Nghiêm Diệc Vân hùng hổ đi tới trước mặt Phó Sảng, cô ta không chút do dự vặn nắp, đổ sữa chua trắng sền sệt lên đầu cô.La Mạn vừa sợ hãi hét vừa đứng bật dậy: “Cô bị điên hả?”Nghiêm Diệc Vân chọn làm việc thế này ngay giữa đám đông, chính là một hành động điên cuồng.
Cô ta muốn xem da mặt của cô gái đối diện có dày hơn xi măng không?Phó Sảng chết lặng, cô lớn từng này rồi nhưng đây thật sự là lần đầu tiên trở thành tâm điểm chú ý trong đám đông, đã vậy còn là tâm điểm về sự thảm hại.
Sữa chua đặc sệt chảy từ tóc xuống hai má, đọng lại dinh dính trên lông mi, khiến cô không thể nhìn rõ được ai với ai.Cô dụi mắt thì nghe thấy tiếng Nghiêm Diệc Vân cảnh cáo: “Tao cho rằng mày sẽ tự hiểu lấy, nhưng xem ra tao đã đánh giá thấp da mặt của mày rồi.
Đóng giả làm người vô hại cái gì? Xách theo cái suy nghĩ bẩn thỉu của mày rồi cút khỏi Trần Duy Lặc càng xa càng tốt cho tao.
Lần này là sữa chua, nhưng nếu như còn có lần sau thì tao vẫn còn nhiều cách để xử mày.”Nói xong, cô ta ném chai rỗng vào bát canh thịt cừu làm La Mạn vừa nhìn thấy đã tức muốn nổ phổi.“Phẩm chất làm con gái của cô bị chó ăn rồi hả?” La Mạn thét lên với cô ta.Nghiêm Diệc Vân trừng mắt nhìn lại cô: “Đúng là cùng một giuộc mà ra.”Sữa chua sền sệt dính đầy tay Phó Sảng, trong lời nói cay nghiệt của Nghiêm Diệc Vân, cô đã quên mất đỏ mặt là như thế nào, mà trái tim lại vô cùng bình tĩnh vào giờ phút này.
Cô hi vọng nếu những người xung quanh kia biến mất trong không khí, thì bọn họ sẽ không thể nhìn thấy dáng vẻ chẳng khác nào hồn lìa khỏi xác của cô.Trần Duy Lặc đi được nửa đường thì dừng lại, anh nghĩ nếu cứ tiếp tục như thế này thì chỉ khiến cho mọi việc ngày càng tồi tệ hơn.
Thế là anh quay đầu lại tìm Nghiêm Diệc Vân thì mới phát hiện hóa ra cô không đi chung với mình.
Dự cảm không tốt dấy lên trong lòng anh kết hợp với tiếng ồn ào ở giữa căn tin, Trần Duy Lặc vội vàng chạy về phía đó.Đây là lần đầu tiên La Mạn gặp cô gái hống hách như vậy, cô nàng cũng chẳng vừa mà trừng mắt nhìn Nghiêm Diệc Vân đứng đối diện: “Cô nói ai là cùng một giuộc hả?”Phó Sảng như bị đóng đinh trên ghế ngồi, cô chỉ biết ngồi yên nghe hai cô gái trước mặt chửi nhau.“Tao nói mày với đứa bạn không biết xấu hổ của mày đều là cùng một giuộc đấy.” Nghiêm Diệc Vân khoanh tay.Phó Sảng lấy tay áo lau mặt rồi bỗng đứng dậy khiến cho màu trắng bên trên càng bắt mắt hơn.
Cô không còn chú ý tới sự bàn tán và camera đang chỉa về phía mình của những người xung quanh.
Tuy ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào Nghiêm Diệc Vân, nhưng trong lòng cô đã sắp không chịu nổi nữa rồi.Cô đã làm gì sai chứ? Cô chỉ thích một người con trai đã có bạn gái thôi mà.
Rõ ràng là cô quen anh trước, nhưng vận mệnh cứ thích trêu ngươi nên mới khiến cho cô xếp vào vị trí không thể, nhưng cô cũng đã chấp nhận rồi mà.“Mày nhìn cái gì? Tao có nói sai sao? Trên đời này, thứ mà tao xem thường nhất là loại người như mày, là thứ dùng danh nghĩa em gái đi làm chuyện kinh tởm!” Từng lời nói của Nghiêm Diệc Vân như dùng ngón trỏ chọc thẳng vào tim cô, cô ta gằn từng chữ một, mỗi một chữ đều là trách móc.Nơi đó như có hàng ngàn gai nhọn đâm xuyên qua tạo nên vết thương rỉ máu, làm khô héo một trái tim đang sống.Phó Sảng đẩy cô ta ra, cô bình tĩnh nhìn Nghiêm Diệc Vân chợt lùi về sau, cô ta dựa vào mép bàn bên cạnh sờ eo, nhìn cô đầy hung tợn.Không khí xung quanh càng trở nên náo nhiệt, cơm cũng không ăn, một số người còn dứt khoát bê hẳn chén cơm lên vừa ăn vừa hóng chuyện, không ai chịu bỏ qua màn kịch thế kỷ hiếm có này.“Mày bị điên hả?” Nghiêm Diệc Vân hét lên với cô.Trần Duy Lặc xô đám đông chạy tới, những giọng nói xì xầm ồn ào và tiếng la hét hoảng hốt liên tục xông thẳng vào tai anh.
Đợi đến khi nhìn thấy người, anh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt với cần cổ đã đỏ bừng.Phó Sảng nhớ đến lời dặn dò của Tiền Nhã Lan trước khi cô sắp vào đại học: Đi ra ngoài thì đừng có gây chuyện thị phi.
Người ta không đụng tới mình thì mình cũng đừng đụng tới người ta.
Nhưng nếu người ta đã đụng tới mình rồi mà con không dám đáp trả lại thì đừng có mà đợi tới lúc chịu thiệt rồi quay về tìm mẹ.Phó Sảng xé ly trà sữa chưa mở ra, trong tiếng la hét sợ hãi của mọi người xung quanh, cô dùng chiêu gậy ông đập lưng ông hất ly trà sữa lên người Nghiêm Diệc Vân.Nghiêm Diệc Vân hét lên, mặc kệ trà sữa dính khắp người từ đầu tới chân, cô ta không kiểm soát được cảm giác run rẩy từ trong ra ngoài.
Khi Nghiêm Diệc Vân vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Duy Lặc cắn chặt răng, cô ta lập tức bật khóc với đôi mắt đã đỏ ửng.Phó Sảng nhìn sang.
Ngay tại lúc này, cô muốn có một cái lỗ để chui vào.Nhưng cô chỉ thu dọn túi của mình rồi cầm lên, sau đó lại không kiêng nể gì nói với Nghiêm Diệc Vân: “Đi ra ngoài, không có ai rảnh để chiều cô đâu.”La Mạn che miệng, đây là lần đầu tiên cô nàng nhìn thấy một Phó Sảng kiêu ngạo, cuồng dã nên không khỏi kinh ngạc trong lòng.
Cô nàng vẫn cứ tưởng bạn mình là kiểu người cúi đầu không dám phản kháng, ai ngờ bây giờ lại đi một nước cờ lớn như vậy, quả là hả hê lòng người.Phó Sảng xách túi lên chuẩn bị rời đi.
Lúc đi ngang qua Trần Duy Lặc, anh cản cô lại, lời nói vừa nghẹn trong cổ họng đã bị cô đẩy ra.Trần Duy Lặc nhìn sang Nghiêm Diệc Vân, lúc này cả người cô ta đầy những vết bẩn màu nâu, khóe mắt đỏ hồng ngước lên nhìn anh.
Anh kéo cổ tay dẫn cô ta ra khỏi trung tâm của vụ đánh nhau bằng tốc độ của gió bão.Những người xung quanh chạy tán loạn như chim thú chạy lũ, chia sẻ cảnh tượng hôm nay trong lớp và các nhóm.
Rất nhanh, với tốc độ của internet, tin tức đã lan truyền khắp cả trường.Trần Duy Lặc kéo cô, Nghiêm Diệc Vân đứng sau lưng anh, bỗng rút cổ tay ra: “Em đứng lại cho anh!”Trần Duy Lặc quay đầu, cố gắng kiềm chế sự bực bội trong lòng: “Sao em lại hắt em ấy?”Nghiêm Diệc Vân gật đầu không dám tin: “Sao anh không hỏi vì sao cô ta lại hắt em?”Trần Duy Lặc gắt lên cô: “Nếu em không hắt em ấy trước thì sao em ấy hắt em được?”Nghiêm Diệc Vân cười, cô ta không hối hận chút nào: “Là em hắt cô ta đấy, em muốn cho cô ta nổi tiếng cả trường đấy.
Em còn muốn ai gặp cô ta cũng đều chỉ trỏ, nói cô ta không biết xấu hổ đi nhớ nhung bạn trai của người khác, loại chen chân như cô ta nên bị người khác phỉ nhổ mới đúng.
Chỉ có anh mới đứng ra bảo vệ cô ta thôi.”Trần Duy Lặc không dám tin những câu này được nói ra từ trong miệng Nghiêm Diệc Vân, nhưng Nghiêm Diệc Vân nhìn thẳng vào anh với ánh mắt kiêu căng ngạo mạn, trong mắt chỉ toàn những điều cô nghĩ.“Dù sao em ấy cũng lớn lên cùng anh, anh quen biết em ấy mười mấy năm nhưng em vừa kêu anh xóa kết bạn với em ấy là anh xóa ngay.
Em còn không vừa lòng cái gì nữa?”“Trần Duy Lặc, nếu bên cạnh em xuất hiện một người có động cơ không trong sáng giống như Phó Sảng, và em thì mặc kệ anh ta xuất hiện bên cạnh em, anh có thể không nổi điên như em bây giờ không?” Nghiêm Diệc Vân ngửa cổ lên cãi.Trần Duy Lặc im lặng không nói, hóa ra không phải tất cả mọi chuyện đều có thể dàn xếp ổn thỏa.
Có một số chuyện, mình càng muốn biến nó thành nhỏ nhất mà chỉ có thể làm cho mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn.Nghiêm Diệc Vân chỉ thẳng vào anh: “Đừng để em lại nhìn thấy anh quan tâm tới cô ta.”**Phó Sảng cởi áo khoác bẩn trên người ra, quay đầu đi thẳng về phía ký túc xá.
Tất cả những sinh viên trên đường nhìn thấy cô đều bị ánh mắt của cô dọa chạy.Trên đường quay về, Phó Sảng dọa không ít người đi đường sợ hãi, La Mạn đi bên cạnh cô cũng không dám nói câu nào.
Cho đến khi cửa ký túc xá đóng lại, La Mạn pha mấy bình nước ấm rồi dắt cô vào nhà vệ sinh tắm rửa.La Mạn đóng cửa nhà vệ sinh lại, yên lặng ngồi trước bàn học lắng nghe tiếng nước chảy bên trong.
Cô nàng mở tin nhắn nhóm lên xem, quả nhiên video đã lan truyền khắp nơi.Nhà vệ sinh rất lạnh, trên đầu chỉ có vòi hoa sen và bóng đen trơ trụi, nhưng lại không thấy nó chia sẻ một ít ấm áp nào cho Phó Sảng ngồi dưới đất.Phó Sảng xoa tóc để rửa hết sữa chua, mùi sữa chua lên men đã được nước nóng làm loãng, trôi vào khoang miệng cô chỉ còn lại vị đắng chát.
Cô ngồi đó, im lặng rơi nước mắt trong đêm tối, bàn tay che miệng không phát ra tiếng động.
Bí mật mà cô từng muốn giữ gìn nhất, cuối cùng lại phải thú nhận bằng dáng vẻ lúng túng nhất.Thích Trần Duy Lặc rất mệt, cuối cùng Phó Sảng cũng cảm thấy mệt mỏi rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...