Thế Huân dựa vào cửa phòng ngủ nhìn Quan Lâm lấy quần áo từ trong tủ nhét vào vali, bản thân lại vô lực ngăn cản. Những kỷ niệm năm năm qua ở cùng Quan Lâm liên tục tràn vào đầu anh, có phải hay không tất cả cứ như vậy mà kết thúc!?
Quan Lâm so với Thế Huân nhỏ hơn bảy tuổi, lúc Thế Huân gặp gỡ Quan Lâm, Quan Lâm vẫn là một đứa nhỏ chưa đến 20, Quan Lâm có bộ dáng xinh đẹp, các phương diện khác cũng đặc biệt xuất sắc.
Thế Huân đối với Quan Lâm cũng tựa như Lộc Hàm đối với anh là nhất kiến chung tình – vừa gặp đã yêu, nhưng do điều kiện gia đình khá giả nên tính tình Quan Lâm có chút nuông chiều tùy hứng, Thế Huân phải mất rất nhiều công phu mới theo đuổi được Quan Lâm. Sau đó mới đặt hắn ở trong lòng bàn tay mà nâng niu, chìu chuộng.
Nhưng không có biện pháp chính là, cho dù Thế Huân đối xử tốt với Quan Lâm cỡ nào, thì cha mẹ Quan Lâm cũng không đồng ý cho con trai của mình sống cùng với một người đàn ông, tranh luận5 năm, phân phân hợp hợp Thế Huân vẫn thủy chung kiên trì phần tình cảm này. Vậy mà đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh phải chia tay, Quan Lâm không thể thờ ơ với bệnh ung thư của mẫu thân mà tiếp tục cùng một chỗ với Thế Huân.
“Thế Huân, cảm ơn anh 5 năm qua đã chăm sóc em.” Quan Lâm thu thập xong đồ vật của mình, kéo vali đi đến trước cửa phòng ngủ.
“Lâm…” Thế Huân chăm chú nhìn Quan Lâm, giơ tay lên định vuốt ve gương mặt hắn, lại bị Quan Lâm nghiêng đầu né tránh.
“Đây là chìa khóa nhà, em sau này sẽ không dùng đến nữa, vẫn là trả lại cho anh.” Quan Lâm từ trong túi lấy ra chìa khóa chuẩn bị đưa cho Thế Huân.
“Lâm…” Anh căn bản không định nhận lấy chìa khóa, chỉ một lần rồi lại một lần gọi tên Quan Lâm, không chớp mắt nhìn gương mặt của hắn, trong mắt dâng lên sợ hãi.
“Em đem chìa khóa để trên bàn.” Quan Lâm bị Thế Huân nhìn chăm chú đến có chút không được tự nhiên, liền quay mặt muốn thoát khỏi tầm mắt của anh.
“Lâm!” Thế Huân đột nhiên đem Quan Lâm ép lên vách tường, miệng nghé qua trực tiếp hôn lên môi hắn.
Nụ hôn của Thế Huân vội vàng mà bối rối, đầu lưỡi dùng sức đỉnh vào răng nanh Quan Lâm ý muốn cạy mở miệng của hắn.
Quan Lâm ngược lại há miệng, hung hăng cắn vào đầu lưỡi Thế Huân một cái.
“Ngô…” Thế Huân bị đau lui về sau vài bước, biểu tình không thể tin nhìn Quan Lâm.
“Thế Huân, xin anh tự trọng một chút, tôi tháng sau sẽ kết hôn. Đúng rồi, hoan nghênh anh đến lúc đó tới tham gia tiệc cưới của tôi.” Quan Lâm giơ tay lên lau đi nước miếng trên môi, ánh mắt lạnh như băng nhìn Thế Huân mà nói.
“Lâm, Lâm… Em sao có thể đối xử với anh tàn nhẫn như vậy!?” Thế Huân thì thào nói nhỏ, trong mắt toàn bộ đều là thương tâm tuyệt vọng.
“Không phải em tàn nhẫn. Thế Huân, anh cũng biết chúng ta không thể sống cùng nhau, để anh hoàn toàn hết hi vọng cũng là tốt cho anh thôi. Em phải chuẩn bị cho ngày cưới, em đi trước, tạm biệt.” Quan Lâm nói xong liền xách hành lý lên đi thẳng ra khỏi nhà.
“Lâm…” Thế Huân trơ mắt nhìn Quan Lâm rời đi, giơ tay lên nhưng rốt cuộc không bắt lại được gì.
Thế Huân cô đơn bước ra phòng khách, ngẩng đầu liền nhìn thấy bức ảnh hai người chụp chung trên vách tường.
Năm đó ái tình hai người còn nồng nàng, Thế Huân dỗ ngọt Quan Lâm để cả hai cùng mặt đồ cưới chụp một bức ảnh kết hôn, rửa ra thật lớn rồi đặt trong phòng khách, phòng ngủ và rất nhiều nơi dễ nhìn thấy khác.
Thế Huân nhìn bức ảnh hai người cùng nhau cười đến dáng bộ thực hạnh phúc, vậy mà bây giờ Quan Lâm nói tháng sau sẽ cùng người khác kết hôn. Phẫn nộ, thương tâm, tuyệt vọng, không cam lòng… Trong nháy mắt toàn bộ đều nảy lên trong lòng.
Thế Huân đột nhiên như người điên đem bức ảnh trên tường ném xuống đất, lại vọt vào phòng ngủ đem tất cả ảnh chụp ném đi, kế tiếp, chỉ cần là đồ vật có liên quan đến hai người đều bị anh đập bể.
Toàn bộ căn nhà giờ là một mảnh hỗn độn, Thế Huân há miệng thở mạnh, thế nhưng cỗ hỏa khí kia vẫn vô pháp khắc chế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...