát điên phát dại rồi, nhớ lúc cậu cười, nhớ lời cậu nói.
Trên trời chẳng có nổi một ngôi sao, ngón tay tôi chạm từng chữ giọng lạc đi:
– Cậu Hoàng! Cậu bảo yêu tôi thương tôi kia mà, yêu tôi thương tôi sao lại bỏ tôi mà đi? Cậu quên tôi rồi sao? Quên Hạ An, quên Khôi Nguyên rồi sao? Sao cậu lại để tôi và con bơ vơ giữa cuộc đời này.
Xin cậu… xin cậu nói với tôi đây chỉ là giấc mơ đi, tôi xin cậu…
Khi đang khóc đột nhiên có tiếng bước chân, có ai đó kéo tôi lên, khoác lên người tôi chiếc áo rồi nói:
– Hiên, về đi
Tôi ngước mắt lên nhìn, là cậu Nhân.
Tôi để mặc nước mắt rơi lắc đầu đáp:
– Cậu về đi, tôi ở đây một lát
– Nghe lời tôi về đi
– Không, để tôi ở đây với cậu ấy
Cậu Nhân thấy vậy liền cúi xuống bế thốc tôi lên.
Tôi liền đẩy cậu ta ra gào lên:
– Buông tôi ra, để tôi ở lại đây với cậu ấy, buông tôi ra đi, cậu ấy ở đây một mình lạnh lẽo lắm.
– Hiên, cô đừng như vậy, sức khoẻ còn yếu lắm
Tôi bật khóc bấu lên nấm mộ lắc đầu:
– Buông tôi ra, tôi xin cậu, để tôi ở đây với cậu ấy, cậu xem ở đây lạnh thế này, sương rơi thế này cậu ấy sẽ ốm mất.
Cậu Nhân nhắm nghiền mắt cứ thế bế thẳng tôi lên đi về mặc cho tôi giãy giụa.
Tôi mặc kệ đôi tay cát đập vào người cậu ta gào lên:
– Để tôi ở lại với chồng tôi đi, để tôi ở lại với cậu ấy đi
Thế nhưng không ai đáp lại tôi, chỉ có nước mắt chảy dọc hai bên thái dương rồi rớt xuống đất.
Những ngày tiếp theo cậu Nhân ở lại viện cùng vú Dần, mỗi đêm tôi cho An bú xong cậu đều ở ngoài canh sợ tôi lại đi ra mộ cậu Hoàng.
Tôi đã tự dặn mình phải mạnh mẽ vì Nguyên, vì An nhưng ban ngày tôi còn cố mạnh mẽ để lo cho An và Nguyên được cho đến khi màn đêm buông xuống tôi lại không kìm được nỗi đau đớn tột cùng.
Tôi nhớ cậu lắm, nhớ nhất là lúc tôi và cậu khốn khó cùng nhau, tôi nhớ hương thơm bạc hà của cậu, nhớ vòng tay cậu ôm tôi.
Cậu có biết cậu là kẻ tàn nhẫn nhất thế giới này không? Tôi không biết mình đã trải qua những ngày đó thế nào, chỉ biết ngày qua ngày nỗi đau vẫn chẳng thể nào nguôi nổi.
Đến đêm trước khi tôi ra viện sau khi cho An bú ѵú Dần cũng dỗ con đi ngủ.
Cậu Nhân thì đưa Khôi Nguyên về nhà trước.
Khi màn đêm buông xuống, đợi vú Dần và An ngủ tôi liền mặc chiếc áo khoác rồi đi thẳng ra mộ cậu Hoàng.
Đêm nay trăng sáng vằng vặc, tôi ngồi bên mộ cậu không khóc nữa.
Ngón tay tôi chạm nhẹ vào cát rồi gục đầu xuống nấm mộ ấy.
Thế nhưng chỉ được mấy phút sau tôi phát hiện mắt đã ướt từ lúc nào.
Tôi đưa tay quệt nước mắt nhưng càng quệt nước mắt lại càng chảy dài.
Tôi không kìm được nữa khóc tu tu:
– Cậu Hoàng, về với tôi đi được không? Cậu đừng bỏ mặc tôi nữa, tôi mệt lắm rồi, cho tôi dựa vào cậu một chút thôi, được không?
Vẫn chẳng ai đáp lại tôi, hoá ra trên đời này đau khổ nhất không phải là chia tay.
Đau khổ nhất chính là không còn được thấy người kia tồn tại trên thế gian này nữa.
Phản bội cũng được, hận thù cũng được, chỉ cần còn sống còn đỡ đau hơn cảm giác này.
Mỗi lần nhìn ba chữ Nguyễn Huy Hoàng tôi lại không kìm được mà bật khóc
– Cậu Hoàng! Tôi yêu cậu! Tôi chưa từng nói với cậu tôi yêu cậu, có phải muộn màng lắm rồi không? Tôi yêu cậu! Tôi yêu cậu nhiều lắm, cậu bảo tôi phải làm sao đây? Phải làm sao để có thể bớt đau đớn đây? Tôi xin cậu, nói cho tôi biết tôi phải làm thế nào?
Khi còn đang khóc cậu Nhân cũng từ đâu bước tới.
Tôi nhìn cậu Nhân van xin:
– Cậu Nhân, đừng bắt tôi về, để tôi ở lại đây với cậu ấy thêm một chút được không?
Cậu Nhân không nói không rằng cởi chiếc áo đặt lên người tôi rồi bế tôi lên.
Tôi đẩy cậu ta ra gào lên:
– Đừng… để tôi ở lại đây đi, đúng hôm nay thôi.
Xin cậu, tôi nhớ cậu ấy lắm
Cậu Nhân thở dài nói:
– Hiên, về đã, đợi cô khoẻ hẳn lại muốn ra thăm cậu ấy lúc nào cũng được.
Nghe lời tôi
Nói rồi cậu Nhân khẽ cầm lên cánh tay tôi.
Đột nhiên có tiến nói khẽ cất lên:
– Buông cô ấy ra.
Tôi nhìn cậu Nhân rồi bất chợt khựng lại, cậu Nhân cũng xoay người nhìn lại.
Tôi không biết đang mơ hay tỉnh, cả người bỗng như muốn lịm, bóng tối tôi không nhìn rõ mặt, nhưng giọng nói này… tôi không kìm được nữa vừa bật khóc vừa nói:
– Cậu Hoàng, là cậu đúng không? Cậu Hoàng… là cậu phải không?
Ánh trăng vằng vặc nhưng mắt tôi nhoè nhoẹt không nhìn rõ bóng người, bỗng dưng tôi cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực rồi ngã khuỵ xuống.
Hình như ai đó bế tôi vào lòng, tôi không biết là mơ hay tỉnh, thật hay hư hình như có mùi hương bạc hà quen thuộc thoang thoảng, có giọng nói nghẹn ngào:
– Hiên! Tôi về rồi đây! Về với em rồi đây
Hết
***
Lời tác giả: đọc đến đây cứ mọi người sẽ bảo ơ, kết thế này thôi à? Chẳng viên mãn chút nào.
À tất nhiên rồi, kết chưa viên mãn để còn có ngoại truyện mà.
Ngoại truyện gồm ba phần trong đó có một phần là Nội Tâm Cậu Nhân
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...