“Thế Huân chờ một chút! Quan Lâm cậu ta còn đang ở trong phòng cấp cứu…” Lộc Hàm nhanh dừng lại cước bộ, ngăn lại Thế Huân đang muốn rời đi.
“Nhưng mà…” Thế Huân đau lòng Lộc Hàm bị Quan mẫu tùy ý hạ nhục, ánh mắt bất mãn hướng nhìn về phía Quan mẫu.
“Em không sao. Chờ xác định Quan Lâm không có việc gì, chúng ta mới đi được không!?” Lộc Hàm lắc đầu, thấp giọng cầu xin Thế Huân.
“Được rồi…” Thế Huân thở dài, vốn không nghĩ sẽ xen vào chuyện sống chết của Quan Lâm nữa, chỉ bởi vì sợ Lộc Hàm lo lắng mới đáp ứng lưu lại.
“Giả hảo tâm!” Quan mẫu nghe được hai người đối thoại, thần tình khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Thế Huân không phản ứng lại Quan mẫu nữa, dắt Lộc Hàm đi đến ghế dài bên cạnh ngồi xuống. Anh cởi áo khoác khoát lên người Lộc Hàm, ôm lấy bả vai hắn để cậu dựa vào trong ngực mình. Lộc Hàm lúc tối bị Thế Huân giằng co đến quá nửa đêm, chưa ngủ được bao lâu lại phải vội vã đến bệnh viện, hiện tại mệt đến hốc mắt đều muốn đen. Thế Huân đau lòng, trong lòng đặc biệt hối hận vì đã đến bệnh viện xem Quan Lâm.
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, người nhà có thể vào thăm.” Phòng phẫu thuật được đẩy ra, bác sĩ đi ra tuyên bố Quan Lâm qua khỏi nguy hiểm.
“Quan Lâm!” Cha mẹ của Quan Lâm lập tức vọt vào.
“Chúng ta cũng vào xem đi.” Lộc Hàm theo ghế trên đứng lên, cùng Thế Huân nhanh chóng đi vào phòng phẫu thuật.
“Quan Lâm, sao con ngốc nghếch như vậy, con nếu có chuyện gì thì mẹ biết tính sao đây…” Quan mẫu chạy tới giường bệnh ôm lấy Quan Lâm, thất thanh khóc rống.
“Thế Huân…” Quan Lâm vẫn chưa để ý tới mẹ mình đang khóc, ánh mắt thẳng ngoắc nhìn chăm chú Thế Huân đang đứng phía sau.
Thế Huân vẫn chưa tính đi qua, nhưng bị Lộc Hàm ở bên cạnh đẩy vài cái mới nhích bước, anh dắt Lộc Hàm cùng đi đến trước giường bệnh.
“Thế Huân Thế Huân… Chúng ta tiếp tục cùng một chỗ được không…” Quan Lâm dùng bàn tay quấn đầy băng gạt bắt lấy cánh tay Thế Huân.
“Quan Lâm, lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng, chúng ta hiện tại đã không còn bất kỳ quan hệ nào, cũng không có khả năng một lần nữa cùng một chỗ.” Thế Huân không có biện pháp bỏ bàn tay đang bị thương của Quan Lâm ra, nhưng cũng lập tức cự tuyệt yêu cầu của hắn.
“Thế Huân…” Quan Lâm nước mắt chảy dài, gắt gao nắm lấy tay Thế Huân không buông.
“Quan Lâm nhà chúng ta bị các người hại thành ra như vậy, ngươi là kẻ thứ ba còn có mặt mũi mà đứng ở chỗ này sao!?” Quan mẫu chịu không nổi con trai của mình đáng thương, bắt đầu đối Lộc Hàm châm chọc khiêu khích.
“Con không phải là kẻ thứ ba! Con chưa bao giờ xen vào tình cảm của Thế Huân và Quan Lâm, lúc họ còn đang quen nhau, Thế Huân căn bản là chưa biết đến con. Con là sau khi họ chia tay, mới cùng Thế Huân cùng một chỗ. Con biết điều kiện của mình so ra đều kém Quan Lâm, nhưng mà chỉ cần Thế Huân còn yêu con, con liền nhất định không buông tay!” Lộc Hàm giữ chặt Thế Huân đang muốn ra mặt vì mình, cũng không thể cả đời đều đứng ở phía sau Thế Huân để anh bảo vệ. Cậu tiến lên một bước, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Quan mẫu, cùng Thế Huân mười ngón giao triền, vô cùng vững vàng nói ra suy nghĩ của mình.
“Ngươi…” Quan mẫu bị nghẹn cứng họng nói không ra lời.
“Lộc Hàm, anh yêu em.” Thế Huân nắm chặt tay Lộc Hàm, khẳng định tình yêu của mình.
“Thế Huân, chúng ta về nhà.” Lộc Hàm nhếch lên khóe môi, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn nhu nhất.
“Được, chúng ta về nhà.” Thế Huân gỡ ra bàn tay còn đang nắm chặt cánh tay mình của Quan Lâm ra, dắt Lộc Hàm rời khỏi phòng bệnh.
“Đều tại mẹ! Đều tại mẹ lúc trước giả bệnh hại con và Thế Huân chia tay! Vậy mẹ hiện tại lặp tức bị bệnh nan y đi, ngày mai con liền kết hôn với phụ nữ sinh cháu ẹ!” Quan Lâm vừa thấy Thế Huân đi mất, hổn hển hướng mẫu thân đại phát giận.
“Con…” Quan mẫu tức đến hai mắt trợn trắng, lấy hơi lên thiếu chút nữa té xỉu xuống đất.
Trong phòng bệnh mẹ con Quan Lâm tranh cãi ầm ĩ cũng không quan hệ đến hai người, Thế Huân và Lộc Hàm cùng nhau trở về căn nhà ấm áp của cả hai.
“Ngô…” Hai người vừa mới vào cửa, Thế Huân liền bị Lộc Hàm nhào vào trong ngực cấp tốc hôn môi.
Đôi môi mềm mại thiếp lên, Thế Huân lập tức hé miệng để cho đầu lưỡi của Lộc Hàm thẳng tiến vào trong miệng mình, hai người ôn nhu mà triền miên dây dưa cùng một chỗ.
Hai tay Lộc Hàm hoàn trụ lấy cổ Thế Huân, đem thân thể nhít lại càng gần.
Tuy rằng cách một lớp quần áo thật dày, nhưng Thế Huân vẫn có thể cảm giác được tần suất tim đập của Lộc Hàm và mình.
“Thế Huân, em yêu anh…” Nụ hôn chấm dứt, Lộc Hàm thiếp nhẹ lên môi Thế Huân, bất giác nói ra một câu, mỗi một chữ đều rõ ràng vô cùng.
“Lộc Hàm, em vừa nói yêu vừa hôn anh, anh sẽ nhịn không được đâu… Hậu mặt còn đau hay không!? Bằng không chúng ta tiếp tục…” Lộc Hàm khó có dịp chủ động làm cho Thế Huân nhịn không được nghĩ muốn trêu đùa cậu. Đương nhiên Thế Huân cũng là nói ngoài miệng mà thôi, nhìn sắc mặt mệt mỏi cùng đôi mắt thâm đen của Lộc Hàm, anh cũng không nỡ để cậu phải mệt mỏi thêm.
“Ân… được.” Lộc Hàm cảm giác mình đích xác rất mệt, nhưng mà lại không đành lòng cự tuyệt Thế Huân, do dự một chút liền nhẹ nhàng gật đầu.
“Lộc Hàm, em cứ nghe lời như vậy sẽ làm anh hư đó. Chúng ta hiện tại đi ngủ trước, chờ em nghỉ ngơi rồi, anh muốn đem tất cả các tư thế tối nay làm làm một lần…” Lộc Hàm nhu thuận làm cho trong lòng Thế Huân vừa cảm động lại đau lòng. Gây sức ép cả đêm, Thế Huân nghĩ hiện tại nên để Lộc Hàm hảo hảo ngủ một giấc. Ôm lấy vai cậu nhỏ giọng đùa giỡ cùng nhau trở về phòng ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...