“Cầm lấy!” Hai người mua xong cá, Thế Huân đen mặt đem bịch cá nhét vào tay Lộc Hàm, xoay người liền sải bước đi. (mịa, chẳng có ga-lăng tẹo nào TvT)
Lộc Hàm cầm bịch cá lo lắng nhìn theo anh, không hiểu sao lúc nãy trên đường còn rất tốt, mua xong cá lại trở nên mất hứng như vậy. Cậu suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ có phải do mình kỳ kèo trả giá với người bán hàng nên làm Thế Huân mất hứng không, Thế Huân nhiều tiền như vậy, căn bản 1 hay 2 nguyên với anh không có khác biệt, anh nhất định cảm thấy mình keo kiệt, giống như mấy bà nội trợ vì ham mê món lợi nhỏ mà… Lộc Hàm nhịn không được miên man suy nghĩ, sớm biết vậy không nên tranh luận làm gì, nhưng cũng không thể để người bán cá kia ăn gian như vậy được. Trong lòng Lộc Hàm vừa rối rắm vừa khó chịu, càng nghĩ càng hối hận vì chuyện vừa rồi.
Trên đường lái xe về nhà Thế Huân nghiêm mặt không nói một lời, mặt nặng như chì. Làm người ngồi ở ghế phụ Lộc Hàm bồn chồn bất an, lòng bàn tay đang cầm gói đồ đổ đầy mồ hôi, càng cảm thấy đều mình làm là sai rồi.
Thế nhưng việc khiến Thế Huân tức giận lại không hề liên quan đến Lộc Hàm. Khi biết mình bị lừa thì mặt ai cũng sẽ không sáng sủa, tuy nói người bán cá kia cũng không lừa của anh bao nhiêu tiền, nhưng vấn đề ở đây không phải là tiền nhiều hay ít. Thế Huân có cảm giác bản thân bị người khác xem là đứa ngốc, trong lòng uất nghẹn muốn chết, sắc mặt đương nhiên cũng nhìn không tốt.
Một đường tức giận sau khi về đến nhà, Thế Huân cuối cùng cũng nguôi ngoai, dù sao hiện tại bên người có Lộc Hàm, sau này đi mua thức ăn cứ giao cho cậu. Huống chi bộ dáng cậu tranh luận gay gắt với người bán cá, cùng vẻ khúm núm bình thường đúng là hai con người khác nhau, làm Thế Huân cảm thấy thật thú vị.
“Ngô tổng, tôi đi nấu cơm chiều.” Lộc Hàm vẫn nghĩ mình cùng người bán cá tranh luận nên mới làm Thế Huân mất hứng, trong lòng sầu khổ, sau khi vào nhà không dám nhìn đến sắc mặt Thế Huân, thấp đầu nhỏ giọng nói một câu, liền vội vàng xoay người chạy vào phòng bếp.
Thế Huân nhìn bóng dáng thất kinh của Lộc Hàm, là chuyện gì đây, vừa rồi lúc cùng người bán cá trả giá còn rất “Dữ dội” mà, tại sao đến khi chỉ còn một mình cậu và anh thì lại quay trở lại bộ dáng khúm núm rồi!? Chẳng lẽ bởi vì mình là cấp trên của cậu, hiện tại còn bao dưỡng cậu, cho nên ở trước mặt mình cậu mới luôn thật cẩn thận!?
Việc này chỉ thoáng qua trong đầu Thế Huân một chút, cũng không nghĩ xa hơn, anh cảm thấy một MB không đáng để mình tiêu phí quá nhiều tâm tư. Thế Huân chậm chạp đi đến phòng bếp, hai tay khoanh trước ngực nhìn ngắm bóng dáng bận rộn của Lộc Hàm.
Đang vội làm cá nên Lộc Hàm không có chú ý đến động tĩnh phía sau, tay chân nhanh nhẹn động tác thành thạo đem cá đánh vẩy, rửa sạch nội tạng, lăn qua trứng rồi để lên chảo chiên đến vàng đều, lấy cá ra rồi lại đặt một nồi nước lên, bỏ vào hành gừng tỏi đã được thái nhỏ, lại cho thêm muối, đường, rượu và các loại gia vị khác, cuối cùng cho cá đã chiên vàng vào, khuấy đều rồi vặn nhỏ lửa.
“Trù nghệ của cậu thật sự rất tốt, mới nhìn một chút mà tôi đã muốn thử rồi.” Động tác liền mạch lưu loát, trong nồi rất nhanh bay ra mùi, Thế Huân nhịn không được lên tiếng tán thưởng.
“Ngô… Ngô tổng, lập tức có thể ăn.” Lộc Hàm bị Thế Huân làm hoảng sợ, vội vàng xoay người lại.
“Ân.” Thế Huân khẽ gật đầu sau đó quay lại phòng khách.
Lộc Hàm nấu cơm xong, lại sào thêm một ít rau, sau khi múc cá ra đĩa, liền bưng tất cả đồ ăn lên bàn ăn.
Trù nghệ Lộc Hàm thì khỏi phải bàn, Thế Huân hoàn toàn thỏa mãn với bữa cơm này. Hai người cơm nước xong, Lộc Hàm thu thập bàn ăn, Thế Huân vào phòng sách xử lý sự vụ công ty.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...