Cuối tuần nghỉ ngơi, thầy Lý đề nghị xem phim, Lý Nhất Minh ở trên mạng đặt trước hai vé, cơm trưa cũng ăn ở bên ngoài ăn.
Ba món ăn, một canh thịt bò, Lý Nhất Minh gắp cánh gà cho cậu, “Thịt hầm rất mềm, em nếm thử đi.”
“Hơi mặn.” Lý Bất Đổng cắn một miếng nhỏ, muốn trả lại cho anh.
“Thì mặn để ăn với cơm mà, ăn mau lên, lát nữa không kịp xem phim đâu.” Lý Nhất Minh tiếp tục gắp đồ ăn cho cậu.
Lý Bất Đổng ăn cơm rất chậm, cậu cũng chả có mưu cầu gì về thức ăn, hồi ở nhà trẻ cậu ăn cơm chậm nhất, tốc độ Lý Nhất Minh ăn hai bát bằng cậu ăn một bát, thấy cậu đáng thương, liền chia bớt một nửa thịt. Lúc này, nhóc con đang khổ sở sẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, bản thân thì ăn không vô nhưng vẫn cười rất tươi, nói thêm câu nữa cám ơn ca ca!
Lý Nhất Minh vì để giữ tốc độ ăn cùng với cậu mà ăn cơm chậm đi nhiều, cho dù như vậy, anh cũng đã ăn xong rồi, Lý Bất Đổng vẫn chưa ăn hết 80%. Anh nhìn thời gian, dù sao cũng còn sớm, cũng không vội, lấy đũa giúp cậu gắp đồ ăn, giống như hồi xưa, vốn là đang cúi đầu ăn, nhìn thấy trong bát càng ngày càng nhiều đồ ăn, ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao càng sống càng nhỏ đi vậy?”
“Cái gì?” Thầy Lý chẳng hiểu ra sao.
Lý Nhất Minh thở dài, “Không có gì.” Sau đó vẫn chưa từ bỏ ý định, liền hỏi một câu, “Không nói cám ơn ca ca à?”
“Ca ca quần què gì.” Thầy Lý lườm anh một cái tiếp tục ăn cơm.
“Hầy.” Tiếng thở dài tiếc nuối.
Xem phim về đề tài thanh xuân, trên màn ảnh lớn nam nữ chính bởi vì một chút hiểu lầm mà chia tay, thầy Lý xem cực kỳ nghiêm túc, ăn bỏng ngô hết miếng này tới miếng khác, trong đầu Lý Nhất Minh toàn bộ đều là câu chuyện thanh xuân của hai người bọn họ.
Không chỉ có yêu đương vui vẻ, còn có cãi nhau. Nhắc đến đấy, cũng là tại Lý Nhất Minh, anh quên mất sinh nhật hai mươi tuổi của nhóc con.
Bước vào tuổi hai mươi là chuyện quan trọng cỡ nào cơ chứ, Lý Bất Đổng kìm nén sức lực chờ bất ngờ, kết quả Lý Nhất Minh biến mất cả ngày, cậu tự giác chủ động mua bánh kem, buổi tối chờ chủ tịch Lý (chủ tịch hội học sinh) uống say trở về, ở dưới lầu dây dưa cùng người khác, Lý Bất Đổng ở trên lầu nhìn rõ rành rành.
Không nhớ sinh nhật hai mươi tuổi của cậu, còn lêu lổng với người khác ở bên ngoài, tức muốn chết luôn!
Chủ tịch Lý lảo đảo lên lầu, Lý Bất Đổng nhà anh đưa lưng về phía anh ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, “Đang chờ anh sao?”
Không để ý tới anh, Lý Nhất Minh cởi áo khoác ôm lấy cậu hôn một cái, mùi rượu đầy người, trên mặt cậu ướt nước, đây là khóc sao? Chủ tịch Lý lập tức liền tỉnh táo, nhìn thấy bánh kem bày trên bàn, “Cưng à… Anh xin lỗi... Đợi anh cả tối phải không? Ngày mai anh bù lại cho em có được? Đừng giận mà.”
“Không cần, sau này em cũng không tổ chức sinh nhật nữa.” Lý Bất Đổng nói lời vô ích, vừa nãy tình cảnh đó ở dưới lầu kích thích cậu, tự lau nước mắt, “Em muốn chia tay, chuyển về trường ở.”
Chủ tịch Lý mờ mịt, không rõ tình hình, “Anh đã nhận lỗi sao, sao em càng nói càng quá đáng vậy?”
Lý Bất Đổng vẫn chưa hả giận, cậu cầm lấy bánh kem hất lên người Lý Nhất Minh, Lý Nhất Minh uống chút rượu nên cũng to gan hơn, đứng dậy kéo cổ tay cậu, giơ quả đấm lên.
“Ca ca!”
“Hả?” Lý Nhất Minh không phản ứng lại, “Em mới vừa gọi anh là gì?” Phim vẫn chưa hết, nam nữ đang hôn rất nóng bỏng, mặt Lý Bất Đổng đỏ lừ, “Không nghe thấy thì thôi.”
“Ca ca nghe thấy rồi.” Lý Nhất Minh ôm eo cậu, “Sao đột nhiên gọi ca ca?”
“Không phải anh muốn nghe sao?”
“Anh muốn nghe em gọi ông xã hơn.”
Lý Bất Đổng làm bộ xem phim, lát sau lại nói, “Cũng không phải chưa từng gọi.”
Lý Nhất Minh đùa cậu đến nghiện, “Gọi ở trên giường thì không tính đâu thầy Lý.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...