Hiện tại dương v*t còn chưa có vào hết bên trong hậu huyệt, Lộc Hàm đã đau đến mồ hôi đầm đìa, chỉ có thể cố gắng bình phục hô hấp làm ình từ từ thích ứng với sự tồn tại của Thế Huân. So với cậu, tình trạng của Thế Huân cũng không tốt hơn bao nhiêu, dưới sự kích thích của cồn dục vọng so với bình thường càng thêm mãnh liệt, dương v*t lại đang vùi sâu bên trong hậu huyệt ấm áp, anh cũng bị bức đến hai má đỏ bừng, cái trán che kín mồ hôi, miệng không ngừng nặng nề hô hấp, nếu không phải bận tâm đến người dưới thân đang cảm thấy khó chịu, chỉ sợ anh đã sớm kiềm chế không được mà điên cuồng va chạm trừu sáp.
“Thế Huân… Nhưng… Có thể …” Lộc Hàm khẽ hừ một tiếng, giơ tay lên sờ sờ hai má đổ đầy mổ hôi của Thế Huân. Cũng cùng là đàn ông, Lộc Hàm biết có lẽ hiện tại Thế Huân so với chính mình càng khó chịu, bởi vì cậu cảm nhận được dương v*t ở bên trong đang vô cùng thô to nóng bỏng, Thế Huân dục vọng như tên đã lên dây lại phải kiềm chế chắc chắn so với mình lại càng đau đớn hơn. Dù sao cũng đã đi vào, cũng không thể chỉ làm một nửa. Cho nên lúc Lộc Hàm cảm giác không còn đau như lúc mới đầu, liền đem hai chân hướng hai bên mở rộng ra, ý bảo Thế Huân có thể.
“Lâm…” Nghe được thanh âm người dưới thân đồng ý, Thế Huân liền không nhẫn nại nữa, bắt đầu ở hậu huyệt thong thả rút ra dương v*t.
Lộc Hàm thật bội phục Thế Huân, dưới tình trạng này mà động tác còn có thể dịu dàng cẩn thận, hẳn là cần đến rất nhiều lực nhẫn nại. Lộc Hàm trong lòng cũng rõ ràng, Thế Huân có thể làm đến như vậy, là vì anh cho rằng người đang nằm dưới thân chính là người anh yêu, Quan Lâm.
dương v*t ở hậu huyệt ra ra vào vào trong chốc lát, dũng đạo lúc này đã ướt át thả lỏng, hậu huyệt từ từ thích ứng với dương v*t thô lớn. Lộc Hàm cảm giác đau đớn tiêu thất, thay vào đó mỗi lần dương v*t đỉnh nhập, quy đầu chậm rãi ma xát với vách tường bên trong, cảm giác tê dại ngứa ngái làm cho trái tim cậu bắt đầu nóng lên, mà dương v*t mỗi một lần rời khỏi, thối lui đến cửa động liền bị huyệt khẩu triền miên níu giữ, giống như cầu xin nó lặp tức tiến vào.
“Thế Huân… Thế Huân…” Lộc Hàm liên tục gọi tên Thế Huân, cảm giác triền miên giao hợp làm cho người ta trầm luân.
“Lâm… Lâm…” thanh âm của Thế Huân cũng động tình không kém, thấp thẩm ám ách, dịu dàng tận xương, tùy theo tiết tấu của tiếng gọi mà dương v*t lại một lần rồi một lần đỉnh tiến.
Lộc Hàm chỉ cần nâng mắt liền nhìn thấy ảnh chụp của Thế Huân cùng Quan Lâm trên vách tường, trong ảnh hai người tươi cười đến thực ngọt ngào, lại nghe một tiếng “Lâm” từ miệng Thế Huân phát ra, đối với Lộc Hàm, đây không khác gì là một loại châm chọc. Chính là lúc này còn có cái gì để so đo tức giận, dù sao thì đêm nay cậu chính là cam tâm tình nguyện, biết rõ mọi chuyện sẽ diễn biến theo hướng này, nhưng vẫn luyến tiếc không thể buông tay người mình thầm yêu mười năm, Ngô Thế Huân.
Sau khi đau đớn nơi hậu huyệt biến mất, cảm giác vui sướng khi bị dương v*t trừu sáp như những con sóng cứ thay phiên nhau mạnh mẽ ập tới. Thế Huân cùng Quan Lâm bên nhau cũng đã năm năm, dĩ nhiên biết được làm thế nào mới khiến người dưới thân càng thêm vui thích. Lúc mới bắt đầu trừu sáp thì thong thả nhẹ nhàng, nhưng khi dương v*t ngẫu nhiên chạm phải một điểm nào đó, nghe được người dưới thân kêu lên một tiếng sợ hãi, tốc độ dùng lực của Thế Huân liền nhanh hơn, quy đầu mượt mà co dãn cứ cố ý nhắm thẳng điểm kia mà chạm, thẳng đem Lộc Hàm biến thành toàn thân run rẩy, không ngừng lớn tiếng rên rĩ.
“A a… Lại… Lại chạm một chút…” Hậu huyệt từ đau đớn đến thích ứng giờ lại sinh ra một cảm giác tê dại, Lộc Hàm lúc này chỉ muốn được thêm càng nhiều sung sướng, cậu khát vọng Thế Huân tiến vào mình càng sâu, háo hức khi dương v*t sáp nhập vào hậu huyệt, khát vọng quy đầu hung hăng va chạm vào chỗ mẫn cảm kia. Lộc Hàm hai tay ôm lấy bả vai của Thế Huân, hai chân vòng qua thắt lưng anh, cố gắng nâng cái mông mình càng cao, làm cho nơi kết hợp của hai người chặt chẽ không một khe hở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...