Thầy Lý nằm nhoài trên bàn viết giáo án, luật sư Lý ở phòng bếp lột quả lựu, lột đầy một bát, “Bất Đổng, lại đây ăn lựu.”
Lý Bất Đổng cầm sách đến bên cạnh anh, vừa ăn lựu vừa đọc sách, “Hôm nay mua trái này ngọt đấy.” Cậu cầm một hạt đặt bên mép Lý Nhất Minh đút anh ăn, “Anh nếm thử xem.”
Lý Nhất Minh cắn luôn cả ngón tay cậu, “Anh cảm thấy em ngọt hơn lựu.”
“Xạo, anh toàn nói em thúi.” Lý Bất Đổng bưng bát chuyên tâm ăn lựu, “Mỗi lần chúng ta ngủ chung, anh toàn nói em không tắm, nói em thúi ình.”
Những việc này đều là sự thật, Lý Nhất Minh đương nhiên là cố ý, ba mẹ hai người nếu như có việc sẽ gửi con mình sang nhà bên, hai đứa nhỏ trạc tuổi, đều là con trai, có thể chơi cùng nhau. Khi còn bé là ba mẹ tắm cho, Tiểu Bất Đổng tắm trắng sạch xong trở về phòng Lý Nhất Minh, người anh trai này sẽ bịt mũi lại nói, “Bất Đổng em thúi quá đi, sao lại thúi vậy chứ.”
“Không thúi mà, em mới vừa tắm xong đó.” Bất Đổng chuẩn bị bò lên giường, Lý Nhất Minh không cho, “Thúi như vậy không cho em ngủ trên giường anh.”
Tiểu Bất Đổng nhìn anh, thấy oan ức, “Em muốn về nhà, em muốn tìm ba mẹ em.” Cậu vừa khóc vừa chạy ra ngoài, Lý Nhất Minh sợ bị mắng, nói anh bắt nạt em trai, cấp tốc nhảy xuống giường ngăn cản, “Anh gạt em đó, Bất Đổng không thúi chút nào, mau về thôi chúng ta cùng ngủ.”
“Không muốn.” Bạn nhỏ Lý Bất Đổng có cốt khí muốn về nhà mình, cậu không thèm ngủ cùng người đã bắt nạt mình đâu.
“Em nghe lời thì anh cho em xe hơi nhỏ.”
“Vậy thì được!” Cậu nhóc sảng khoái đồng ý, lau nước mắt lên giường ngủ, Lý Nhất Minh luôn cảm giác mình bị gạt, lại không nói lên được, buổi tối chờ Lý Bất Đổng ngủ, liền ôm cậu sang chăn mình, thơm thơm mềm mềm như bánh kem dâu tây.
“Vậy sao em không nói mấy lần đó anh bồi thường xe hơi nhỏ cho em.” Luật sư Lý lột lựu không ngừng tay, “Bây giờ nghĩ lại, lúc đó em cố ý khóc lừa lấy đồ chơi của anh đúng không, giỏi quá nhỉ thầy Lý.”
Thầy Lý không nói lời nào, cười ăn lựu.
Lý Bất Đổng tan tầm về nhà thấy có một thằng bé ngồi trên thảm trải sàn, đang kéo lỗ tai của Bánh Bao, “Sao nhóc lại kéo tai Bánh Bao?” Cậu đi tới ôm Bánh Bao vào lòng, nhóc con đứng dậy tiếp tục kéo, “Thằng nhóc này, nhóc là con ai sao lại ở nhà chú.”
Lý Nhất Minh từ phòng vệ sinh đi ra, “Con trai của đồng nghiệp, bảo anh trông hai tiếng, lát nữa tới đón.”
“Nhưng mà nó kéo tai Bánh Bao.” Lý Bất Đổng méc, đây là chồng cậu đó làm sao có thể không méc.
“Điểm Điểm, sao con lại kéo tai Bánh Bao?”
“Con không biết là không được kéo.” Điểm Điểm quệt miệng, lần đầu tiên nhóc chơi với chó, sao mà biết, “Xin lỗi chú Lý Nhất Minh.”
“Chú tìm đồ chơi cho con.” Anh liếc nhìn Bánh Bao, Lý Bất Đổng vội vã ôm nó vào phòng ngủ, Lý Nhất Minh lần thứ hai vui mừng hai người họ không có con, anh cũng không tự tin nuôi được hai đứa, có một đứa thôi đã không khiến người ta bớt lo.
Anh vào thư phòng tìm tới cái thùng lớn kia, bên trong là đồ chơi hồi anh và Lý Bất Đổng còn nhỏ, đều không vứt đi, giữ ở trong đây, cầm một cái xe hơi nhỏ, tìm đồ điều khiển từ xa bên trong lắp pin vào cho Điểm Điểm chơi, đứa nhỏ tuy hơi gấu nhưng cũng tính là nghe lời, chơi một mình cũng không làm phiền ai.
Khi ba mẹ nhóc tới đón, Lý Bất Đổng cũng từ trong phòng ngủ đi ra, đúng lúc nghe thấy Điểm Điểm nói, “Chú Lý Nhất Minh tặng con xe hơi nhỏ.” Đây là Lý Nhất Minh tặng cho cậu mà, chưa được phép sao có thể tặng cho Điểm Điểm, Lý Bất Đổng tức giận muốn đuổi theo lấy xe hơi nhỏ về, nhưng Lý Nhất Minh đã mở cửa tiễn Điểm Điểm và ba mẹ nhóc ra ngoài.
Luật sư Lý quay lại liền nghe được thầy Lý đang gào khóc, vừa khóc vừa nói, “Đó là xe hơi nhỏ anh tặng em mà, anh phải mang nó quay về.”
“Bảo bối, xe hơi nhỏ em có còn chơi nữa đâu... Chúng ta...”
“Em không cần biết, em muốn xe hơi nhỏ!” Lý Bất Đổng khóc rất đau lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...