“Mẹ ơi, đau quá!”.
Hàm Nhất đau đến mặt mày nhăn nhó, vặn vẹo cơ thể nhằm tránh thoát khỏi ma trảo của Bạch Dương
“Cố gắng nhịn một chút, sắp xong rồi”.
Bạch Dương đang giúp cô xoa bóp miễn phí còn muốn vất vả hơn, đôi khi bị Hàm Nhất thét to một tiếng làm anh buồn cười.
Rõ ràng mình còn chưa kịp động tay, cô ấy đã xoay một vòng né tránh
“Ai da, tha cho em đi, em không xoa bóp nữa”
Hàm Nhất không chịu được đau đớn kiểu này, so với cơ thể đau nhức gấp vài chục lần.
Bạch Dương nhìn nước mắt còn treo trên khoé mắt cô có cảm giác như tự mình tìm ngược, đành phải dừng lại
“Được rồi, không làm nữa”
Hàm Nhất thả lỏng cơ thể thở dài một hơi, cuối cùng không cần bị ngược đãi nữa, nhưng phải thừa nhận rằng, được Bạch Dương xoa bóp mười mấy phút, cả người Hàm Nhất thoải mái hơn rất nhiều, có thể đứng lên đi lại được.
Hai người một trước một sau đi ra từ phòng ngủ.
Trần Thuỵ Hàng cho rằng sáng nay sẽ không có người nấu cơm nên đã ngồi phòng khách gặm đỡ bánh mì nhân đậu đỏ.
Khi thấy dì nhỏ cùng dượng nhỏ quần áo chỉnh tề xuất hiện trước mặt mình, cậu nhóc với vẻ mặt không thể tin được
“Dì dượng nhanh như vậy đã xong rồi?”
“Hả? Xong cái gì?” Hàm Nhất không hiểu Trần Thuỳ Hàng đang nói gì.
“Ai da, hai người không cần giấu cháu đâu, cháu hiểu mà!”, Trần Thuỵ Hàng một bộ dạng không cần nhiều lời làm cho hai người mờ mịt khó hiểu nhìn đối phương,
“Hai người chúng ta đều không hiểu thì cháu hiểu cái gì chứ?”
“Phòng ngủ hai người truyền ra âm thanh lớn như vậy, cháu đều nghe được, cháu cũng hiểu chuyện nam nữ giao hoan là chuyện thường tình mà” Trần Thuỵ Hàng khinh thường nhìn bộ dạng giả vờ hồ đồ của cả hai.
Hàm Nhất cùng Bạch Dương bị lời nói của Trần Thuỵ Hàng làm há hốc miệng, ngơ ngác sững sờ một bên.
Hàm Nhất thẹn quá hoá giận, vươn tay tóm lấy lỗ tai của Trần Thuỵ Hàng mắng:
“Trẻ con thứ tốt không lo học, là ai dạy cháu những thứ này? cháu biết cái gì là nam nữ giao hoan hả?”
“Cháu không phải trẻ con, chúng cháu đều được học qua khoá sức khoẻ sinh lý, trên baidu cũng có những kiến thức tương tự, huống hồ “Chân Hoàn Truyện” không phải cũng có cảnh diễn của nam nữ giao hoan sao?”
Trần Thuỵ Hàng tránh khỏi ma trảo của Hàm Nhất, bất mãn vì bị dì nhỏ xem thường.
Bị hiểu lầm có chút xấu hổ, Bạch Dương vội vàng giải thích:
“Không phải như thế, cháu suy nghĩ nhiều rồi, dượng chỉ giúp dì nhỏ cháu xoa bóp vài chỗ do hôm qua tham gia nhiều trò chơi vận động quá mức nên bị cả người dì cháu đều bị đau nhức không dậy được”.
“A—–? Vậy là cháu đoán sai à, thôi xong rồi!”
Trần Thuỵ Hàng kéo dài thanh âm, giọng điệu thất vọng cực điểm, thế chẳng phải tình báo của mình với bà nội Trần sai rồi sao, còn bảo hai người đang tạo em bé, giờ lại bị kết quả hiện thực vả mặt cho.
Hàm Nhất mỗi lần bị cháu mình hiểu lầm đều không thể nhịn nổi, “ A cái gì mà a, tuổi của cháu bây giờ mỗi ngày nên xem chương trình hay là được rồi, nhìn cái gì chứ, dì thấy cháu rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm phải không?”
Trần Thuỵ Hàng cảm thấy lời nói của dì nhỏ lộ ra mùi nguy hiểm bèn trả lời: “cháu không rảnh, không rảnh chút nào”
Bạch Dương vội hoà hoãn không khí:
“Được rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, hôm nay chúng ta ra ngoài xem phim đi, dượng mời cơm”
“Xem phim ý hay, chúng ta nhanh đi thôi”
Trần Thuỵ Hàng như bắt được cọng rơm cứu mạng liền đứng bên cạnh dượng nhỏ, không quên tranh thủ thời gian vụng trộm sau lưng dượng nhỏ chỉnh sửa sai lầm tình báo lúc sáng cho bà nội Trần.
Lúc đầu bà Trần cũng bị kinh ngạc bởi tin tức của cháu trai, vẫn còn đang nghi ngờ tốc độ tiến triển của hai người, thẳng đến khi nhận được tin tức này, bà mới bình tĩnh lại.
Hàm Nhất vẫn còn nghẹn một bụng lửa giận chưa tiêu tan, đều thể hiện hết lên mặt.
Bạch Dương cùng Trần Thuỵ Hàng ai cũng không dám mở miệng, trên đường đều chú ý cẩn thận từng chút một.
Bên trong rạp chiếu phim không ít người, mấy ngày nay đều đang chiếu những bộ phim truyền hình mới, Trần Thuỵ Hàng nhìn thấy poster phim của dượng nhỏ
“Wow, dượng nhỏ, phim của dượng đang chiếu kìa, là đề tài về tội phạm, chúng ta cùng xem phim này được không?”
“Xem phim của dượng làm gì, không có gì thú vị đâu”.
Bạch Dường chưa từng xem phim mình đóng tại rạp, chỉ xem ở công ty hoặc ở nhà để phục vụ cho việc nghiên cứu cải thiện kỹ năng diễn xuất của mình, đây cũng là lý do khả năng diễn xuất của anh luôn tiến bộ theo thời gian.
“Xem cái này đi”.
Hàm Nhất nhận ra đây là bộ phim lúc trước mình đi thăm ban đoàn phim.
Thấy Hàm Nhất muốn xem, Bạch Dương vì dỗ Hàm Nhất vui vẻ liền không do dự, trực tiếp đi mua ba tấm vé.
Trần Thuỵ Hàng nhìn tấm vé trong tay, trong lòng lầm bầm: dượng nhỏ chính là trọng sắc khinh bạn điển hình.
Lời của dì nhỏ đối với dượng chẳng khác nào thánh chỉ không dám làm trái.
Ba người chờ bộ phim sắp bắt đầu mới tiến vào rạp chiếu, lặng lẽ ngồi vào hàng ghế cuối, hơn hai phần ba chỗ ngồi của rạp chiếu đều ngồi đầy.
Bạch Dương không hổ là người thu hút doanh thu phòng vé, rất nhiều người vì anh mới đến xem bộ phim này.
Giới thiệu nhân vật nam chính trong phim là một thiên tài có chỉ số IQ hơn 180, ba mẹ đã qua đời, nam chính cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, mặc dù hoàn cảnh khó khăn, túng thiếu nhưng vẫn trôi qua vui vẻ mỗi ngày.
Thẳng đến một ngày, bà nội bệnh nặng cần một số tiền lớn để chữa trị, nam chính cùng đường đã nghe lời một người bạn giới thiệu, gia nhập vào một tổ chức trộm cắp, biến cố cũng bắt đầu từ đây.
Vì có IQ cao nên nam chính đóng vai trò quan trọng trong các lần hành động, thành công thoát khỏi truy tìm của cảnh sát.
Mà trong quá trình giao thủ với cảnh sát, nam chính phát hiện ra mối tình đầu của anh chính là thành viên của ban điều tra đội trộm cướp
Sau khi nam nữ chính trùng phùng, tình cảm lại bắt đầu nhen nhóm, nam chính tìm đủ mọi cách, thậm chí có thời khắc bí quá hoá liều chỉ để được gặp nữ chính.
Phần cuối của bộ phim, nội tâm nam chính đã chịu đủ giày vò đấu tranh mãnh liệt khi đứng trước lựa chọn giữa tình yêu và tình thân.
Nữ chính phát hiện bí mật này của nam chính, đứng trước tình yêu, nữ chính đã lựa chọn buông tay, trước khi đi đã hôn chào tạm biệt nam chính.
Nụ hôn này của Bạch Dương cùng Đường Gia Giai đóng vai nữ chính, đạo diễn phải dùng nhiều góc độ quay để hoàn thành, là một nụ hôn ly biệt triền miên, đến âm thanh của nước bọt cũng bị phần hậu kì đặc biệt phóng đại, toàn bộ rạp chiếu phim đều có thể nghe rõ ràng.
Ngay lúc bắt đầu nụ hôn.
Trần Thuỵ Hàng đã bị Bạch Dương che lại mắt, anh có chút xấu hổ xoay người nhìn Hàm Nhất một chút, lại không nghĩ rằng người bên cạnh dựa vào lưng ghế ngủ quên lúc nào.
Nếu là trước kia anh sẽ có chút tức giận, nhưng bây giờ lại thấy vô cùng may mắn vì Hàm Nhất không nhìn thấy cảnh này.
Kết thúc phim, Hàm Nhất mới mở mắt, ba người vì tránh dòng người nên chờ đến cuối cùng mới ra khỏi rạp chiếu.
Vừa ra tới, Trần Thuỵ Hàng liền không nhịn được phấn khích khen bộ phim.
“Thật sự quá hay, dượng nhỏ diễn quá tốt rồi, nhưng sao phần cuối dượng là che mắt cháu, không phải chỉ là…”
Trần Thuỵ Hàng chưa nói xong liền bị Bạch Dương bịt miệng, trừng mắt nhìn sang “nhóc con không biết cái gì đừng ăn nói lung tung”
Bạch Dương đồng thời chú ý vẻ mặt của Nhất Hàm, thấy cô còn đang bận hà hơi, căn bản không có phản ứng gì, Bạch Dương liền thở nhẹ một hơi, “chúng ta đi ăn cơm thôi, ăn lẩu nhé?”
“Gì cũng được”.
Hàm Nhất không ý kiến, trong đầu cô đều là hình ảnh và thanh âm của nụ hôn vừa rồi, Hàm Nhất căn bản không ngủ quên, chỉ là thời điểm nhìn thấy Bạch Dương và Đường Gia Giai đang tiến lại gần nhau, cô liền theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lại mâu thuẫn bèn không nhịn được hé mắt xem hết toàn bộ quá trình.
Từ rạp chiếu phim đi ra, tâm tình lúc sáng đã không tốt bây giờ càng phiền muộn, trong đầu còn đem hình ảnh hôn nhau giữa mình và Bạch Dương ra so sánh với người khác, cảm thấy đau lòng khó hiểu, thậm chí có chút ghen ghét, trừ một lần uống rượu say thì Bạch Dương và cô hôn nhau căn bản không thể so sánh như trong phim ảnh.
Trần Thuỵ Hàng tìm kiếm trên mạng đánh giá về bộ phim này.
“Woa, dượng út, trên Douban đánh giá 8.5 điểm, tất cả mọi người đều khen ngợi diễn xuất của dượng, đều nói kỹ năng hôn của dượng siêu tốt”
Bạch Dương vẫn không ngăn được lời nói về cảnh hôn của Trần Thuỵ Hàng.
“Do kịch bản yêu cầu, dượng không nghĩ ra cách nào khác”, vừa nói vừa quan sát phản ứng của Hàm Nhất, lại không nhận thấy bất kỳ biểu hiện gì làm Bạch Dương có chút thất lạc.
Nội tâm Trần Hàm Nhất thì đang bị đảo loạn, lại bị Trần Thuỵ Hàng khuấy đảo thêm vào.
Nụ hôn của Bạch Dương Hàm Nhất đã tự mình trải nghiệm qua, bây giờ mới ý thức lại, Bạch Dương không biết lúc trước đã cũng bao nhiêu nghệ sĩ nữ hôn môi mới luyện được bản lĩnh này, nghĩ thế trong lòng cô càng nóng giận, lại không thể phát tiết ra ngoài.
Ba người đi thang máy xuống, bên trong thang máy thấy bảng quảng cáo học tiếng anh dành cho kỳ nghỉ đông của bên Đông Phương, Bạch Hàm liền chuyển hướng:
“Đi qua bên Đông Phương”
“Hả?”.
Bạch Dương cùng Trần Thuỵ Hàng chưa kịp phản ứng liền thấy Hàm Nhất bước ra khỏi thang máy, hai người bất đắc dĩ theo ra.
Đến đại sảnh Đông Phương, nhân viên công tác đứng dậy hỏi: “Tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Gần đây ban tiếng anh có chương trình học gì sao?”
Hàm Nhất vừa mở miệng nhân viên công tác lập tức nhận ra cô và Bạch Dương đi cùng
“Xin hỏi cô là Trần Hàm Nhất phải không?”
Hàm Nhất gật đầu: “Đúng vậy, xin chào!”
“Dì nhỏ, dì muốn học tiếng anh sao? Cháu có thể dạy cho dì được mà”.
Trần Thuỵ Hàng không hiểu dì nhỏ nhà mình sao đột nhiên lại muốn học thêm tiếng anh.
Hàm Nhất mỉm cười một cái trả lời: “không phải cho dì, là cho cháu học”.
Hàm Nhất quay đầu nói với nhân viên công tác: “Phiền cô giúp cậu bé làm kiểm tra xem trình độ có thể xếp vào học lớp nào?”
“Dì nhỏ, sao lại là cháu học?”.
Trần Thuỵ Hàng không hiểu sao vừa vui vẻ xem phim xong, mình lại phải đi học thêm.
“Bởi vì cháu quá rảnh rỗi”
Trần Thuỵ Hàng liền hiểu dì nhỏ còn mang thù chuyện lúc sáng.
Thấy Hàm Nhất không có thái độ xoay chuyển, Trần Thuỵ Hàng chỉ có thể tiếp nhận bài kiểm tra Tiếng Anh
“Tôi cảm thấy bạn học nhỏ này nền tảng đã tốt, có thể tham gia khoá học nâng cao hơn”.
Nhân viên công tác đưa ra đề nghị tương ứng.
Hàm Nhất trực tiếp quẹt thẻ đăng ký tên cho cậu nhóc, từ ban cơ bản lên ban nâng cao
“Dì nhỏ, cháu không muốn đi” Trần Thuỵ Hàng không nghĩ tới dì nhỏ hào phóng đăng ký cho mình tham gia khoá huấn luyện.
Hàm Nhất: “Dù sao cháu cũng không có việc gì làm liền đi học đi, ở nhà hai chúng ta cũng không thể chăm sóc cháu, mỗi ngày cháu có một chút việc để làm sẽ không phải suy nghĩ lung tung hay nhìn những thứ vô dụng nữa”
Hàm Nhất kiên quyết báo danh cho Trần Thuỵ Hàng xong, trong lòng mới thoải mái một chút, nếu không phải đứa cháu này đề cập đến nụ hôn thì cô đã không cần vì vậy mà phiền lòng, Hàm Nhất đem tất cả tội lỗi đều quy lên người Trần Thuỵ Hàng, không cảm thấy chút áp lực nào cho bản thân cả
Bạch Dương cảm thấy may mắn vì mình không đắc tội bà xã, nếu không bây giờ phải đi học cùng Trần Thuỵ Hàng, mà trình độ tiếng anh của anh chỉ có thể vào lớp dành cho các bé vỡ lòng, trở thành học sinh lớn tuổi nhất lớp.
Đăng ký xong, ba người đi đến quán lẩu, gọi một nồi lẩu uyên ương, Trần Thuỵ Hàng hoá đau thương thành sức mạnh, phải ăn nhiều một chút mới bù đắp lại tổn thương vừa rồi.
Còn trong đầu Hàm Nhất bây giờ đều là tình tiết bộ phim, nên ăn lẩu cay cũng chẳng có khẩu vị gì.
Một bữa cơm ba người đều mang tâm sự khác nhau, Hàm Nhất vừa tiếp một cuộc gọi
“Em phải đến công ty họp, hai người về trước đi”
Bạch Dương vội hỏi: “Khi nào em về?”
“Chưa biết, anh không cần chờ em”.
Hàm Nhất nói xong liền đi.
Trần Thuỵ Hàng nhìn bóng lưng rời đi của dì nói với dượng nhỏ: “Dượng à, người có cảm thấy hôm này dì nhỏ hơi lạ không?”
“Có ý gì? Làm sao cháu biết?”.
Bạch Dương có chút kỳ quái hỏi
“Là trực giác”.
Trực giác của Trần Thuỵ Hàng luôn chính xác.
Hàm Nhất nhận cuộc gọi cũng không phải đến công ty, mà chỉ là bàn giao mấy vấn đề nhỏ, nhưng lúc này đầu óc của cô đang hỗn loạn đành phải tìm cớ rời đi.
Hàm Nhất lái xe đến một công viên yên tĩnh, đây là địa điểm bí mật của cô, mỗi khi gặp việc gì phiền lòng, cô đều sẽ đến đây ngồi một lát.
Hàm Nhất biết trạng thái hiện tại của mình đều bởi vì cảnh hôn của Bạch Dương, thế nhưng lại không biết tìm ai để tâm sự.
Cô biết rõ ràng mình đang ghen tỵ, sự quan tâm của cô đối với Bạch Dương đã vượt ra ngoài tưởng tượng, dù bản thân mới phát hiện không lâu cũng đủ để cô nhận ra cảm giác này có thể chính là “thích”.
Trong đầu đột ngột hiện ra từ này làm Nhất Hàm giật mình.
Cô thật sự thích Bạch Dương.
Hàm Nhất không biết tiếp nhận sự thật này như thế nào, thế nhưng chính cô cũng không phủ nhận điều đó.
Nhớ lại trước những chuyện trải qua trước kia thì Bạch Dương đối với cô chính là một sự tồn tại đặc thù.
Ngay từ đầu, sự tiếp xúc thân thể với anh, cô cũng không chán ghét.
Sự việc say rượu lần trước xem như chưa xảy ra, cô cũng có thể dễ dàng tiếp nhận nó.
Hàm Nhất cũng cảm thấy sợ hãi với suy nghĩ của chính mình.
Sau khi xác định tình cảm của mình, cô càng thêm hỗn loạn, không biết kế tiếp phải đối mặt thế nào với Bạch Dương, càng không biết cảm xúc này kéo dài trong bao lâu.
Là nhất thời tuỳ hứng hay là lâu ngày sinh tình, hết thảy đều là biến số không đoán trước được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...