Hai Chúa Tể Độc Thân


Chuyển ngữ: Hồng Đào
Beta: Hạ Quyên
Trước đó Nam Nam đã tìm các video của chương trình thực tế hai mùa trước, mỗi ngày đều cho Hàm Nhất xem, mục đích là để cô nhanh chóng làm quen với kịch bản của chương trình.
Hàm Nhất tùy tiện liếc qua, đối với nội dung đang phát trên màn hình tràn ngập khinh bỉ, đơn giản là một đôi nam nữ không có quan hệ gì đang diễn kịch trước ống kính, thu về một vòng fan, sau khi kết thúc chương trình, liền mỗi người mỗi ngả.
Liên tiếp hai mùa chương trình phát sóng cũng không có cặp đôi nào ở bên nhau, tất cả đều là mánh khóe gạt người, vậy mà cũng có người tin tưởng, mọi người thật nhàm chán.
Tuy Hàm Nhất đã chấp nhận tham gia tiết mục, nhưng chưa từng đồng ý sẽ phối hợp tốt, trong lòng Hàm Nhất tính toán: “Ai cần biết anh là ai, dù sao muốn tôi cùng anh bồi dưỡng tình cảm trong chương trình, còn không bằng bảo tôi nhảy múa cùng heo.”
Mà nam chính Bạch Dương cũng có suy tính tương tự, không phải chỉ là ghi hình một chương trình thôi sao, ai nói nhất định phải phối hợp với diễn xuất của cô, chân thật làm chính bản thân mình mới là lối thoát hoàn mỹ nhất.

Bạch Dương thô lỗ đảo qua bản thảo do tổ tiết mục gửi tới, cũng đã hiểu đại khái, dù sao cũng là dựa theo kịch bản mà diễn, không có gì khó.
Ngày đầu tiên ghi hình, Bạch Dương ngồi trên xe bảo mẫu đến địa điểm.

Anh họ Lý Hưởng đảm nhận vai trò biên đạo, không ngừng giải thích cho Bạch Dương những điều cần lưu ý trong buổi quay hôm nay.
“Bạn diễn của cậu là một nữ ca sĩ solo, tên là Trần Hàm Nhất, tên tiếng Anh là Cici.

Hiện đang là ca sĩ kiêm nhạc sĩ khá nổi tiếng trong làng nhạc Hoa ngữ.

Bài cậu đang nghe là một tác phẩm nổi tiếng của cô ấy, “One person”.

Lần quay này là lần đầu tiên hai người gặp nhau, hãy cố gắng tạo ấn tượng tốt với đối phương.”
Bạch Dương nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lý Hưởng, “Ấn tượng tốt? Tại sao? Em vốn không muốn đến, cũng ước gì người kia ghét bỏ em.”
Lý Hưởng chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Không thể nói như vậy, để cậu tham gia chương trình thực tế là vì muốn cậu tăng độ nổi tiếng, hình tượng của cậu không chỉ là diễn cho người kia xem, mà còn phải diễn cho khán giả xem.

Hình tượng ấm áp mà cậu đã xây dựng không thể sụp đổ, nếu không sẽ gây ảnh hưởng đến danh tiếng.”
“Em – sẽ cố gắng hết sức.” Bạch Dương cũng không dám đảm bảo nhiều.
Lý Hưởng thấy Bạch Dương nghe lời như vậy, trong lòng vui mừng, Bạch Dương trong quá khứ nào có ngoan ngoãn như vậy, thường xuyên đối chọi mình, hiện tại chú gấu con này lớn lên, đã biết thương xót cho mình, càng nghĩ càng cảm động, ngay cả lời dặn dò tiếp theo cũng vô cùng dịu dàng.
Trần Hàm Nhất bên kia đã cùng Nam Nam đến trường quay từ sáng sớm, thậm chí còn đến sớm hơn một số nhân viên công tác, điểm này khiến ngay cả các nhân viên có mặt sẵn ở đó cũng cảm thấy khó hiểu.

Tuy rằng từ lâu đã nghe nói Trần Hàm Nhất chưa bao giờ đến muộn, lại là một người có khái niệm về thời gian cực kỳ nghiêm chỉnh, nhưng hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy vẫn khiến mọi người quá đỗi kinh ngạc, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Đạo diễn Nghiêm mấy năm nay hợp tác cùng vô số nghệ sĩ, nhưng người giống như Trần Hàm Nhất thật đúng là hiếm có: “Đến sớm như vậy, sao lại không ở nhà nghỉ ngơi thêm một chút?”
Hàm Nhất: “Em có thói quen ra ngoài sớm.



“Thời gian theo thông báo là bốn giờ chiều, Bạch Dương còn chưa tới, phải đợi một lát nữa mới có thể bắt đầu quay.” Đạo diễn Nghiêm nhìn đồng hồ còn cách thời gian dự định hơn nửa tiếng đồng hồ.
“Không sao, em ngồi đây nghe nhạc thiếu nhi một lát, chút nữa bắt đầu thì gọi em là được.” Hàm Nhất cũng không ngại chờ thêm một lát, sự thật cũng đúng là như vậy, tuy Hàm Nhất không mời các phóng viên đến, nhưng những nhân viên từng hợp tác với Hàm Nhất không ai là không đánh giá cao cô.

Vô cùng có khái niệm thời gian, thái độ làm việc nghiêm túc, lại dễ nói chuyện, còn chuyên gánh rating cho chương trình.

Phàm là chương trình có Hàm Nhất tham gia thì rating không phải là vấn đề cần lo lắng, lẽ tự nhiên sẽ để lại ấn tượng tốt cho những người từng hợp tác, cho nên thường xuyên nhận được nhiều lời mời đến từ một số chương trình.
“Bạch Dương tới rồi.” Nhân viên công tác thông báo một tiếng, nam chính cũng có mặt sớm, có thể nói là đã giảm bớt không ít lo lắng cho tổ chương trình, ít nhất thì sẽ không vì vấn đề thời gian mà ảnh hưởng đến tiến độ quay phim.
Trợ lý đạo diễn Tiểu Giả nhỏ giọng nói thầm bên tai đạo diễn Nghiêm, “Chúng ta thật sự quá may mắn, được giao quay phim cho hai người bọn họ.

Tôi nghe nói hai nhóm khách mời khác không đến đúng giờ.

Đặc biệt là nữ nghệ sĩ tên Lưu Văn Văn đến trễ hai tiếng đồng hồ.”
“Thật sao? Vậy xem ra chúng ta đúng là quá may mắn.” Đạo diễn Nghiêm nghe trợ lý nói xong, so sánh thì đúng là như vậy, chỉ có điều đạo diễn Nghiêm lúc này còn chưa thật sự cảm nhận được cái gì gọi là gáy sớm quá cũng không tốt.
“Chào đạo diễn, tôi là Bạch Dương.” Bạch Dương lịch sự giới thiệu bản thân.
Đạo diễn Nghiêm: “Xin chào.

Cậu có thể đi chuẩn bị thêm một lát, mười lăm phút sau chúng ta mới bắt đầu chính thức ghi hình.”
“Được.” Bạch Dương và trợ lý trở về khu nghỉ ngơi.
Vì hiệu quả chương trình, nam nữ chính cũng không được sắp xếp ở cùng một khu nghỉ ngơi, mục đích chính là muốn cho lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ được chân thật hơn.
15 phút sau.
“Các phòng ban chú ý, vào vị trí, 3, 2, 1 Action!” Đạo diễn ra lệnh.
Bạch Dương mặc áo sơ mi giản dị phối với quần jeans kết hợp với giày thể thao màu trắng, tao nhã bước vào quán cà phê, đây là điểm hẹn đầu tiên được tổ tiết mục lựa chọn, anh ngồi xuống đợi nữ chính xuất hiện.
Chưa đầy hai phút sau, Trần Hàm Nhất đi vào quán cà phê theo chỉ dẫn của đạo diễn.

Hàm Nhất mặc một chiếc áo sơ mi trắng không đối xứng, quần chiffon dài màu đen, chân đi đôi giày da đen bóng, bước nhanh đến, chỉ vài bước liền đi tới đối diện Bạch Dương, trực tiếp ngồi xuống, điệu bộ cử chỉ không chút e dè thẹn thùng.
Phó đạo diễn Trương Ca ở một bên nhìn thấy tình huống này, cảm giác như cô gái này không phải đến để yêu đương mà đến để trả thù.
Phong cách của hai người hoàn toàn không hợp, ngồi xuống mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương, đánh giá lẫn nhau, ai cũng không có ý mở miệng nói chuyện.
Đạo diễn điều hành đứng đối diện hai người, nhìn hai người không hề có tiến triển nào, trên trán toát mồ hôi lạnh, đây là tình huống gì, tại sao đều ngồi yên như tượng vậy.


Đạo diễn điều hành nhìn không nổi nữa, tự mình chỉ đạo, vẫy tay với hai người, làm khẩu hình miệng trong im lặng: “Nói chuyện, nói chuyện đi.”
Bạch Dương nhìn thấy chỉ đạo của đạo diễn, bất đắc dĩ mở miệng trước: “Tôi là Bạch Dương, xin chào.” Anh lễ phép vươn tay ra.
Hàm Nhất lịch sự bắt tay Bạch Dương, trả lời một cách máy móc: “Xin chào, tôi là Trần Hàm Nhất.” Trước đó Hàm Nhất chưa gặp qua Bạch Dương, vô tình sẽ nghe thấy tên, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp mặt, chỉ biết là một diễn viên, hôm nay nhìn thấy liền chỉ có một ấn tượng duy nhất “Tiểu Bạch Kiểm”, một gương mặt so với mình còn mịn màng trắng trẻo hơn, tinh xảo đến mức khiến người khác ghen tị.

“Lần đầu tiên gặp mặt, xin được chỉ bảo nhiều hơn.” Hàm Nhất lễ phép gật đầu.
Bạch Dương cũng lập tức gật đầu nói: “Tôi mới là người cần được chỉ bảo nhiều.”
Lần đầu gặp gỡ của hai đối tượng yêu đương đã trở thành một cuộc giới thiệu chào hỏi, nhân viên công tác ở một bên cũng không hiểu được tình tiết phát triển này.

Nam Nam cùng Lý Hưởng nhìn nhau cười, rất thấu hiểu, cảm giác thoáng cái đã gặp được tri kỷ.
Không chịu nổi sự thúc giục của những người bên cạnh, Bạch Dương đành phải kiên trì tiếp tục nói: “Không biết cô Trần trước đây đã từng xem tôi diễn chưa?”
“Chưa từng!” Hàm Nhất trả lời trực tiếp không hề che dấu, bạn tốt Nam Nam đứng ở phía sau cũng không chịu nổi, chứ đừng nói là người ngoài.
“Cũng hơi tàn nhẫn nha! Nói thẳng như vậy!” Nhân viên ở phía dưới thì thầm nghị luận.
Bạch Dương tự nhiên có chút xấu hổ, chỉ có điều đối với Bạch Dương mà nói, đầu có thể rơi máu có thể chảy, nhưng mặt mũi thì nhất định không thể mất.

Đường đường là thể diện đàn ông “Ha ha, thật trùng hợp, tôi cũng chưa từng nghe qua bài hát của Trần tiểu thư, chúng ta giống nhau.”
Lời này vừa nói ra, không khí lập tức yên lặng, có thể cảm giác được một đám quạ đen từ đỉnh đầu bay qua, “Cạc – Cạc——” Nhiệt độ xung quanh thoáng cái hạ xuống đóng băng.

Ngay cả đạo diễn cũng bị tình cảnh này làm cho mơ hồ, hai người này tới để yêu đương sao? Rõ ràng là tới để phá chương trình.
Bây giờ lại lâm vào im lặng, cô gái không quan tâm đ ến mọi thứ vừa xảy ra, thậm chí còn thở hổn hển.
Năm phút trôi qua, Hàm Nhất nhìn nhân viên bên cạnh, ai cũng có chút lo lắng, quay đầu lại hỏi: “Đạo diễn, có thể kết thúc chưa.

Bọn em đã gặp mặt và cũng giới thiệu bản thân xong.”
“Kết thúc? Cô đùa tôi đấy à? Tập đầu tiên của chương trình này có ba mươi phút phát sóng cho mỗi cặp khách mời.

Hai người bây giờ tổng cộng mười phút còn chưa tới, cô cậu bảo tôi lấy cái gì mà cắt nối biên tập, lên TV chiếu màn hình trắng sao?” Đạo diễn Nghiêm hiển nhiên rất tức giận.
“Vậy chúng tôi phải làm gì?” Bạch Dương cũng đặt câu hỏi.
Câu hỏi này thật sự khiến những người xung quanh phải sửng sốt, không hổ là cẩu độc thân, ngay cả yêu đương với phụ nữ thế nào cũng không biết, trợ lý đạo diễn Tiểu Giả lúc này lại bắt đầu có chút hâm mộ hai tổ công tác khác, nghệ sĩ người ta căn bản không cần dạy dỗ, nói đến yêu đương thì thành thạo như chuyện thường ngày, tùy tiện quay vài cảnh cũng có thể thuận lợi xong hết toàn bộ.

Còn hai người này hệt như hai khối gỗ khô, hoàn toàn cách điện, không xảy ra nổi phản ứng hoá học gì.
Đạo diễn điều hành quyết định đích thân xuống hiện trường chỉ huy: “Hai người có thể hẹn nhau ăn một bữa cơm.


Tóm lại, thời gian quay hôm nay phải đủ 2 tiếng đồng hồ mới có thể kết thúc.


“Hai tiếng?” Hàm Nhất nhìn thời gian, còn đến hơn một tiếng đồng hồ nữa.
Bạch Dương cũng chán nản không biết làm gì cho hết thời gian tiếp theo, “Cô Trần, cô muốn ăn gì?”
Trần Hàm Nhất: “Lẩu, tương đối tốn thời gian.”
“Được đó.” Bạch Dương đồng ý.
“Đi thôi.” Bạch Dương và Trần Hàm Nhất rời khỏi quán cà phê, lên chiếc xe được tài trợ cho chương trình.
Một nhiếp ảnh gia và một người ghi hình trong tổ chương trình cũng lên ngồi vào hàng ghế sau.
Người của tổ đạo diễn lên một chiếc xe khác, đi theo xe để tiến hành quay phim từ xa, những người khác thì lần lượt lái xe đi theo.
Bạch Dương đảm nhận vai trò tài xế, vừa lái xe, vừa dùng điện thoại di động mở nhạc, một giai điệu quen thuộc vang lên, Bạch Dương rất tự nhiên lẩm nhẩm theo vài câu, Hàm Nhất sửng sốt một chút, “Không phải anh chưa từng nghe bài hát của tôi sao?”
Bạch Dương lập tức xấu hổ, “Hôm nay mới xuống xe, còn chưa kịp nghe.”
Câu này có quỷ cũng không tin, nhân viên ngồi ở ghế sau xe đều nhịn không được bật cười.
Hàm Nhất nhíu nhíu mày, “Anh thật sự là một nhân tài!”, trong lòng tràn ngập khinh bỉ với Bạch Dương: Chưa từng nghe qua mà lại có thể hát theo tự nhiên như vậy, nói dối cũng không đến nơi đến chốn.
“Quán lẩu nào?” Bạch Dương chột dạ chuyển đề tài.
“Ca Lão Quan.” Hàm Nhất mang theo tâm tư riêng bật thốt tên quán ăn.

Bạch Dương theo hướng dẫn đến quán gần nhất.
Lấy số: 196
“Hiện tại là số bao nhiêu?” Bạch Dương thuận miệng hỏi một câu.
Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua, phát hiện khách hàng mới tới là ngôi sao Bạch Dương và Trần Hàm Nhất, trong lòng kích động không ngớt, giọng nói có chút run rẩy, “Số 66 ạ.”
“Còn tận 130 số nữa?” Bạch Dương không thể tin được.
Phục vụ: “Vâng, anh có thể ngồi đợi, hoặc đi dạo một vòng rồi quay lại.”
Bạch Dương: “Phải chờ bao lâu?”
Trần Hàm Nhất nhìn thời gian trên điện thoại di động, “Căn cứ vào bình luận dự báo thời gian của công chúng, ít nhất là hai tiếng nữa.”
Bạch Dương có chút suy sụp, vì một bữa cơm mà phải chờ hai tiếng đồng hồ, những người này điên hết rồi sao, “Cô đã từng tới đây chưa?”
Trần Hàm Nhất: “Chưa, đây là lần đầu tiên.

Tôi vẫn luôn muốn đến đây nhưng không có cơ hội, hôm nay vừa vặn có thời gian.”
Bạch Dương tức giận mắng trong lòng: Con mụ điên này.
Người của tổ đạo diễn cũng đi theo, chuẩn bị chờ đợi cùng hai người.
Độ nổi tiếng của Bạch Dương và Trần Hàm Nhất không hề nhỏ, tự nhiên sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người, rất nhiều người đặc biệt chạy tới để xem, chụp ảnh quay phim hai người bọn họ.
Bạch Dương và Trần Hàm Nhất lại dửng dưng mang hai cái ghế tới ngồi xuống, một người lướt điện thoại xem Weibo, một người nhắm mắt nghe nhạc, hoàn toàn không có bất kỳ tương tác nào.

Người quay phim cũng chán nản từ bỏ, đổi lại quay sang chụp những người xung quanh, cảm giác ai cũng đặc sắc hơn hai người này.


Chỉ chốc lát sau quần chúng xung quanh cũng bỏ cuộc, chụp mười mấy phút mà hai người ngay cả động tác cũng không thay đổi, hoàn toàn mất đi hứng thú ban đầu.
Đợi gần ba tiếng đồng hồ mới được ăn món lẩu ếch trong truyền thuyết.

Hàm Nhất không chút khách sáo gọi tám con ếch và một đ ĩa cá basa phi lê, thuận tiện gọi luôn tôm, thanh cua, mì sợi và rau diếp.
Bạch Dương đã đói đến ngực dán vào lưng nào còn tâm trạng để ý đến gọi món gì, đi lên liền gọi nhân viên phục vụ, “Trước tiên cho tôi một bát cơm lớn”.
Lúc này người trong tổ đạo diễn cũng đi theo, thay phiên nhau tiến hành quay phim và ăn cơm.
Quán lẩu chật ních người, đều vây xem Bạch Dương và Trần Hàm Nhất, nhưng hai người lại không hiểu phong tình, nào quan tâm đ ến người khác, một lòng một dạ cắm mặt ăn, toàn bộ quá trình không hề tương tác qua lại.

Bất kể là fan hay người qua đường cũng đều không xem nổi nữa, nhao nhao rời khỏi hiện trường.
Một bữa cơm ăn suốt hơn một tiếng đồng hồ, Hàm Nhất thấy đã đến giờ, “Hôm nay chắc là cũng đã có thể kết thúc rồi nhỉ.”
“Tôi cũng thấy được rồi.” Bạch Dương đồng tình nói.
Đạo diễn Nghiêm đang trong tình trạng sụp đổ: “Diễn xuất không hề tương tác trao đổi của hai người, muốn tôi làm thế nào cho được?”
“Không phải diễn, tất cả đều là phản ứng chân thật.” Hàm Nhất nói rất hợp lý hợp tình.
Đạo diễn điều hành ở bên cạnh suy nghĩ biện pháp đối phó, “Cuối cùng, bên nam phải đưa bên nữ về nhà mới có thể kết thúc.”
“Được rồi.” Bạch Dương tuân theo sự sắp xếp.
Hàm Nhất: “Phục vụ, tính tiền.”
Phục vụ: “Sau khi giảm giá, tổng cộng còn 360 nhân dân tệ.”
Hàm Nhất: “Phiền cô tính cả các bàn khác vào, tôi sẽ thanh toán chung một lần.”
“Vâng.” Phục vụ tính toán lại hóa đơn, “Tổng cộng 3106 nhân dân tệ.”
“Hôm nay mọi người vất vả rồi, tôi mời mọi người ăn cơm.” Hàm Nhất đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên phục vụ.
Vốn dĩ các nhân viên còn đang có chút oán giận chỉ trong nháy mắt đã cảm động không thôi, vốn đã lên kế hoạch AA hiện tại lại biến thành có người mời khách.
Bạch Dương tức thì lâm vào bối rối, lại bị cô gái kia giành thanh toán trước, sao có thể dễ dàng nín nhịn, không chịu thua thiệt nói: “Lần sau tôi mời mọi người đến Hoa Mãn Lầu ăn một bữa hải sản.”
Nhân viên ở đây càng thêm hưng phấn, trong một ngày có hai bữa ăn ngon, thật sự là vất vả đến đâu cũng đáng giá.
Hàm Nhất bên cạnh không khỏi cảm thán một câu, “Đúng là người có tiền!”
Lời này vừa nói ra, mọi người liền phá lên cười, bầu không khí đột nhiên xoay chuyển, đạo diễn chính là người vui vẻ nhất, cuối cùng cũng có thứ gì đó để biên tập.
Bạch Dương đưa Hàm Nhất về nhà theo yêu cầu của đạo diễn, trên đường đi lại rơi vào trạng thái không nói một lời.
Nhân viên ngồi phía sau ân cần nhắc nhở, “Hai người trò chuyện một lát nhé.”
Hàm Nhất nhíu mày, “Trong lúc lái xe, tốt nhất không nên nói chuyện phiếm với tài xế, rất dễ làm đối phương phân tâm dẫn đến tai nạn giao thông, cái này đã có cơ sở.”
Một câu nói đã làm dập tắt sự nhiệt tình của nhân viên, trên đường đi không hề đề xuất thêm bất kỳ ý kiến nào nữa.
Bạch Dương ở một bên thì cực kì vui vẻ, tìm không ra lời nào để nói cũng đau đầu, không cần phải nói chuyện liền thoải mái không ít.

Không thể không nói ở phương diện không giao tiếp, hai người họ có một sự ăn ý chết tiệt.
Ngày ghi hình đầu tiên kết thúc, chương trình này sẽ chính thức được phát sóng như là một bộ phim thí điểm vào tuần sau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui