Hai Cậu Trúc Mã

Lý Bất Đổng giật mình dậy, cái người còn tận ba ngày mới về đang ngủ say ở bên cạnh cậu, đây là xuyên không hay là nằm mơ, cậu vươn tay kéo tóc Lý Nhất Minh, người kia đau mà tỉnh, nhìn thấy Lý Bất Đổng liền hôn một trận, “Anh là chồng em đấy, ra tay chẳng biết nặng nhẹ gì hết vậy.”

“Sao hôm nay anh đã về rồi? Không phải thứ sáu sao?”

Lý Nhất Minh cười: “Ở nhà rảnh rỗi quá nên đếm ngày anh về đúng không? Không uổng anh thương!”

“Không biết xấu hổ.” Lý Bất Đổng đẩy anh ra, Lý Nhất Minh lại dính tới, ở trong chăn cũng đè lên người Lý Bất Đổng, “Không phải em nhắn tin gọi anh về đánh đòn em sao? Không đánh đâu, anh không nỡ, mười giờ lên máy bay, bây giờ chúng ta còn bốn tiếng nữa.”

Kéo chăn.

Lý Bất Đổng ngồi ở trên giường nhìn Lý Nhất Minh cuống quít mặc quần áo, dịu dàng nói, “Lần sau đừng như vậy nữa, tiền vé máy bay đắt lắm.”

“Em không xót anh, mà xót tiền vé máy bay?” Luật sư Lý không vui.

“Cũng xót anh mà, đi nhanh đi, em ngủ thêm một lát nữa, buổi chiều có tiết.” Thầy Lý qua loa.


Lý Nhất Minh lưu loát thắt dây nịt, mặc áo vest, anh thấy thầy Lý treo ở trên người mình như con koala, không sợ quần áo nhàu nhĩ, đi tới huyền quan, một tay nâng mông cậu, một tay cầm balo trên ghế salong: “Nghe đâu đêm giáng sinh có tuyết, khi nào anh về anh đắp người tuyết cho em.”

“Vậy phải là người tuyết bự nhất tiểu khu này luôn.”

“Nhóc tham lam.” Lý Nhất Minh nắm mông cậu, thả cậu ở trên ghế salong: “Anh đi đây, hôn một cái nữa nào.”

“Moa ~ “

Lý Nhất Minh trở về vào đúng đêm giáng sinh, thầy Lý bị các sinh viên gọi đi liên hoan. Lý Bất Đổng học xong nghiên cứu sinh liền ở lại trường dạy, tuổi tác không kém sinh viên bao nhiêu, bình thường tất cả mọi người đều thích dẫn cậu đi chơi cùng, đành tiếc nuối gửi tin nhắn cho Lý Nhất Minh.

Lý Bất Đổng: Buổi tối em phải liên hoan với sinh viên, không đi đón anh được rồi.

Lý Nhất Minh: Em nói tối em phải hẹn hò với bạn trai, lùi buổi hẹn lại đi.

Lý Bất Đổng: Tụi nó nói không có em không được, hơn nữa em là giáo viên, phải trông chừng tụi nó uống ít một chút, nếu không tụi nó say rượu gây sự sẽ bị xử lý kỷ luật.

Lý Nhất Minh: Anh biết rồi, nhớ về nhà sớm.

Lý Bất Đổng: Xin lỗi mà anh đừng giận, nhất định em sẽ về nhà sớm.

Lý Nhất Minh xuống máy bay, về nhà ngồi chưa nóng ghế Lý Bất Đổng đã gọi tới, “Lý Nhất Minh, anh tới đón em đi, nhanh lên!”

Câu cuối cùng âm thanh lên rất cao, Lý Nhất Minh đẩy điện thoại xa ra, “Lý Bất Đổng, em uống rượu đấy à?”

“Uống rượu thì đã làm sao, em còn hút thuốc đây này.” Thầy Lý uống say là thích phê bình luật sư Lý.

Không muốn phí lời cùng con ma men, Lý Nhất Minh lái xe đến chỗ tụ tập để đón người, nhóc con lại dám uống rượu, tửu lượng của Lý Bất Đổng rất kém, cực kỳ kém, uống một hớp mặt đỏ, uống ba hớp say ngất ngây, hơn nữa còn chẳng biết rượu gì là rượu gì, Lý Nhất Minh ra sắc lệnh nghiêm cấm cậu uống rượu. Có một lần hai người bọn họ cãi nhau, Lý Bất Đổng ở nhà mượn rượu giải sầu, uống được mấy hớp liền đánh bạo gọi điện thoại cho Lý Nhất Minh phê bình anh một tăng, rồi lại khóc thút thít bảo anh trở về.


Lý Nhất Minh tìm tới chỗ, bắt đầu tìm từ lầu một, tìm tất cả các phòng riêng, cũng may mắn, bọn họ ở phòng thứ ba lầu một, lúc đẩy cửa đi vào, thầy Lý đang bị rót rượu, cười híp mắt không có một chút phòng bị nào, Lý Nhất Minh gọi cậu một tiếng, “Lý Bất Đổng.”

Thầy Lý rất ngoan, nghe giọng anh liền loạng choà loạng choạng đi tới, bám vào lỗ tai Lý Nhất Minh, “Sao anh dám nói chuyện như thế với thầy giáo hả!”

Thật! Quá! Mất! Mặt!

Luật sư Lý kéo tay thầy Lý, tha cậu đi, trước khi ra cửa cũng không quên dặn bọn sinh viên: “Tan cuộc sớm đi, đừng để thầy giáo của các cô cậu lo lắng.”

Hai người dằn vặt cả một đường về đến nhà, Lý Bất Đổng hơi hơi tỉnh táo một chút, sau khi vào cửa liền đè Lý Nhất Minh lên tường, thoạt nhìn có hơi khổ sở, “Em luôn dính lấy anh như thế, anh không thấy phiền sao.”

Lý Nhất Minh nhớ tới khi hai người bọn họ lên đại học, lúc đó đã xác lập quan hệ. Lý Bất Đổng khiêm tốn, chỉ chăm chú học tập và nghiên cứu, Lý Nhất Minh lại sôi nổi, vừa trong hội học sinh vừa tham gia câu lạc bộ, có người nói Lý Bất Đổng không xứng với Lý Nhất Minh, cũng có người nói là Lý Bất Đổng dính chặt lấy Lý Nhất Minh nên mới không chia tay. Lý Bất Đổng nghe người ta đồn đại như thế rất oan ức, cái gì gọi là dính chặt, hai người bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vẫn luôn là như vậy, một mình cậu ở phòng thí nghiệm nghĩ bậy nghĩ bạ, mãi đến khi Lý Nhất Minh tới tìm.

“Sao không về nhà? Chưa làm xong thí nghiệm à?”

“Không phải.”

“Vậy em ở đây làm gì, đồ ăn đều nguội cả rồi về nhà còn phải hâm lại.”

“Lý Nhất Minh em cứ luôn dính lấy anh, anh không phiền sao.”


Lý Nhất Minh cười khoác vai cậu, “Anh thì thích kiểu dính người như thế.”

“Vậy nếu như đổi sang một người khác cũng dính lấy anh, mà không phải em, anh còn thích không?”

“Không thích, chỉ thích Lý Bất Đổng dính người thôi.”

Lý Bất Đổng khóc, cậu nghĩ, Lý Nhất Minh tốt như vậy, cậu cũng muốn cam kết, “Vậy sau này em sẽ ngoan hơn.”

“Ngoan hơn làm gì? Cũng chả phải anh nuôi thú cưng.”

Lý Bất Đổng nở nụ cười, cọ nước mắt lên áo Lý Nhất Minh.

“Vui chưa? Mau về nhà, hôm nay làm làm ngô hoàng kim em thích ăn đấy.”

Lý Nhất Minh không biết tại sao hôm nay Lý Bất Đổng lại hỏi vấn đề này, anh hôn nhẹ cậu, nói, “Chỉ cần là Lý Bất Đổng thì sẽ không phiền.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận