Sao giờ này còn chưa tới!?
Thế Hân buồn bực ngước mắt nhìn lên đồng hồ, ngón tay không kiên nhẫn gõ gõ vào tay vịnh sofa. Sớm biết vậy sẽ không gọi tên MB đó làm cơm chiều, nói về nhà thu dọn một chút, vậy mà chờ mãi cũng không thấy đến, làm hại bản thân đói bụng, còn không bằng đi ra ngoài ăn.
Nhưng mà món cháo gạo nếp hồi sáng kia lại làm ình đối với sơn hào hải vị đều không dậy nổi hứng thú.
Buổi sáng sau khi cùng Lộc Hàm chia tay, Thế Huân lái xe đến công ty, đón thang máy chuyên dụng lên tầng thượng, đi đến văn phòng bắt đầu một ngày làm việc. Tuy rằng chia tay cùng Quan Lâm làm ảnh hưởng đến tâm tình của anh rất nhiều, nhưng thân là tổng giám đốc Ngô thị, mỗi một quyết định đều có thể ảnh hưởng đến toàn bộ hoạt động của công ty, Thế Huân đành phải cưỡng bức chính mình tỉnh táo lại, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công tác.
Thời gian ăn trưa, Thế Huân hẹn đối tác đến một nhà hàng cao cấp dùng cơm.
Tuy rằng Quan Lâm muốn Thế Huân tự mình nấu cơm cho hắn ăn, nhưng lại luôn chê tài nấu nướng của anh, hơn nữa công việc của Thế Huân đặt biệt bận rộn, không thể ngày nào cũng nấu. Hai người nhiều lúc đều là ăn ở bên ngoài. Quan Lâm rất kén chọn, mấy món thường đều không vừa miệng hắn, bất quá hương vị của nhà hàng này lại hợp khẩu vị hắn. Dĩ nhiên là do đầu bếp tay nghề cao, sắc hương vị đầy đủ hết, nếm qua nhất định sẽ nhớ mãi, ngay cả Thế Huân cũng vậy, thường xuyên mang Quan Lâm đến nơi này ăn cơm.
Nhưng hôm nay không hiểu vì sao, đối mặt với mỹ vị thường ngày, Thế Huân lại cảm thấy nhạt nhẽo không muốn ăn. Trong đầu chỉ nhớ đến món cháo gạo nếp lúc sáng, vị mềm dẻo, nồng đậm hương thơm, Thế Huân càng nghĩ càng đói, nhưng lại không khơi nổi nữa điểm hứng thú với bàn mỹ thực trước mặt, đành buồn chán ăn được vài miếng thì buông đũa xuống.
Cơm trưa chưa ăn hảo, cái bụng trống rỗng lại nhớ tới món cháo của Lộc Hàm, đừng nói cái gì cũng không muốn ăn, đến công việc cũng không có tâm trạng làm tiếp. Thật vất vả Thế Huân mới chờ tới giờ tan tầm, cuối cùng nhịn không được liền gọi cho cậu nói vụ cơm chiều.
Nhưng hiện tại mình sắp chết đói rồi, vậy mà còn chưa thấy Lộc Hàm trở về! Thế Huân cầm lấy di động, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lộc Hàm.
“Ngô tổng.” Thế Huân vừa rút điện thoại ra thì ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lộc Hàm.
“Sao giờ mới đến!? Chờ cậu làm xong cơm chiều chắc tôi chết đói!” Thế Huân mở cửa cho Lộc Hàm, nhìn thấy cậu tay xách nách mang nhưng không có ý giúp đỡ, chỉ né qua một bên cho cậu đi vào.
“Thực xin lỗi, trên đường có tai nạn giao thông nên chậm trễ một chút. Tôi lập tức đi nấu cơm.” Lộc Hàm cuống quít hướng Thế Huân giải thích. Đồ dùng cá nhân và quần áo cũng không kịp đem vào phòng, chỉ để tạm ở góc tường trong phòng khách, liền vội vàng cầm lấy thịt rau chạy vào bếp.
Sau khi Thế Huân nhìn bóng dáng Lộc Hàm biến mất trong bếp, lại đến ghế sofa ngồi xuống, lấy điều khiển mở TV ra xem, nhàm chán chuyển kênh.
Phòng bếp rất nhanh vang lên âm thanh “Đương đương”, tuy rằng không lớn lắm, nhưng hòa vào âm thanh của TV làm cho có chút hỗn độn, hại Thế Huân lại không có tâm tình xem tv, vừa lúc bụng cũng đói đến sắp chết, anh liền đứng lên đi vào phòng bếp xem Lộc Hàm nấu món gì.
“Ngô tổng, chờ một chút nữa.” Đại khái nghe được tiếng bước chân của Thế Huân, Lộc Hàm quay đầu hướng Thế Huân cười cười, rồi lặp tức quay đầu lại tiếp tục nấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...