Nằm sấp trên người Lộc Hàm một hồi lâu, ý thức Thế Huân dần dần mơ hồ, lại có cảm giác buồn ngủ. Cũng không phải bởi vì thân thể mệt mỏi chống đỡ không nổi, Thế Huân thân thể khỏe mạnh, cũng đúng chuẩn tám múi cơ bụng, hiện tại có làm thêm một lần cũng không thành vấn đề.
Nhưng khi Thế Huân không tận lực khống chế dục vọng của mình đối với Lộc Hàm, làm nhiều lần đối với thân thể hai người cũng không tốt. Dù cho thân thể Thế Huân tốt, cũng không phải làm bằng kim cương, miệt mài quá độ một ngày nào đó sẽ bị dầu hết đèn tắt tinh tẫn thân vong. Lộc Hàm thì khỏi phải nói, gầy tong teo, có khi bị anh làm bắn đến hai lần, lúc sau chân nhuyễn đến đứng cũng phải dùng hết sức. Hiện tại Thế Huân có chút làm biếng là bởi vì sau khi thể xác và tinh thần đều cực hạn thỏa mãn, hai người cùng rút vào nhau gây cho anh cảm giác ấm áp, Thế Huân không muốn rời khỏi thân thể ấm áp của Lộc Hàm. Nhưng tinh dịch bắn trong hậu huyệt cần phải rửa sạch, Thế Huân nằm sấp trên người Lộc Hàm một hồi lâu sau, mới không tình nguyện chậm chập ngồi dậy.
Thế Huân đem dương v*t rời khỏi hậu huyệt, lấy khăn tay lau tinh dịch trên người cả hai, rồi mới bế Lộc Hàm đi vào phòng tắm giúp cậu rửa sạch sẽ tinh dịch còn xót lại.
“Dù sao buổi chiều cũng không làm cái gì, nghỉ ngơi một lúc đi.” Sau khi từ phòng tắm đi ra, Thế Huân thấy thời gian còn sớm, ngẫm lại cũng không còn chuyện gì, lại nhìn thấy Lộc Hàm biểu tình mệt mỏi, liền chủ động muốn nghỉ ngơi.
“Ân.” Lộc Hàm lên tiếng, nhưng vẫn đứng ở trước cửa không biết nên làm sao. Cậu đương nhiên muốn được như ngày hôm qua cùng ngủ một giường với Thế Huân. Nhưng là anh không có mở miệng bảo mình ở lại, nếu bạo dạng trèo lên giường lỡ như khiến anh mất hứng thì sao. Tuy nói hôm nay Thế Huân nói mấy điều thật khiến cho Lộc Hàm nghĩ là anh thích cậu, rất giống. Nhưng Lộc Hàm rất để ý đến Thế Huân, tự hứa chính mình không được có nửa điểm sơ xuất, bộ dáng luôn luôn thật cẩn thận.
“Em đứng ở cửa làm chi, còn không mau lên giường ngủ.” Thế Huân tự trèo lên giường, quay đầu nhìn lại vẫn thấy Lộc Hàm ngốc lăng đứng ở cửa không biết suy nghĩ cái gì, khó hiểu hướng cậu vẫy vẫy tay.
“A! Em lập tức qua.” Trong lòng mừng như điên, Lộc Hàm một đường vội vàng chạy tới, nhanh tay lẹ chân leo lên giường, tiến vào ổ chăn ngoan ngoãn nằm bênh cạnh Thế Huân.
“Được rồi, ngủ đi.” Thế Huân nghiêng thân, cánh tay ôm lấy bả vai Lộc Hàm, đưa thân thể ấm áp của cậu vào trong ngực, đầu vùi vào bên vai Lộc Hàm nhắm mắt lại.
Hô hấp truyền vào trong tai dần dần chuyển nhẹ, Lộc Hàm cũng ở trong lòng ngực ấm áp của Thế Huân ngập tràn hạnh phúc mà bình yên ngủ.
Khi Lộc Hàm tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã gần hoàng hôn, nghiêng đầu, nhìn thấy Thế Huân vẫn đang ngủ say. Lộc Hàm đưa tay lên, ngón tay thật cẩn thận miêu tả gương mặt của Thế Huân, lông mày anh khí, cái mũi thẳng tấp, đôi môi no đủ… Lộc Hàm nhìn chăm chú vào đôi môi hồng nhuận của Thế Huân hồi lâu, đầu cuối sát vào, miệng nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, rồi mới nhanh chóng rời đi. Tuy rằng lúc hai người ân ái từng hôn mãnh liệt hơn vầy gắp trăm lần, vậy mà nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này lại làm cho lòng cậu vô cùng ngọt ngào.
Lộc Hàm sợ quấy rầy đến Thế Huân ngủ, lại nhanh chóng ngoan ngoãn nằm yên, mở miệng không phát ra tiếng, cười ngây ngô một lúc mới nhớ tới giờ nấu cơm chiều cho Thế Huân. Nếu lúc rời giường anh có thể uống một chén cháo nóng hổi, tâm tình nhất định sẽ rất tốt.
Lộc Hàm cẩn thận nâng lên cánh tay đang để trên ngực mình, thân thể chậm rãi chui khỏi ổ chăn, cẩn thận giúp Thế Huân chỉnh lại chăn, yên lặng bước ra khỏi phòng ngủ.
“Lạch cạch” một tiếng, cửa phòng truyền đến tiếng đóng cửa, Thế Huân mở mắt ra, đưa tay sờ sờ môi mình, mặt trên tựa hồ còn lưu lại độ ấm của Lộc Hàm.
Thế Huân đã sớm tỉnh, nhưng là quyến luyến thân thể ấm áp trong lòng ngực nên không muốn rời giường, lại sợ mình lộn xộn như lần trước sẽ đánh thức Lộc Hàm, liền tiếp tục nhắm mắt không động đậy ôm cậu. Khi ngón tay Lộc Hàm xoa hai má mình, Thế Huân cảm giác có chút ngứa, nhưng lại không muốn mở mắt phá vỡ không khí tốt đẹp này. Một lát sau, ngón tay dừng lại hơn nữa ngày không có động tĩnh, lúc Thế Huân muốn mở mắt ra nhìn xem Lộc Hàm đang làm gì, thì đột nhiên đôi môi truyền đến cảm xúc ấm áp mềm mại, trái tim anh run lên, nháy mặt trong lòng ngọt ngào đến ngàn vạn lần.
Không còn Lộc Hàm ở trong ngực, Thế Huân cảm thấy ổ chăn đều dần dần trở nên lạnh như băng, cũng không muốn nằm nữa, liền rời giường ra khỏi phòng ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...