“Tại sao báo cáo tài chính tháng này của công ty lại có trăm ngàn chỗ hở như vậy hả!?” Tại hội nghị chủ quản, Thế Huân mày nhíu chặt, vẻ mặt bất mãn lật xem văn kiện trong tay. Sau khi quản lý tài chính hãm hại Lộc Hàm bị đuổi đi, Thế Huân nhất thời cũng chưa chọn được người thích hợp, đành phải tìm một người tạm thời giữ chức vụ này. Sau đó Lộc Hàm trở lại bên cạnh anh, Thế Huân còn nghĩ cuối cùng đã có thể giải quyết vấn đề chức vị quản lý tài chính, nhưng không ngờ Lộc Hàm căn bản là không muốn làm, Thế Huân lại không nỡ miễn cưỡng cậu. Việc này cũng liền như thế trì hoãn lại. Nhưng quản lý tài chính tạm thời này năng lực lại quá mức bình thường, phạm vào những sai lầm không đáng có, làm cho Thế Huân trong khoảng thời gian này có chút đau đầu.
“Ngô… Ngô tổng…” Quản lý tài chính nơm nớp lo sợ nhìn Thế Huân, nghĩ thầm cũng may gần đây Ngô tổng tâm tình hảo, bằng không văn kiện này phỏng chừng đã trực tiếp ném lên mặt mình rồi.
“Được rồi, tan họp, tự mình nhìn lại một chút đi.” Thế Huân bất đắc dĩ khoát tay. Mọi người trong phòng hội nghị nối đuôi nhau mà ra, Thế Huân cũng về lại phòng làm việc của mình.
Bình thường ở trong công ty, chỉ cần một có thời gian là Thế Huân sẽ gọi điện cho Lộc Hàm, cũng không vì chuyện gì trọng yếu, chỉ là tùy tiện tán gẫu vài câu, nghe một chút thanh âm ôn nhu mà nhẹ nhàng của cậu, sẽ làm cho tâm tình anh ngày cũng đều tốt. Nhưng hôm nay bởi vì chuyện báo có tài chính, Thế Huân vẫn chưa gọi điện cho Lộc Hàm, thẳng đến giữa trưa khi Lộc Hàm hâm nóng thức ăn đem đến phòng giám đốc, Thế Huân vẫn còn bận rộn như trước.
“Ăn cơm trước đi, để bụng đói không tốt cho bao tử đâu.” Lộc Hàm đi đến phía sau Thế Huân, hai tay đặt lên bả vai anh nhẹ nhàng xoa bóp.
“Lộc Hàm lại đây, để anh ôm một chút.” Thế Huân ngước dậy khỏi máy vi tính, kéo Lộc Hàm qua để cho cậu ngồi lên chân của mình, rồi mới đem hai tay hoàn trụ thắt lưng Lộc Hàm, cả người cảm giác tràn đầy mỏi mệt đem đầu vùi vào bên trong hõm vai của cậu.
“Là chuyện báo cáo tài chính sao!?” Lộc hàm đau lòng vươn một bàn tay ôm lấy thắt lưng Thế Huân, quay đầu nhìn nhìn màn hình máy tính nhẹ giọng dò hỏi.
“Ừ.” Thế Huân rầu rĩ hừ một tiếng.
Lộc Hàm trở lại Ngô thị đã được một khoảng thời gian, cũng rõ ràng tình trạng của phòng tài chính hiện nay. Lúc trước cậu thật sự không nghĩ sẽ nhận chức quản lý tài chính, nhưng hiện tại nhìn thấy Thế Huân mệt như thế, không những phải xử lý công việc hàng ngày của tổng giám đốc, còn phải phân tâm đi lo chuyện của phòng tài chính, trong lòng Lộc Hàm liền do dự.
“Thế Huân, lúc trước anh nói để em làm quản lý tài chính, em… em muốn thử một lần, cũng không biết có làm tốt hay không nữa.” Lộc Hàm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định nói ra.
“Lộc Hàm, anh có thể ứng phó mà, đừng vì anh mà miễn cưỡng đi làm những chuyện mình không thích.” Thế Huân từ hõm vai Lộc Hàm ngẩng đầu lên, tỏ vẻ thoải mái cười cười, muốn để cho cậu yên tâm. Lúc trước anh khuyên nhủ nhiều như vậy Lộc Hàm cũng đều không có đáp ứng, hiện tại đột nhiên lại nói muốn làm quản lý tài chính, Thế Huân làm sao không biết Lộc Hàm là vì mình mới chủ động mở miệng.
“Không phải vì anh đâu, em là vì chính mình, em cũng muốn làm nên sự nghiệp một phen. Ngô tổng, cho em một cơ hội để biểu hiện được không!?” Lộc Hàm vì không muốn Thế Huân áy náy, cố ý giả bộ nghịch ngợm, nói chuyện có khi còn kèm theo ngữ khí làm nũng.
“Được! Sau này hai người chúng ta liền phu xướng phu tùy.” Nhìn con người chỉ một lòng nghĩ ình ở trước mắt, Thế Huân thật sự là đau tới tận tâm khảm, mỉm cười gật đầu đáp ứng.
“Đồ ăn nguội cả rồi, nhanh ăn thôi.” Lộc Hàm ngược lại bị câu nói “Phu xướng phu tùy” của Thế Huân biến thành có chút ngượng ngùng, nhanh chóng nhảy khỏi đùi anh, lấy camen dọn thức ăn đưa đến trước mặt Thế Huân.
Thế Huân ăn bữa trưa mỹ vị ngon miệng, trong lòng lại là hạnh phúc đến rối tinh rối mù.
Buổi chiều vừa lên ban, Thế Huân liền trực tiếp công bố ủy nhiệm Lộc Hàm trở thành quản lý tài chính. Có lẽ bởi vì năng lực công tác của Lộc Hàm lúc trước mà các đồng nghiệp trong phòng tài chính đều tâm phục khẩu phục, cho nên mọi người đối với chuyện hắn lên làm quản lý cũng không bàn tán gì, ngược lại đều cảm thấy Lộc Hàm làm ở vị trí này thực thích hợp.
Từ khi Lộc Hàm lên làm quản lý tài chính, Thế Huân liền hoàn toàn buông tay không hề can dự vào chuyện của phòng tài chính. Khi có văn kiện cần chữ ký của anh, chỉ cần là Lộc Hàm làm, Thế Huân hoàn toàn không nhìn một cái liền ký tên vào.
Lúc mới đầu, Thế Huân trong lòng vui sướng khôn cùng, cảm thấy sao mà mình may mắn đến vậy, cả trong cuộc sống lẫn sự ngiệp đều có người yêu chăm sóc. Nhưng chỉ qua mấy ngày, anh liền bắt đầu hối hận vì đã để Lộc Hàm lên làm quản lý tài chính. Công việc của một quản lý so với nhân viên thông thường nặng nề hơn rất nhiều, Lộc hàm sáng sớm mỗi ngày đều làm điểm tâm cho Thế Huân, cơm trưa cũng nhất định phải đem đến công ty, rồi lại ở công ty bận rộn cả ngày, buổi tối về đến nhà lại chạy thẳng đến nhà bếp chuẩn bị cơm chiều, cơm nước xong còn phải vả dọn dẹp chén bát, Thế Huân đau lòng Lộc Hàm, liền nhịn dục vọng của mình thúc giục cậu nhanh trên giường ngủ, nhưng Lộc Hàm lại không nỡ để anh khó chịu, chủ động chồm người qua hôn anh, Thế Huân liền khống chế không được đem Lộc Hàm đặt ở dưới thân…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...