Thầy Lý chơi điện thoại mới, dùng mấy tháng, dây tai nghe vẫn còn trắng, lại sơ ý không biết ném ở đâu, gọi điện thoại mấy lần vẫn tắt máy, xem camera của trường cũng không tìm ra, cậu lanh lợi quẹt thẻ mua cái mới, bởi vì Lý Nhất Minh mà biết chắc chắn sẽ lải nhải liên miên, Lý Bất Đổng đối với mấy chuyện tiền bạc không để tâm lắm, từ nhỏ cậu không thiếu tiền tiêu, sau này Lý Nhất Minh cũng toàn cho cậu những thứ tốt nhất, mất điện thoại mua cái mới lừa dối cho qua là xong.
Giây phút cậu quẹt thẻ Lý Nhất Minh nhận được tin nhắn, sao quẹt nhiều như vậy, mua cái gì hay là xảy ra chuyện gì? Anh bận họp, chờ về nhà hỏi lại.
Sau khi về nhà rõ ràng không thấy thêm thứ gì, Lý Bất Đổng cũng tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, luật sư Lý không khỏi tò mò, anh ôm thầy Lý hỏi, “Chuẩn bị bất ngờ gì à? Cũng qua lễ rồi mà.”
“Không có, không có bất ngờ gì cả.” Lý Bất Đổng nói dối, lúc cậu nói dối thì không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào mắt Lý Nhất Minh, “Em đói rồi, buổi tối chúng ta ăn gì đây?”
“Lý Bất Đổng.” Lý Nhất Minh nắm cằm cậu, trong lòng càng nghiêng về khả năng cậu đang chuẩn bị bất ngờ gì đó, nếu cậu không nói vậy thì anh không hỏi. “Đi thôi, em rửa nguyên liệu giúp anh, nấu cháo, xào khoai tây, còn muốn ăn gì nữa?”
“Muốn ăn thịt!” Thầy Lý làm nũng.
“Vậy được, cho em ăn thịt trước.” Luật sư Lý cởi quần áo.
Một tuần trôi qua, bất ngờ mà anh mong đợi vẫn không tới, nỗi hiếu kỳ của Lý Nhất Minh muốn nhảy ra ngoài, tối thứ sáu vây người ta trong phòng tắm, cậu đang chuẩn bị mặc đồ ngủ, “Lý Nhất Minh anh làm gì!”
“Có chuyện muốn hỏi em một chút.” Anh nói nghiêm túc, thầy Lý hơi hồi hộp, hoả tốc mặc quần áo tử tế đi ra.
“Chuyện gì vậy, em cũng không quá trớn, không nói dối, ở trường cũng ăn cơm đúng giờ.”
“Phì ~” Lý Nhất Minh xoa xoa đầu cậu, lấy máy sấy tóc giúp cậu sấy, “Anh biết em không như vậy, thầy Lý ngoan thế cơ mà ~ “
Tóc tai cũng khô rồi, bắt đầu hỏi cung, “Tuần trước em quẹt thẻ mua cái gì?”
“Em quét nhiều lần lắm, mua rất nhiều thứ.” Lý Bất Đổng còn chưa hiểu đạo lý “thẳng thắn sẽ được khoan dung chống cự sẽ bị nghiêm trị”, quên mất rằng Lý Nhất Minh là luật sư.
“Nhiều tiền như thế em tiêu đi đâu?” Lý Nhất Minh thu hồi khuôn mặt tươi cười, ngồi bên cạnh Lý Bất Đổng, “Không phải không cho em tiêu, chỉ sợ em ngốc nghếch bị lừa gạt thôi cưng à.”
Lý Bất Đổng không biết sao tự dưng tức giận, vuốt ve bàn tay Lý Nhất Minh sờ lên, “Em dùng tiền thế nào còn phải cần có sự đồng ý của anh à? Vậy sau này tiền lương của em sẽ chuyển vào thẻ của em.”
“Lý Bất Đổng, trình tránh nặng tìm nhẹ của em càng ngày càng lợi hại đấy, anh quan tâm em một chút thì đã làm sao, lại còn nhắc tới chuyện thẻ lương.”
“Hừ ~” Lý Bất Đổng xuống giường định đi ra khỏi phòng ngủ.
“Lần trước em bỏ nhà đi anh đã nói đó là lần cuối cùng.”
Thầy Lý oan ức, cậu chỉ là muốn đi ra ngoài bình tĩnh một chút thôi, rồi quay về thẳng thắn chuyện mất điện thoại. Nhưng khi Lý Nhất Minh nói câu bỏ nhà đi, cậu không làm chút gì thì mất mặt lắm, cậu quay lại ôm Bánh Bao đang xem trò vui, nói với Lý Nhất Minh, “Anh cũng đừng tới tìm em!”
Luật sư Lý thật sự không có đi tìm, hai người chiến tranh một tuần, cuối tuần về nhà ba mẹ ăn cơm, Lý Nhất Minh muốn gặp người ta để làm lành, lùi một bước, ai mà biết tên nhóc kia không chịu ló mặt, nói phải dạy bù, đúng là được đà lấn tới.
“Con lại chọc nó giận chứ gì, rõ ràng thích người ta như thế mà cứ chọc giận nó, tính nết y như hồi bé.” Mẹ Lý không cho anh vào cửa, Lý Nhất Minh ôm một bụng tức tối, thằng nhóc kia lại đi mách lẻo!
Buổi tối mua bia mua đồ nướng, ở nhà phát sầu, quyết định ngày mai đến trường đem cả người cả chó cùng về, có chuyện gì mà không thể giải quyết trên giường, không thể giải quyết thì làm đến khi nào giải quyết mới thôi, đang nghĩ ngợi, chuông cửa vang lên, vừa mở cửa, Kim Lục dìu thầy Lý say khướt về.
“Liên hoan, ngồi trong góc uống một mình một chai, hai người cãi nhau à?”
Lý Nhất Minh nhận lấy người: “Vẫn ổn, cảm ơn Kim Lục, hôm nay không mời cậu vào được, hôm khác tới dùng cơm nhé.”
Lý Nhất Minh đóng cửa lại không chút lưu tình, “Đáng đời Lý Bất Đổng không trở về nhà.” Lý Nhất Minh nhìn Lý Bất Đổng mềm nhũn trong lòng mình, nhéo mông cậu hai cái thật mạnh, cậu đau rầm rì vài tiếng, “Anh xấu lắm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...