“Lộc Hàm, mau tới đây ăn cơm.” Thế Huân xoay người hướng Lộc Hàm vẫy tay.
“Ân. A!” Lộc Hàm ngoan ngoãn đi đến trước bàn ăn, nhưng mới vừa ngồi xuống, hậu huyệt liền truyền đến đau đớn hại cậu nhảy dựng lên.
“Xảy ra chuyện gì!? Phía sau đau lắm sao!? Lộc Hàm thực xin lỗi, đều tại tối hôm qua anh… nhanh lại đây cho anh nhìn xem…” Thế Huân vội vàng chạy đến bên cạnh Lộc Hàm, đưa tay muốn cởi quần cậu xem xét tình huống.
“Không… không có việc gì!” Lộc Hàm một bên lắc đầu một bên liều mạng né tránh bàn tay duỗi tới của Thế Huân. Hai người lúc ân ái ý loạn tình mê, dù có làm xa hơn cũng không thấy thẹn thùng. Nhưng hiện tại dưới tình huống như vậy, Lộc Hàm sao lại không biết xấu hổ cởi quần để Thế Huân cẩn thận xem xét hậu mặt.
“Lộc Hàm, để cho anh nhìn!” LộcHa2m càng trốn, Thế Huân càng lo lắng, bắt lấy Lộc Hàm muốn dùng sức mạnh lột quần của cậu.
“Không có việc gì… thật sự không có việc gì…” Khí lực Lộc Hàm không sánh bằng Thế Huân, làm sao cũng tránh không ra, vừa thẹn vừa vội, mặt đỏ giống như sắp xuất huyết.
“Không có việc gì thì không có việc gì, anh không nhìn không nhìn … Chúng ta ăn cơm.” Bộ dáng Lộc Hàm lo lắng khiến Thế Huân không đành lòng ép buộc cậu nữa, lập tức buông tay, ôn nhu nhẹ hống.
“Ân.” Lộc Hàm nhẹ nhàng gật đầu thở ra, nhưng chỗ phía sau kia thật sự là đau, đứng thì còn đỡ, nhưng lúc ngồi xuống phải chịu đựng sức nặng của nửa người trên, huyệt khẩu lặp tức nóng rát. Lộc Hàm lo sợ chính mình ngồi xuống lại chịu đựng không được mà rên lên, Thế Huân sẽ lại lo lắng muốn xem, liền do do dự dự nửa ngày cũng không dám ngồi xuống.
“Lộc Hàm, anh muốn ôm em ăn cơm.” Thế Huân bề ngoài thì buông tha, nhưng trong lòng vẫn là lo lắng, lại nhìn đến Lộc Hàm nhìn nửa ngày cũng không dám ngồi, liền biết phía sau cậu nhất định khó chịu, anh đau lòng quá, nhưng nhớ tới tình huống lúc nãy cũng không dám áp chế mà lột đồ Lộc Hàm ra xem. Cho nên anh chỉ có thể cố ý giả bộ dáng cợt nhả, rồi mới xấu xa đem Lộc Hàm kéo qua ôm ngồi lên chân mình, ít nhất ngồi trên đùi so với so với ngồi trên ghế thoải mái hơn một chút.
“Thế Huân…” Lộc Hàm cũng không phải ngu ngốc, sao vậy không đoán ra Thế Huân dụng tâm lương khổ, cánh mũi cay cay, hai mắt si ngốc nhìn anh.
“Ngoan, há miệng.” Thế Huân một tay ôm lấy thắt lưng Lộc Hàm, một tay cầm lấy thìa nhẹ nhàng múc cháo đưa đến miệng cậu.
Một muỗng cháo ấm áp vào bụng, Lộc Hàm rốt cuộc nhịn không được đỏ hốc mắt, nước mắt “tí tách” từng giọt rơi xuống mu bàn tay đang cầm muỗng của Thế Huân.
“Xảy ra chuyện gì!? Có phải là rất khó ăn hay không?” Lộc Hàm vừa khóc Thế Huân lập tức liền luống cuống, đối với trù nghệ của mình anh chưa hề tin tưởng, liền nghĩ rằng cháo gạo nếp mình nấu có vấn đề.
“Không phài… rất ngon… thật sự rất ngon…” Lộc Hàm cũng biết mình khóc trước mặt Thế Huân như vậy thật dọa người, nhưng trong lòng cảm động đến vừa chua xót vừa ngọt ngào, làm sao cũng không kiềm chế được tâm tình của mình liên tục rơi nước mắt, cậu giơ tay lên dùng sức lau, ánh mắt bị nhu đế đỏ bừng. Lộc Hàm lại sợ Thế Huân hiểu lầm là mình ghét bỏ cháo anh nấu, vội vội vàng vàng giải thích, nên lúc thì gật đầu lúc lại lắc đầu.
“Ăn ngon như vậy liền ăn thêm vài muỗng.” Thế Huân kéo bàn tay Lộc Hàm xuống, không cho cậu tái tiếp tục ngược đãi hai mắt của mình, lại dùng ngón tay giúp cậu lau khô nước mắt trên mặt, múc muỗng cháo lần nữa đưa đến miệng cậu. Thế Huân nhìn Lộc Hàm khóc đến hít thở không thông, cũng biết căn bản không phải cháo khó ăn, mà là cậu bị chút điểm tâm sáng mình nấu làm cho cảm động. Trong lòng anh nhất thời cũng đặc biệt khó chịu, cảm thấy trước kia những gì mình làm cho cậu thật sự quá ít, mà những việc làm sai lại quá nhiều, nhưng cho dù hiện tại hai người có ôm đầu khóc rống cũng không giải quyết được vấn đề. Thế Huân nghĩ sau này sẽ đối với Lộc Hàm càng tốt, đem cậu đặt trong lòng mà đau sủng mới là hành động thực tế nhất.
“Ân.” Lộc Hàm nghe lời hé miệng ăn cháo.
Thế Huân cười tủm tỉm ngay lặp tức uy thêm vài muỗng.
“Cháo sắp nguội rồi, đừng đút em mãi, anh cũng nhanh ăn một chút đi.” Sau khi ăn xong một muỗng cháo Thế Huân đút, Lộc Hàm chỉ chỉ cái chén, ý bảo Thế Huân cũng nhanh ăn điểm tâm.
Thế Huân buông thìa, cười hả miệng chỉ chỉ vào bên trong.
Thế Huân xấu xa muốn Lộc Hàm đút mình ăn cháo. Nhưng Lộc Hàm đại khái còn chưa từ trong cảm động phục hồi lại tinh thần, nghĩ lầm Thế Huân là muốn muốn mình biểu đạt một chút lòng biết ơn, thế là liền dứt khoát chồm đầu về phía trước hôn lên miệng anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...