Mãi cho đến khi tan tầm, Lộc Hàm vẫn suy nghĩ chuyện Quan Lâm đến tìm Thế Huân, tinh thầnkhông yên đi đến địa điểm đã hẹn với Thế Huân.
“Lộc Hàm!” Lộc Hàm còn chưa đi đến, đã bị Thế Huân chạy tới ôm vào trong ngực.
“Thế Huân…” Lộc Hàm há miệng nghĩ muốn hỏi Thế Huân chuyện về Quan Lâm, nhưng lại sợ nghe được đáp án từ anh, do do dự dự muốn hỏi lại không dám hỏi.
“Xảy ra chuyện gì!? Tại sao sắc mặt khó coi như thế?” Thế Huân giơ tay lên sờ sờ hai má Lộc Hàm, thần tình lo lắng.
“Không… không sao, có lẽ công việc nhiều quá nên hơi mệt một chút.” Lộc Hàm lắc đầu, Thế Huân ôn nhu săn sóc như thế, mình không nên suy nghĩ quá nhiều.
“Không phải đã bảo em chú ý thân thể đừng quá lao lực sao!? Lộc Hàm em nếu còn như vậy, anh sẽ cắt chức quản lý của em đó!” Thế Huân cố ý giả bộ nghiêm túc tức giận uy hiếp Lộc Hàm.
“Em…” Lộc Hàm lại tin là thật, thần sắc lo lắng nhìn Thế Huân.
“Anh nói đùa thôi. Lộc Hàm, em làm việc rất tốt, là quản lý tài chình giỏi nhất của Ngô thị từ trước tới nay. Nhưng thân thể là quan trọng nhất, công việc đứng thứ hai" Lộc Hàm vì anh mà chiếu cố hảo chính mình, Thế Huân so với Ngô thị càng cần Lộc Hàm hơn. Thế Huân chạy nhanh đem Lộc Hàm ôm vào trong lòng ngực, bàn tay khẽ vuốt lưng Lộc Hàm giúp cậu bớt khẩn trương.
“Ân.” Trong lòng Lộc Hàm nảy lên một dòng nước ấm, ngoan ngoãn ứng thanh.
“Lộc Hàm, chúng ta về nhà.” Thế Huân buông ra Lộc Hàm, đổi thành một bàn tay ôm bả vai cậu, kè Lộc Hàm đi đến chiếc xe đang đậu trên đường.
Thế Huân giúp Lộc Hàm mở cửa xe, chờ sau khi cậu lên xe ngồi xong, mới đi đến bên còn lại khởi động xe chạy về nhà.
Về đến nhà, hai người cùng vào phòng bếp nấu cơm, đương nhiên là Lộc Hàm chỉ huy, Thế Huân ở bên cạnh làm trợ thủ.
Lộc Hàm thái đồ ăn trên tay, trong lòng lại luôn nghĩ đến chuyện Quan Lâm tìm đến Thế Huân. Quan Lâm chính là người cùng Thế Huân kết giao năm năm, trong lòng cậu làm sao có thể trấn an chính mình, cũng không có khả năng không thèm nghĩ nữa.
“Ôi!” Lộc Hàm nghĩ rất xuất thần, không chú ý thái dao trên tay, lập tức cắt vào ngón tay, miệng vết thương nháy mắt tràn ra một đạo tơ máu.
“Sao lại không cẩn thận như vậy!?” Thế Huân đứng bên cạnh nhanh chạy tới, nửa đau lòng nửa trách cứ đem ngón tay chảy máu của Lộc Hàm ngậm vào trong miệng.
May mắn miệng vết thương cũng không sâu, sau khi máu ngừng chảy, Thế Huân dùng băng cá nhân cẩn thận băng bó cho Lộc Hàm, kiên trì thay đổi để mình cắt rau. Lộc Hàm căn bản không cảm thấy vết thương trên tay của mình có gì to tát, Thế Huân không cho thiết thái, Lộc Hàm bắt đầu tìm việc khác.
“Trong nhà hết muối rồi, em đi ra ngoài mua một chút.” Lộc Hàm phát hiện trong nhà hết muối, nói với Thế Huân một tiếng liền xoay người chuẩn bị đi mua muối.
“Em bị thương, cứ ngoan ngoãn ở nhà, anh đi mua.” Thế Huân nhanh chóng ngăn lại Lộc Hàm, tự mình ra khỏi nhà bếp mặc vào áo khoát.
“Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không sao đâu.” Lộc Hàm đi theo phía sau Thế Huân, đưa anh đến cửa nhà.
“Em đừng có đụng tay lung tung, đồ ăn chờ anh về thái cho!” Thế Huân không yên lòng Lộc Hàm, vừa ra đến trước cửa lại đặc biệt nghiêng đầu dặn dò một tiếng.
“Ân, đã biết.” Lộc Hàm vẻ mặt không thể từ chối đáp ứng.
“Vậy mới ngoan.” Thế Huân nghiêng người về trước, ở trên môi Lộc Hàm hạ xuống một nụ hôn, sau đó mới vô cùng cao hứng ra cửa.
Lộc Hàm thần tình ngọt ngào vui vẻ trở lại nhà bếp, tiếp tục bận rộn chuẩn bị cơm chiều.
Leng keng leng keng! Thế Huân đi không lâu, trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa dồn dập.
Chẳng lẽ là quên mang theo tiền!? Lộc Hàm tưởng Thế Huân đi rồi quay lại, bất đắc dĩ lắc đầu đi đến phòng khách mở cửa.
“Quan Lâm!” Lộc Hàm mở cửa, lại nhìn thấy Quan Lâm đứng ở ngoài cửa, giật mình hô lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...