“Thế Huân, em không có cố ý đẩy ngã Quan Lâm…” Lộc Hàm được Thế Huân ôn nhu chăm sóc, cảm động đến sóng mũi cay cay, trong lòng vẫn nhớ chuyện lúc nãy Quan Lâm ác ý cáo trạng, lo lắng hướng Thế Huân giải thích cho rõ.
“Lộc Hàm thực xin lỗi, đều là anh không tốt. Thực xin lỗi thực xin lỗi…” Thế Huân ngẩng đầu nhìn bộ dáng lo lắng của Lộc Hàm, lòng tràn đầy hối hận đem cậu ôm vào trong ngực, liên tục nói xin lỗi, trong giọng nói đã dẫn theo vài phần nghẹn ngào.
Đối với Thế Huân mà nói, Quan Lâm đã trở thành quá khứ, hiện tại chỉ là một người ngoài không liên quan. Cho nên anh đối với việc Quan Lâm đòi tái hợp căn bản không để trong lòng, cảm thấy chỉ cần mình cự tuyệt thì từ nay về sau hai người sẽ không còn quan hệ gì, cái gì gặp lại vẫn là bằng hữu đều là do anh tùy tiện nói ra. Thế Huân cũng không tính đem chuyện Quan Lâm đến tìm mình nói cho Lộc Hàm nghe, cũng không phải cố ý giấu diếm, chủ yếu là vì anh nghĩ Lộc Hàm biết rõ chuyện trước kia của mình cùng Quan Lâm, không muốn vì chuyện của Quan Lâm mà làm cho cậu bận tâm.
Nhưng Thế Huân quên mất lúc Quan Lâm tìm đến công ty khẳng định sẽ có nhân viên nhìn thấy, hơn nữa lại xem nhẹ tốc độ lan truyền tin đồn trong công ty, tin đồn càng truyền càng xa sự thật, cuối cùng rơi vào tai Lộc Hàm không biết đã biến thành loại chuyện nhảm gì.
Tan tầm hai người gặp nhau, Thế Huân đã phát hiện sắc mặt Lộc Hàm không tốt. Nhưng bởi vì gần đây Lộc Hàm vừa lên làm quản lí tài chính, công việc thật sự rất nhiều, cho nên khi cậu nói sắc mặt không tốt là do làm việc mệt mỏi, Thế Huân cũng liền thật sự tin tưởng. Sau đó Lộc Hàm ở nhà nấu cơm lại không cẩn thận bị dao cắt trúng, Thế Huân đau lòng cậu bị thương, nên không suy nghĩ nhiều tại sao Lộc Hàm trù nghệ thuần thục như vậy, lại bị dao cắt trúng tay.
Thẳng đến hiện tại Quan Lâm tìm tới cửa, Thế Huân mới nhớ tới những phản ứng không bình thường của Lộc Hàm, đoán rằng ở trong công ty cậu có lẽ đã nghe được chuyện Quan Lâm đến tìm mình. Nếu lúc trước anh đem việc này nói rõ ràng với cậu, như vậy dù hiện tại Quan Lâm có nháo đến mức nào thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến hai người. Sai ở chỗ là Thế Huân không đem chuyện này nói cho Lộc Hàm nghe, hiện tại bị Quan Lâm đến nhà gây rối như vậy, vốn là là chuyện rất đơn giản lại trở nên phức tạp.
Bất quá hiểu lầm có thể dùng miệng để giải thích, nhưng ủy khuất mà Lộc Hàm phải chịu lại làm Thế Huân hận chết chính mình. Thế Huân cùng Quan Lâm kết giao năm năm, sao lại không hiểu hắn là dạng người gì. Điêu ngoa, tùy hứng, làm người xử sự không để ý đến ai, vô luận làm cái gì cũng không chịu nửa điểm thiệt thòi. Với loại tính cách này của Quan Lâm thì Lộc hàm làm sao đánh được hắn!?
Hơn nữa, dựa vào vết thương trên tay Lộc Hàm bị hở miệng, trong lòng Thế Huân đã có thể đoán ra đại khái, nhất định là Lộc Hàm bị đánh lại không phản kháng, bị Quan Lâm chạm đến vết thương. Vốn dĩ trong lòng Thế Huân đã không còn tình cảm đối với Quan Lâm, nhưng cũng không đến nỗi thành cừu nhân thâm cừu đại hận, nếu không có việc ngày hôm nay, sau này hai người liền nước giếng không phạm nước sông. Nhưng hiện tại người mà mình phủ trong lòng yêu thương lại bị Quan Lâm khi dễ, Thế Huân không chỉ hận chính mình, mà đối với Quan Lâm cũng chán ghét cực kỳ.
“Lộc Hàm, anh lúc trước cùng Quan Lâm chia tay là bởi vì mẹ của Quan Lâm sinh bệnh muốn cậu ta kết hôn sinh con, nhưng xế chiều hôm nay Quan Lâm đột nhiên tới tìm anh nói mẹ cậu ta giả bệnh lừa cậu ta, hiện tại muốn một lần nữa cùng anh tái hợp…” Thế Huân chuẩn bị đem chuyện của Quan Lâm nhất nhất nói rõ cho Lộc Hàm nghe, nói đến khúc Quan Lâm muốn tái hợp, anh cảm giác được Lộc Hàm đột nhiên giơ tay lên ôm chặt chính mình.
Đối với nguyên nhân mà Thế Huân cùng Quan Lâm chia tay, từ lần Thế Huân uống say Lộc Hàm đã biết. Chính là hiện tại vừa nghe anh nói mẹ của Quan Lâm không có bị bệnh, Quan Lâm còn muốn tiếp tục cùng Thế Huân cùng một chỗ! Trong lòng Lộc Hàm liền sợ hãi muốn chết, sợ sẽ mất đi Thế Huân, sợ giấc mộng vất vả lắm mới viên mãn của mình sẽ bị phá hủy. Lần đó bị Thế Huân đuổi ra khỏi nhà, cậu chưa có được cái gì, nên mất đi cũng không sao cả, còn có thể một mình đem đoạn tình cảm không có kết quả này cắt đứt. Nhưng hiện tại đã nếm được hạnh phúc, cả đời Lộc Hàm sẽ vô pháp tự kềm chế mà hãm ở trong ngọt ngào mà Thế Huân mang lại.
Lộc Hàm dùng hết khí lực toàn thân ôm chặt Thế Huân, vô luận như thế nào cũng luyến tiếc buông tay.
“Lộc Hàm, anh không phải là người mà ngay cả tình cảm của mình cũng không rõ ràng. Anh biết người hiện tại anh yêu là ai, ở cùng ai sẽ hạnh phúc hơn. Anh cũng đã trực tiếp nói rõ với Quan Lâm, anh nói anh đã có được người yêu rồi, hơn nữa hiện tại cuộc sống thực hạnh phúc. Sở dĩ không nói chuyện Quan Lâm tìm đến cho em biết, là vì sợ em sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng không nghĩ tới Quan Lâm sẽ tìm tới cửa. Lộc Hàm, thực xin lỗi thực, để em ủy khuất nhiều như vậy…” Thế Huân biết trong lòng Lộc Hàm thực khẩn trương cùng bất an, phản thủ nhanh đưa cậu ôm lấy, còn vì chuyện của Quan Lâm mà không ngừng giải thích.
“Thế Huân Thế Huân…” Trái tim vẫn luôn lơ lửng cuối cùng cũng kiên định lại, Lộc Hàm rốt cuộc nhịn không được ghé vào đầu vai Thế Huân thấp giọng nức nở.
“Lộc Hàm, anh yêu em!” Thế Huân đem Lộc Hàm buông ra một chút, nhìn hai mắt đỏ hồng vì khóc của cậu trịnh trọng nói.
“Em cũng yêu anh!” Lộc Hàm thấu qua hôn lên môi của Thế Huân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...