Trên bàn ăn, sau khi nhìn thấy mọi người đã đặt đũa xuống, Bạch Dương mới mở miệng: “Chúng con quyết định kết hôn.”
Tin tức quá đột ngột khiến các bậc phụ huynh đều vô cùng sửng sốt, không ngờ con mình lại quyết định nhanh đến vậy.
Mẹ Bạch vui mừng, không giấu nổi vẻ hưng phấn, phấn khích trên mặt: “Thật sao? Con muốn kết hôn à? Khi nào vậy?”
“Hai con đã bàn bạc kĩ chưa?” Mắt mẹ Trần rơm rớm, bà không nghĩ bữa cơm này lại có điều bất ngờ, kinh hỉ như vậy, trong lòng ấm áp cảm động không thôi trước quyết định giúp đỡ không cần hồi báo của Bạch Dương và gia đình.
Hàm Nhất khẽ gật đầu: “Vâng, chúng con vừa thảo luận xong.”
Ba Bạch lại bình tĩnh bất ngờ: “Vậy đã chọn ngày chưa?”
“Càng sớm càng tốt.”
Ba Bạch cũng không nói gì, chỉ cần một ánh mắt đã khiến Bạch Dương hiểu ý, đi theo vào phòng làm việc, Hàm Nhất thấy vậy có chút lo lắng.
Mẹ Bạch lại không quan tâm đến chuyện này, nắm lấy tay cô: “Không cần để ý tới hai người bọn họ, mẹ thật sự rất hạnh phúc, ngay từ đầu mẹ đã biết con sẽ là con dâu ngoan của mẹ rồi.
Sau này Bạch Dương giao con chăm sóc rồi.”
Hàm Nhất lễ phép mỉm cười: “Dì à, Bạch Dương cũng rất quan tâm con.
Sau này chúng con sẽ giúp đỡ lẫn nhau.”
Mẹ Trần cũng nghiêm túc nói: “Nếu đã kết hôn, phải làm tốt chức trách của một người vợ.
Bạch Dương có ân với nhà mình…”
“Vâng mẹ.” Cho dù mẹ không nói, cô cũng hiểu rõ sức nặng của phần ân tình này.
Trong thư phòng hai cha con đang ngồi đối mặt với nhau.
Ba Bạch cẩn thận nhìn con trai, nghiêm mặt nói: “Hôn nhân không phải chuyện đùa, con thực sự đã nghĩ kĩ chưa? Con trai, ba không muốn con phải hối hận, vậy nên con có thực sự yêu con bé không?”
“Con biết chính xác mình đang làm gì? Ba, nếu con không yêu cô ấy, con sẽ chọn vô vàn cách khác thay vì cuộc hôn nhân này.”
Bạch Triển Phong bật cười, lúc này ông mới cảm thấy Bạch Dương đã thực sự trưởng thành: “Xem ra ba lo lắng hơi thừa.
Dã quyết định kết hôn rồi thì cố gắng đối xử tốt với người ta, Hàm Nhất là một cô gái tốt.”
“Ba yên tâm.” Bạch Dương kiên định.
Đến đêm muộn, hai người mới về đến nhà nhưng sáng sớm hôm sau đã phải vội đến công ty luật đã hẹn trước.
Lãnh Phong kinh ngạc nhìn Bạch Dương và Hàm Nhất cùng nhau xuất hiện: “Mới chưa tới mười giờ sáng, cơn gió nào thổi hai người tới đây vậy?”
“Đến nhìn người” Bạch Dương hiển nhiên không nói thật.
Lãnh Phong tới gần bắt tay: “Bớt đi, tôi còn chưa hiểu cậu à.
Vô sự không lên Điện Tam Bảo, có chuyện gì nói thẳng.”
Bạch Dương thu hồi bộ dạng cợt nhả của mình, lấy ra một tờ giấy viết tay: “Cậu giúp tôi làm một hợp đồng hôn nhân đi.”
Lãnh Phong ngơ ngác hồi lâu như bị ai dọa, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói: “Cậu kết hôn á? Cùng ai?”
“Mắt mù à?” Bạch Dương nắm lấy tay Hàm Nhất.
Lãnh Phong cảm giác mình vừa bị ăn liên hoàn skill, chúa tể độc thân lại muốn kết hôn… Hắn bất giác nhớ tới bảng xếp hạng phong vân hồi còn học đại học, tên đứng đầu kia đã làm cho vô số cô gái phải điên đảo tranh giành phá hủy danh hiệu quý ông độc thân của Bạch Dương.
Vậy mà hôm nay tên ế đó lại ở trong phòng làm việc của mình tuyên bố muốn kết hôn á?
Hàm Nhất lẳng lặng nhìn hai người chiến đấu.
Tuy là lần đầu gặp người đàn ông mặc âu phục giày da trước mắt này nhưng cô có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của Bạch Dương dành cho anh ta.
Lãnh Phong giật mình thì giật mình, nhưng dù sao trong giới anh ta cũng coi như là một đại luật sư phong sinh thủy khởi, cảnh tượng lớn nhỏ đã gặp qua không ít, cũng đã tiếp xúc với nên rất nhanh đã tiếp nhận sự thật này: “Chờ chút, tôi sẽ xử lí yêu cầu của hai người.”
Hắn cũng từng thấy qua vô số hiệp ước trước hôn nhân nhưng có nội dung kỳ quái như này lại là lần đầu chứng kiến: “Có chắc đây là yêu cầu của hai người không? ”
“Ừm.” Bạch Dương gật đầu.
Lãnh Phong không thể không bội phục mạch não độc đáo của hai kẻ độc thân trong truyền thuyết: “Được rồi, đợi tôi chuẩn hóa ngôn ngữ một chút.
Nếu không còn vấn đề gì, tôi sẽ soạn ra hai phần văn bản để hai người kí là hoàn thành.”
“Đánh ba bản, bản thứ ba giữ lại chỗ cậu đề phòng vạn nhất.” Bạch Dương đã có tính toán riêng của mình, may mà Lãnh Phong biết ý nên cũng không thắc mắc gì.
Vừa gõ máy, hắn vừa chửi bới Bạch Dương: “Chỉ có cậu mới bảo đại luật sư cao cấp như tôi đi xử lí chuyện vặt vãnh này.
Bình thường toàn do trợ lí làm đó.
”
“Bớt nói nhảm, với thân phận của tôi mà cậu dám giao cho trợ lí à?” Bạch Dương cũng không hề khách khí với Lãnh Phong.
Lãnh Phong liếc nhìn Hàm Nhất: “Sau này cô nhất định sẽ rất vất vả vì thằng ranh này.”
Hàm Nhất chỉ cười cười: “Có sao đâu.”
Bạch Dương bất mãn với nhận xét của Lãnh Phong: “Khốn nạn! Mau cút đi!”
Hoàn thành xong hợp đồng, lãnh Phong nhấc máy gọi một cuộc điện thoại: “Trì Tiểu Trúc, tới chưa? ”
“Tới rồi sếp ơi, đang ngồi ăn bánh bao hấp dưới lầu đây.”
Lãnh Phong nhẫn nại: “Cho một phút, ăn xong thì tới ngay phòng tôi lấy văn kiện đưa cho Tịch An.
”
Bạch Dương nhanh chóng phát hiện có gì đó không đúng, “Trì Tiểu Trúc? Nữ sao? Không phải cậu không thích sử dụng trợ lý nữ à? ”
“Trợ lý trước kia từ chức về quê, công ty tạm thời tuyển tạm một người để dùng.” Anh cũng rất bất đắc dĩ mà.
Bỗng một tiếng gõ cửa vang lên, một cô gái không cao không thấp, quần áo công sở, đeo kính, tóc đuôi ngựa cột cao, nhìn như một thiếu nữ vị thành niên, ngơ ngác bước vào: “Sếp, tôi đến lấy văn kiện.
”
“Lát nữa đưa cũng được, giờ cô cầm cái này đi photo hai bản rồi lập tức mang về cho tôi.”
Tiểu Trúc nhận lấy bản hợp đồng từ tay lãnh phong, thấy hai chữ hợp đồng hôn nhân, lại nhận ra hai ngôi sao nổi tiếng Bạch Dương và Hàm Nhất, cô vội vàng rời khỏi văn phòng.
Lướt qua nội dung văn kiện, cô nở nụ cười, thở dài nói: “Thất ấu trĩ! Sớm muộn gì đây cũng thành mẩu giấy vụn.
”
Sau khi hoàn thành mọi thủ tục, rời khỏi văn phòng luật, Bạch Dương đưa Hàm Nhất đến công ty rồi mới rời đi.
Cô bàn bạc với công ty, quyết định tạm thời từ chối tất cả các hoạt động, đợi đến khi nguy cơ được giải trừ mới sắp xếp lại.
Sau cuộc họp, Hàm Nhất từ chối ý tốt đưa về của đồng nghiệp, cô chọn đi xe buýt vì cảm thấy nó an toàn hơn.
Giữa công ty và biệt thự của Bạch Dương có một tuyến xe buýt nên rất thuận tiện cho việc đi lại.
Tạm biệt đồng nghiệp xong, Hàm Nhất lên xe, trên xe vẫn còn vài chỗ trống, cô rất tự nhiên ngồi xuống.
Vì ăn mặc mộc mạc, giản dị nên cũng không có ai nhận ra cô.
Xe đi qua mấy trạm, cũng có lác đác vài người đi lên, trong đó có một ông lão bẩn thỉu, rách rưới, trên người còn có chút mùi lạ.
Mọi người trên xe thấy vậy đều nhắm mắt làm ngơ, không ai chịu nhường ghế.
Hàm Nhất thấy vậy thì chủ động đứng lên bảo ông lão ngồi vào chỗ mình.
Ông cụ vô cùng cảm kích, nói: “Cảm ơn cô bé.”
“Có gì đâu, giờ cháu xuống xe luôn mà, ông cứ ngồi đi.” Hàm Nhất đứng giơ tay nắm lấy tay vịn phía trên.
Thêm vài trạm nữa, cuối cùng cũng về tới nhà: “Ông đi đường cẩn thận, cháu đến nơi rồi.”
Ông già mỉm cười: “Được rồi, tạm biệt cháu.”
Sau khi Hàm Nhất xuống xe, khuôn mặt nhăn nheo khắc khổ ấy nở ra một nụ cười hài lòng.
Tập 7 của “Chúng tôi đang yêu” được công chiếu.
Người hâm mộ đã sớm biết Hàm Nhất và Bạch Dương sẽ không tham gia ghi hình, nhưng không ngờ tổ chương trình lại dành tặng bọn họ một phần quà nhỏ chính là phân đoạn hai người đốt bếp.
Tuy rằng chỉ có mười phút ngắn ngủi nhưng vẫn không khiến mọi người thất vọng, vô cùng hài hước.
Sau đó chính là chuyến đi chơi Tây Hồ vui vẻ của Hạ Uyển Đình, Cao Hưng, Ngụy Nghiêm và Từ Ân Hi.
Nhưng khác với lần du lịch nghèo lần trước, chuyến di này xa hoa vô cùng.
Ca khúc “Chờ người ngàn năm” nhẹ nhàng vang theo bước chân hai đôi tình nhân tham quan toàn bộ Tây Hồ cổ kính.
Không chỉ cho khán giả thấy được sự tiện lợi của thanh toán qua QR ở Hàng Châu, mà còn giúp họ hiểu thêm về lịch sử văn hóa cũng như văn hóa ẩm thực lâu đời nơi đây như cá dấm Tây Hồ, thịt Đông Pha hay tôm Long Tỉnh…
Bạch Dương và Hàm Nhất nằm nhà vừa xem vừa khó chịu vì đã bỏ lỡ cảnh đẹp và mỹ vị giang sơn trước mắt.
Không có CP độc thân, rating tập này cũng không cao bằng trước.
Dưới bài đăng chính thức tràn ngập bình luận tiếc nuối của fan, cũng như comment lo lắng cho sức khỏe Hàm Nhất.
Thỏ Tinh: “Không có CP độc thân, tôi không có động lực xem tiếp.”
Dưa hấu lớn: “Nghe nói Hàm Nhất đã xuất viện, không biết có tham gia tập cuối không?”
Cỏ nhỏ ngại ngùng: “ Chưa quay tập cuối, bên sản xuất đang cố gắng chờ họ về.”
Vợ bé của Bạch Dương: “Cầu mong CP độc thân nhanh chóng trở lại.”
Yêu ma: “Nghe nói Bạch Dương vẫn luôn chăm sóc Hàm Nhất, nghi ngờ có ẩn tình.”
Được khai sáng, vô số người bắt đầu viết fanfic cho cuộc tình này.
Mấy bữa nay lướt weibo, Bạch Dương vô tình phát hiện mình được @ vào rất nhiều bài đăng lạ lùng.
Anh hiếu kì bấm vào xem thì như phát hiện cả chân trời mới, vừa đọc vừa đỏ mặt ngây ngô cười, khiến Lý Hưởng không khỏi nghi ngờ đầu óc tên này có vấn đề.
Anh nhịn không được mà hỏi: “Cậu đang xem gì vậy mà mặt đỏ tim đập thế.”
Bạch Dương vội che điện thoại lại: “Không liên quan gì đến anh.”
Lý Hưởng ghét bỏ chê bai: “Làm như quý lắm ý.
À mà hôn lễ cậu định tổ chức thế nào, ở đâu?”
Bạch Dương đã sớm có tính toán trong lòng: “Trước tiên phải cầu hôn đã.”
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Lý Hưởng “Cầu hôn? Làm đến vậy luôn?”
“Đương nhiên, hôn lễ của Bạch Dương đây sao có thể tùy tiện, qua loa, người khác có, em cũng phải có.
”
“Cho nên cậu định cầu như thế nào?” Lý Hưởng xem như đã thấy rõ Bạch Dương coi trọng cuộc hôn nhân này đến mức nào.
Kịch bản cầu hôn đã sớm được viết xong, anh lấy ra một tờ giấy đưa cho Lý Hưởng: “Dựa theo những gì trên giấy, chuẩn bị giúp em.”
Lý Hưởng bị danh sách chi tiết dài dằng dặc này làm cho khiếp sợ: “Cậu được đấy! ”
“Bình thường thôi, em phải khiến cô ấy khắc sâu kí ức, nhớ mãi không quên, không thể chấp nhận bất kỳ lời cầu hôn nào nữa.
”
Lý Hưởng không khỏi cảm thán: “Đúng là hết lòng vắt óc vì nàng, hi vọng cậu có thể sớm ôm được mỹ nhân trong lòng”
Tác giả có lời muốn nói:
Lời cầu hôn của Bạch Dương nhất định sẽ không giống người thường, sẽ bất ngờ mà lại lãng mạn, tôi sẽ suy nghĩ kĩ xem nên triển khai thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...