Đây là sáng sớm thứ bảy của lần thứ ba Lộc Hàm về nhà. Ra khỏi phòng ngủ, Thế Huân đương nhiên không ngửi được mùi hương bữa sáng Lộc Hàm làm từ phòng bếp bay ra. Anh chậm chạp lê bước vào nhà bếp, mở tủ lấy ra món trứng rán mà tối qua Lộc Hàm đã chiên, trong nồi cũng có cháo bát bảo đã nấu xong. Sau khi đem bữa sáng có sẵn hâm nóng lại, Thế Huân liền múc cháo cùng trứng chiên đem ra bàn ăn.
Thế Huân ngồi vào ghế bắt đầu ăn điểm tâm, một muỗn cháo bát bảo đưa vào miệng, hương vị ngọt ngào mềm nhuyễn, so với mới nấu không mấy khác biệt, nhưng trứng rán hiển nhiên không còn giòn xốp bằng lúc mới chiên. Thế Huân nghĩ thầm nếu Lộc Hàm ở đây thì thật tốt biết bao, chính mình có thể đứng bên cạnh cậu chờ ăn trứng rán mới ra lò.
Hiện tại Thế Huân đã dưỡng thành thói quen “Xem” Lộc Hàm nấu ăn. Anh nói không thể để cậu nấu ăn ình cả đời, bản thân phải nhìn để học hỏi, nhưng chung quy, Thế Huân chỉ muốn thuận tiện cho việc ăn vụn của mình thôi. Hiện tại ở trước mặt Lộc Hàm, anh hoàn toàn không cần cái gì hình tượng tổng giám đốc Ngô thị, đồ ăn vừa mới nấu xong, liền khẩn cấp dùng tay bóc lên ăn, có khi bị nóng, liền quẹt miệng trừng mắt nhìn Lộc Hàm, đem toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu cậu. Lúc này trên mặt Lộc Hàm sẽ lộ ra nụ cười bất đắt dĩ. Thế Huân rất thích cậu cười như vậy, dịu dàng mềm mại, hoàn toàn là bộ dáng không còn cách nào khác. Thậm chí sau này Thế Huân còn cố ý giả bộ bị nóng, chỉ là muốn được nhìn thấy nụ cười này của cậu.
Hai người ở chung một thời gian, Lộc Hàm ở trước mặt Thế Huân đã ít đi một chút khúm núm, thêm vài phần tự nhiên, thái độ đối đãi với anh vẫn dịu dàng nho nhã, cho tới giờ đều luôn tươi cười, nói chuyện cũng không còn lắp bắp, tốc độ không nhanh không chậm, trung âm trong sáng lại có chút nhỏ nhẹ, nghe vào tai Thế Huân thật rất là thoải mái.
Nghĩ đến đây, Thế Huân đang ăn điểm tâm không nhịn được nở nụ cười, đem muỗng cháo cuối cùng đưa vào miệng, Thế Huân cảm thấy mỹ mãn cầm khăn tay lau miệng. Lộc Hàm trừ bỏ thái độ công tác không tích cực và thân phận MB ra, những phương diện khác đều không chê vào đâu được.
Ăn xong bữa sáng, Thế Huân gọi điện thoại hẹn một đối tác ra bàn chuyện. Vừa ra đến cửa, anh đứng lại trước gương đeo caravat. Nhớ tới mỗi sáng vì thời gian cấp bách, Thế Huân lo mặt áo khoác nên gọi Lộc Hàm tới đeo caravat giúp mình. Lộc Hàm cuối thấp đầu, bàn tay trắng nõn cầm caravat nghiêm túc đeo giúp anh, đỉnh đầu phớt nhẹ qua hai má Thế Huân làm anh cảm thấy ngứa ngứa, Thế Huân cúi đầu, đôi môi vừa lúc chạm vào cái trán trơn bóng của Lộc Hàm, một giây kia, trong lòng ấm áp mà mềm mại.
Sau khi cùng đối tác bàn chuyện xong, Thế Huân mời họ đi ăn trưa, vẫn là một bữa tiệc lớn không khơi nổi hứng thú của anh. Xế chiều thì đi đánh golf một lát, Lộc Hàm không có ở nhà, không ai làm cơm chiều, Thế Huân liền ở bên ngoài tùy tiện ăn một chút, hành trình một ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Về đến nhà, Thế Huân thay đổi quần áo ngồi trên ghế sofa xem tv. Khi Lộc Hàm ở đây, hai người cũng sẽ cùng nhau ngồi xem, tuy rằng lúc này đại đại bộ phận sẽ sáp lại cùng nhau cùng một chỗ, nhưng Thế Huân vẫn để ý thấy được Lộc Hàm thích tiết mục tài chính kinh tế, có khi chăm chú đến thất thần, ngay cả Thế Huân nói chuyện cậu cũng không phản ứng. Thế Huân nghĩ thầm nếu Lộc Hàm thích loại tiết mục này thì hẳn là công việc nên làm tốt mới đúng, nhưng tại sao một cái báo cáo tài chính đơn giản cũng làm sai. Anh lặp tức tưởng tượng là do cậu làm MB, gấp gáp cùng đàn ông lên giường nên mới chậm trễ công việc. Một cỗ tức giận không tên lặp tức nẩy lên, anh liền kéo Lộc Hàm đang xem tv qua, trực tiếp trút bỏ quần áo, đặt ở trên ghế sofa hung hăng mà làm một trận. (anh phán như đúng rồi í TvT)
Một mình xem tv cũng không có ý nghĩa gì, Thế Huân đứng dậy tắt tv, chuẩn bị đi tắm rồi ngủ.
Dòng nước ấm áp chảy xuống giải trừ đi mệt mỏi của một ngày dài, Thế Huân thoải mái nhắm mắt lại, trong đầu lại đột nhiên thoáng hiện lên thân thể trần truồng của Lộc Hàm khi hai người tắm chung.
Chết tiệt! Sao mới như vậy đã có phản ứng! Tối qua trước khi Lộc Hàm đi, Thế Huân ở trong thân thể cậu bắn hai lần mới tận hứng, sau đó nhìn cậu mệt đến không thể làm gì được, vẫn là Thế Huân lái xe đưa Lộc Hàm trở về nhà. Vậy mà hiện tại… Thế Huân cúi đầu nhìn phân thân gắng gượng cứng rắn giữa hai chân mình, lắc đầu muốn đuổi hình ảnh của Lộc Hàm đi, nhưng thân thể gầy yếu trần truồng kia lại càng thêm rõ ràng, dương v*t trướng đến phát đau, cuối cùng nhịn không được anh đành đưa tay cầm lấy an ủi.
“Ngô…” Thế Huân nhớ tới lúc hai người ân ái, ánh mắt Lộc Hàm mông lung, gò má đỏ bừng, đôi môi khẽ nhếch, tiếng rên rĩ liêu nhân làm tâm người ngứa ngái khó nhịn, lúc miệng mình ngậm lấy đầu v* phấn nộn mà mút, thân thể đơn bạc kia sẽ run rẩy từng đợt, sau đó côn th*t cứng rắn bị chính mình nắm trong tay, ngón tay mơn trớn phần gân nhỏ nổi lên, ấn vào quy đầu mềm mại, chỉ cần trêu đùa vài cái đã chảy ra chất lỏng trắng mịn… Thế Huân chìm đắm trong tưởng tượng của bản thân, vừa nghĩ bộ dáng đùa bỡn dương v*t Lộc Hàm ra sao vừa tự xoa bóp chính mình.
“Lộc Hàm…” Đây là lần đầu tiên Thế Huân ở loại trạng thái này mà gọi tên Lộc Hàm, cũng là ở lúc anh tự an ủi mình. Huyệt khẩu hé ra rồi rất nhanh co rút lại giống như có lực hút, luôn làm cho bản thân muốn nhanh chống cắm vào. Nếu không phải ngại Lộc Hàm là MB, Thế Huân rất muốn dùng đầu lưỡi khám phá hậu huyệt, nhấm nháp cảm giác lửa nóng mềm mại cùng tư vị bên trong, dương v*t khi tiến vào, vách tường mềm mại ướt át gắt gao vây trụ thứ thô to của mình, đi sâu vào trừu sáp vài cái, bên trong sẽ trở nên càng ngày càng thấp hoạt, cọ xát làm quy đầu ngứa lên từng đợt, rồi đột nhiên đỉnh đến chỗ sâu nhất…
“Hô…” Tinh dịch trắng ngà từ trong tay Thế Huân bắn đi ra…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...