Thầy Lý hôm nay được sinh viên mời đi ăn tối, cậu nhìn thằng nhóc cao hơn cậu một cái đầu có chút bất đắc dĩ, “Thầy giáo đi ăn cùng sinh viên thì kì lắm, em không sợ bạn học nói em hối lộ thầy à.”
Cao Chính Thần chơi xấu: “Ăn bữa cơm với thầy giáo thì có làm sao, thầy đã từ chối em nhiều lần lắm rồi, hôm nay nhất định phải đi ăn với em, không là em về nhà với thầy đấy.”
“Thằng nhóc này, thầy tiền đình với em luôn.” Lý Bất Đổng xoay xoay cái cổ, “Vậy cũng được, em muốn ăn cái gì, thầy đãi.”
Cho nên hai người ở nhà hàng tây bị Lý Nhất Minh gặp được, thầy Lý hơi sợ, lập tức giới thiệu nói, “Đây là sinh viên lớp em.”
Lý Nhất Minh gật gật đầu, Lý Bất Đổng nói với Cao Chính Thần, “Đây là Lý Nhất Minh, là...” Cậu liếc mắt nhìn luật sư Lý, không hề lưỡng lự mà nói, “Bạn đời của thầy.”
“Chào chú Lý.” Cao Chính Thần nói, “Hóa ra thầy Lý kết hôn với chú à.”
“Chào cậu.” Lý Nhất Minh ngồi xuống sát bên Lý Bất Đổng, “Tiếp tục ăn đi không cần phải để ý đến tôi, tôi mới vừa tiễn đối tác xong thì gặp hai người, ăn xong rồi chúng tôi đưa cậu về nhà.”
Lý Nhất Minh thuộc kiểu người gợi mở câu chuyện, nói hai ba câu đã khiến chủ đề sôi nổi, nói chuyện hăng say với Cao Chính Thần, thầy Lý cúi đầu ăn cơm một mình, ăn no về nhà mới có sức bị phạt. Cậu không làm gì có lỗi với Lý Nhất Minh cả, chỉ là bữa cơm này cậu vẫn chưa báo cho anh biết, tự cậu cảm thấy không biết nói làm sao, Cao Chính Thần có ý gì với cậu cậu đều biết.
Tiễn Cao Chính Thần đi, thầy Lý liên tục giải thích, “Thằng nhóc kia hẹn em đi ăn nhiều lần, còn từ chối nữa thì khó nói lắm nên lần này em mới đi. Em không muốn giấu anh, muốn tự mình xử lý, cậu nhóc vẫn còn con nít không thể dùng cách của người lớn để đối xử được.”
“Ừm.”
“Chỉ ừm thôi hả?”
“Vậy em muốn anh đi đánh cậu ta một trận?”
“Cũng không phải như vậy, chỉ là cảm thấy phản ứng của anh hơi nhẹ.”
Lý Bất Đổng nhớ hồi còn học nghiên cứu sinh, cũng là người khác theo đuổi cậu, cậu cũng cố ý muốn chọc tức Lý Nhất Minh một chút, khiến khoảng thời gian đó anh luôn căng thẳng hận không thể nhét trong túi mang đi, chỉ sợ có người thừa lúc vắng mà vào.
“Lý Bất Đổng, để anh phát hiện em và người khác đầu mày cuối mắt, anh liền đánh gãy chân em.” Lý Nhất Minh cảnh cáo.
“Làm ơn đi, đã nhiều năm vậy rồi trong lòng em chỉ có một mình anh, dù cho có suy nghĩ lăng nhăng thì em cũng đã đi theo người khác từ lâu rồi, anh lo lắng cái gì không biết.” Lý Bất Đổng ngồi ở trên đùi anh, vò mặt anh, hey, nhìn anh ấy ghen đáng yêu quá cơ.
“Vậy em mau chóng xử lý cho xong tên nhóc kia đi!” Lý Nhất Minh nổi điên.
“Nói rõ từ lâu rồi, chỉ là muốn chọc anh chút thôi, nhìn anh căng thẳng em thấy rất vui.”
Lần này phản ứng bình thản như vậy thầy Lý có hơi khó chịu, Lý Nhất Minh nắm tay cậu, “Em nghĩ vớ vẩn cái gì đó hả, anh tin tưởng em, em ở bên anh đã nhiều năm như vậy, mà chút tín nhiệm cũng không có, vậy em có thể phải tỉnh táo lại rồi.”
Lý Bất Đổng ngọt trong lòng, nhẹ nhàng chụp lấy lòng bàn tay của anh.
“Chú Lý! Mấy đứa sinh viên toàn lén gọi em là anh Lý.”
Luật sư Lý không quan tâm cậu gọi anh là gì, còn trình bày về xưng hô của bọn họ. “Em đáng lẽ cũng phải gọi anh là anh Lý chứ, bây giờ không phải toàn kêu Lý Nhất Minh sao?”
Thầy Lý tài ăn nói không bằng người ra, cứng rắn bấm ngón tay Lý Nhất Minh hả giận.
Luật sư Lý dụ dỗ nói: “Hôm nay đến cửa hàng thú cưng xem chó rồi phải không.”
“Xem rồi! Em muốn mua một con chó thật to, dắt ra ngoài thể hiện uy phong!”
Lý Nhất Minh từ chối: “Mua con nhỏ thôi, kiểu giống giống em ấy, như vậy anh mới chịu nuôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...