“Ôi!” Lộc Hàm vừa mới đem trứng đã rán xong để vào trong đĩa, Thế Huân liền trực tiếp dùng tay cầm lên cắn một mồm to, kết quả bị nóng đến miệng kêu ô ô.
“Ai bảo anh ăn vội vàng thế!” Lộc Hàm quay đầu trách cứ Thế Huân một câu, khóe miệng giơ lên một nụ cười vừa ôn nhu lại bất đắc dĩ.
“Ai bảo em nấu ăn ngon quá làm chi!” Tính trẻ con của Thế Huân lại nổi lên, còn cố ý giả bộ nén giận trừng Lộc Hàm, dùng sức thổi trứng rán trên tay, muốn thật nhanh có thể ăn vào miệng.
“Cẩn thận coi chứng nóng, mà có ai ăn tranh cùng anh đâu.” Lộc Hàm thấy Thế Huân bày ra bộ dáng bướng bỉnh của đứa nhỏ liền nhịn không được, cười dặn dò một tiếng rồi quay đầu tiếp tục chiên trứng.
Lúc trước khi Thế Huân ở cùng Quan Lâm, Quan Lâm nhỏ tuổi lại tùy hứng, Thế Huân gần như xem hắn là tiểu hài tử mà sủng, bất kỳ thời điểm nào hai người ở chung anh cũng là người mạnh mẽ. Mà từ sau khi cùng Lộc Hàm sinh hoạt, kể cả lúc Thế Huân còn chưa xác định tâm ý, đã từng vì muốn nhìn bộ dáng ôn nhu tươi cười này của cậu mà giả bộ ngốc nghếch. Ở trước mặt Lộc Hàm, Thế Huân thu lại mũi nhọn của mình, cố ý bài ra tính trẻ con một chút, đổi lại là Lộc Hàm không có biện pháp, hòa nhã chiều chuộng mình, cảm giác được người đau sủng làm trái tim anh tràn đầy thỏa mãn, buông ra phòng bị hoàn toàn rơi vào trong sự ôn nhu của Lộc Hàm.
“Lộc Hàm, há miệng.” Lộc Hàm đang vội chiên trứng, Thế Huân liền xé một khối nhỏ uy đến miệng cậu.
Lộc Hàm liền hé miệng ăn, bởi vì ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn chảo, không chú ý tới tay Thế Huân, lúc há miệng liền đem luôn ngón tay anh ngậm vào trong.
“Ngô… Lộc Hàm…” Đầu lưỡi mềm mại liếm qua đầu ngón tay, tay đứt ruột xót (thành ngữ thôi), cảm giác tê dại nơi ngón tay lặp tức truyền thẳng đến tim, trêu chọc trong lòng Thế Huân ngứa ngái, nhịn không được liền hừ ra tiếng.
“Xảy ra chuyện gì!?” Chỉ lo chiên trứng không phát hiện khác thường, Lộc Hàm liền quay đầu lại, miệng còn hàm ngón tay Thế Huân phát ra một câu cơ hồ không rõ chữ.
“Không… không có việc gì.” Thế Huân vội vàng rút ngón tay khỏi miệng Lộc Hàm.
“Đối… thực xin lỗi.” Lộc Hàm lúc này mới ý thức được mình làm cái gì, mặt lập tức đỏ hồng tới tận mang tai.
“Không… không sao.” Lộc Hàm xin lỗi cũng làm Thế Huân ngượng ngùng. Để che dấu xấu hổ, anh cầm lấy miếng trứng rán vừa chiên xong trực tiếp nhét vào miệng. (haha sao tim bay tung tóe thế này)
“Ôi chao, anh cẩn thận một chút.” Lộc Hàm ra tiếng nhắc nhở nhưng đã chậm, Thế Huân lần này thật sự là bị bỏng, há miệng nhe răng lấy tay liều mạng quạt quạt, Lộc Hàm muốn cười nhưng lại sợ làm bị thương lòng tự trọng của anh, đành cố gắng nhịn lại, nhưng hai mắt vẫn ánh ra nét tươi cười.
Đối diện đôi mắt loan thành vầng nguyệt kia, Thế Huân dừng lại động tác, nụ cười hạnh phúc dần dần tràn đầy cả khuôn mặt. Hai người từng hôn môi từng làm tình, từng có vô số lần tình cảm mãnh liệt dây dưa thân thể, nhưng hiện tại Thế Huân lại cảm thấy, mình giống như thiếu niên lần đầu tiên biết yêu, người yêu chỉ cần lơ đãng đụng chạm một cái liền làm mình vừa khẩn trương vừa hưng phấn, rồi trong lòng lại ngọt ngào mềm mại.
Sau khi làm xong bữa sáng, Lộc Hàm lo lắng vết thương của Thế Huân, không cho anh làm việc, nhưng Thế Huân cảm thấy lúc trước mình đã quá đáng rất nhiều, dù sao cũng chỉ bị thương một tay, tay kia cũng không phải không thể động, liền cố chấp đòi giúp. Hai người giằng co, mắt thấy cơm đều muốn nguội mà vẫn không lay chuyển được Thế Huân, Lộc Hàm chỉ đành để anh giúp mình cùng nhau đem thức ăn lên bàn.
Tuy rằng vừa rồi ở nhà bếp đã ăn vụn không ít, nhưng bởi vì đã lâu lắm rồi không ăn được bữa cơm đàng hoàn nào do Lộc Hàm nấu, Thế Huân ở trên bàn ăn đến lang thôn hổ yết, không có nửa điểm hình tượng một tổng giám đốc, lia lịa gắp trứng rán bỏ vào miệng, chỉ hận một tay của mình bị thương, không có biện pháp một bên vừa ăn trứng rán một bên vừa uống cháo do Lộc Hàm nấu.
“Ăn lửng dạ là được rồi, anh hiện tại ăn nhiều như thế, lúc trưa sao ăn nổi cơm!?” Lộc Hàm thấy tay Thế Huân không tiện, giống tối hôm qua kéo ghế ngồi vào cạnh anh, cầm muống nhẹ nhàng mút cháo đưa lên miệng Thế Huân.
“Lộc Hàm, buổi trưa em làm món gì!? A ~” Thế Huân uống xong muỗng cháo lại há to miệng đòi Lộc Hàm tiếp tục uy.
“Buổi trưa anh có về nhà ăn cơm sao!?” Lộc Hàm giật mình hỏi, lúc trước khi hai người sống chung, Thế Huân chưa bao giờ về nhà ăn cơm trưa.
“Tay bị thương cũng không thể làm việc, anh có nói với thư ký muốn ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, chuyện của công ty cứ gọi điện thoại hoặc gởi mail là được. Lộc Hàm, em lát nữa có đi đâu không, buổi trưa anh muốn…” Thế Huân nói chỉ nói một nửa, cố ý giả bộ dáng thật đáng thương tranh thủ sự đồng cảm của Lộc Hàm. Tối hôm qua trong lúc vô tình nghe được vì trận hỏa hoạn mà cậu không thể tiếp tục đi làm, trong lòng anh đặc biệt đừng cao hứng, cuối cùng cũng có lý do để Lộc Hàm quay về Ngô thị làm việc.
Bất quá hiện tai Thế Huân đang muốn gia tăng thời gian hai người ở chung, Lộc Hàm chân trước mới vừa đi, Thế Huân liền gọi điện cho thư ký nói muốn nghỉ ngơi một thời gian. Anh sớm đã tính kỹ, hôm nay kiểu gì cũng sẽ lưu Lộc Hàm ở nhà cả ngày, đương nhiên nếu buổi tối cũng có thể lưu lại vậy thì càng tốt hơn…
“Em không phải điều đã mua thức ăn rồi sao. Giữa trưa muốn ăn cái gì!?” Lộc Hàm cười hỏi, lại múc một muỗng cháo đưa đến trước miệng Thế Huân
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...