Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Lời nói của Thế Huân làm cho Lộc Hàm sửng sốt, nhưng sau đó cũng chậm chạp ngồi chồm hổm xuống. Giữa bọn họ cái gì cũng đã làm, không cần thiết phải so đo để ý. Huống chi đối với Lộc Hàm mà nói, tuy rằng thân thể mệt mỏi cực độ không thể đối với nụ hôn của Thế Huân có phản ứng, nhưng nếu anh đưa ra bất cứ yêu cầu gì thì cậu đều không có biện pháp cự tuyệt.

Lộc Hàm ngồi xổm xuống phía trước Thế Huân, dương v*t cứng rắn thô dài liền đập vào mắt cậu, toàn bộ gốc rễ đều ướt sủng, ngẫu nhiên còn có một hai giọt nước theo quy đầu nhỏ xuống sàn nhà.

Đây là lần đầu Lộc Hàm khẩu giao cho người khác, cậu chỉ có thể dựa theo những hình ảnh thấy được trong phim, đầu tiên là vươn đầu lưỡi liếm liếm quy đầu cực đại bóng mượt.

“Ân… Nhanh lên ngậm vào.” Thế Huân không ngờ vừa mới bị lưỡi Lộc Hàm liếm vài cái sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy, một cỗ tê dại từ vĩ chùy (xương cụt) nháy mắt lan ra toàn thân. Thế Huân thoải mái rên rỉ một tiếng, dương v*t lại đĩnh vào miệng Lộc Hàm.


Lộc Hàm cũng không có kỹ xảo gì, nghe thấy Thế Huân nói liền đem ba phần tư dương v*t ngậm vào, lấy kích thước của Thế Huân mà nói thì khoang miệng Lộc Hàm cao lắm cũng chỉ có thể hàm đến mức này.

“Hô…” Thế Huân hổn hển thở, dương v*t bị khoang miệng ấm áp bao phủ, làm anh thiếu chút nữa vì thích mà bắn ra.

Dù sao nơi này cũng là bộ vị mẫn cảm nhất của người đàn ông, Lộc Hàm tuy rằng không có kỹ sảo, nhưng vì cậu làm cực kỳ cẩn thận, dùm miệng ngậm lấy dương v*t phun ra nuốt vào, tận lực tránh để răng nanh của mình làm tổn thương lớp da nơi đây.

“Rất tốt! Không ngờ công phu dùng miệng của cậu cũng giỏi như vậy. Ngô… lại nhanh một chút…” dương v*t không ngừng bị khoang miệng ấm áp lộng bộ, đầu lưỡi mềm mại ngẫu nhiên còn chạm qua quy đầu, khoái cảm mãnh liệt càng ngày càng dâng lên trong đầu Thế Huân, Lộc Hàm không hề có kỹ xảo chỉ phun ra nuốt vào lại làm cho anh thoải mái muốn chết, thậm chí còn “Khích lệ” cậu một câu.

Tốc độ hấp nuốt của Lộc Hàm nhanh hơn, cũng tận lực hàm sâu thêm một chút, mỗi một lần đều làm cho quy đầu của Thế Huân tiến đến chỗ sâu nhất trong yết hầu.


“Ngô…” Thế Huân gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên đè lại đầu Lộc Hàm, đĩnh thẳng thắt lưng đem tinh dịch nóng bỏng toàn bộ bắn vào trong miệng cậu.

Tinh dịch nóng rực cùng vị tanh mặn kích thích làm yết hầu Lộc Hàm khó chịu, đến nước mắt cũng chảy ra, hai mắt đẫm lệ ngước lên nhìn Thế Huân.

“Nuốt xuống được không!?” Giống như lúc nãy khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lộc Hàm, lúc này Thế Huân cũng sinh ra cảm giác không đành lòng, ánh mắt cậu hỗn loạn, đẫm lệ cầu xin ngước nhìn mình, tâm Thế Huân mạc danh kỳ diệu mà mềm nhũn, vốn anh có thể bắt lấy cằm Lộc Hàm hoặc sử dụng một chút thủ đoạn để ép cậu nuốt xuống, vậy mà cuối cùng lại dùng giọng điệu dịu dàng để thương lượng.

Dịu dàng của Thế Huân đối với Lộc Hàm mà nói tựa như ma chú, đợi sau khi dương v*t rút ra, “Ực” một tiếng, Lộc Hàm liền nuốt xuống số tinh dịch trong miệng, yết hầu nóng rát có chút đau. Bởi vì ngồi xổm quá lâu nên hai chân có chút bủn rủn, lúc Lộc Hàm từ mặt đất đứng lên thân thể liền mất trọng tâm, chao đảo không ngừng, Thế Huân thấy thế đưa tay bắt lấy cánh tay Lộc Hàm kéo cậu vào dưới vòi sen.


Sau đó hai người không có nói chuyện, nhanh chóng tẩy rửa rồi rời khỏi phòng tắm.

Có lẽ do đã làm một lần lại được Lộc Hàm giúp khẩu giao thêm một lần nên Thế Huân cảm thấy vô cùng thỏa mãn, hoàn toàn phát tiết xong cơn giận; hoặc có lẽ vô luận là mông hay miệng Lộc Hàm đều khiến anh hài lòng, rất thoải mái; hoặc cũng có lẽ còn có nguyên nhân khác. Dù sao, lúc Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm mặt lại đống quần áo đã nhàu nhĩ do hành động kịch liệt lúc nãy, anh thế nhưng lại lấy quần áo của mình đưa cho cậu.

Lộc Hàm ngây ngốc hơn nữa ngày mới tiếp nhận quần áo từ trong tay Thế Huân. Tuy rằng chiều cao hai người không sai biệt nhiều lắm, nhưng Lộc Hàm rõ ràng gầy hơn một vòng, quần áo của anh mặt lên người cậu liền trông có chút thùng thình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui