Giang Thánh Trác ôm Kiều Nhạc Hi vào phòng tắm trong phòng, vừa rồi bị rượu kích thích mạnh mẽ muốn cô, hiện tại có chút lo lắng, không biết khi cô tỉnh lại sẽ có phản ứng thế nào.
Cậu hoàn toàn không hối hận, thậm chí cảm thấy có chút may mắn, nếu không thì không biết chuyện này còn kéo dài đến khi nào nữa. Nhưng mà, còn cô thì sao?
Giang Thánh Trác hôn nhẹ lên trán Kiều Nhạc Hi, trong lòng chột dạ lại nhịn không được cười khổ, mặc dù hai người khó khăn lắm mới quay lại bên nhau nhưng như vậy cũng không dám chắc. Mỗi lần đối mặt với người phụ nữ này cậu không có biện pháp nào nắm bắt được.
Đang suy nghĩ, di động của Kiều Nhạc Hi vang lên, Giang Thánh Trác thò tay qua lấy điện thoại bên kia giường nhìn xem, rất nhanh trả lời máy, "Anh Hai".
Kiều Dụ nghe nghe thấy trả lời cũng không nghĩ nhiều hỏi, "Sao lại là cậu, Nhạc Hi đâu?"
Giang Thánh Trác nhìn người phụ nữ trong lòng mình, trả lời hợp tình hợp lý, "Cô ấy ngủ rồi".
Kiều Dụ nhớ tới cảnh kia ở khách sạn ngày hôm đó, lần này có hơi chần chừ mở miệng, "Lúc này hai người ....... đang ở chỗ con bé hay ở chỗ của cậu?"
Giang Thánh Trác thành thật nói, "Em ở cùng với cô ấy".
Trong lòng Kiều Dụ đã rõ, cầm điện thoại hồi lâu không nói gì, qua một lúc sau mới nói, "Chủ nhật tuần này đưa con bé về nhà".
Giang Thánh Trác biết Kiều Nhạc Hi luôn bài xích với gia đình bên kia nên hỏi ngay, "Có cần thiết như vậy không?"
Kiều Dụ thở dài, "Hai đứa này, cả ngày chỉ biết tranh cãi, ông già nghe tin đồn bên ngoài, lại thêm chuyện Bạc Trọng Dương gần đây nổi bậc như vậy. Mà mấy năm nay Kiều Nhạc Hi vẫn chưa có bạn trai, ông ấy cho rằng con bé với Bạc Trọng Dương có quan hệ, suy nghĩ một chút, hôm nay cố ý gọi tôi về hỏi chuyện này, cậu nói xem chuyện này có cần thiết không?"
Xế chiều hôm nay, Kiều Dụ nhận được điện thoại từ nhà, cứ tưởng trong nhà xảy ra chuyện gì vội vã chạy về. Không ngờ ba cậu hỏi chuyện này. Cậu rất rõ ràng tâm ý của em gái, biết Bạc Trọng Dương cũng không dễ xơi, nhưng mà dĩ nhiên mấy lời này không thể nói rõ được chỉ có thể suy đoán mập mờ khuyên ba cậu, nói Nhạc Hi còn nhỏ, việc này không cần phải nôn nóng.
Đại khái ông Kiều cũng nhìn ra ý tứ của cậu nên chưa nói gì thêm.
Nhưng mà Kiều Dụ biết ba mình khẳng định có tính toán sẵn mới hỏi cậu. Cho nên lúc gọi điện chuẩn bị nói cho Kiều Nhạc Hi biết để cô chống đỡ chuyện trước mắt, đừng tìm Bạc Trọng Dương làm rối tung lên, miễn cho lúc đó nói không rõ ràng làm ảnh hưởng xấu quan hệ hai bên gia đình.
Cậu càng không ngờ thằng nhóc Giang Thánh Trác này ra tay nhanh như vậy.
Giang Thánh Trác cũng không ngờ chuyện này tới nhanh như thế, cậu vỗ nhẹ lưng Kiều Nhạc Hi, rất nhanh đáp ứng, "Được, chủ nhật này em sẽ đưa cô ấy trở về..."
Giang Thánh Trác còn muốn nói tiếp, cúi đầu nhìn xuống thấy Kiều Nhạc Hi không biết từ lúc nào đã thức dậy nhìn chằm chằm theo dõi cậu.
Khóe mắt cậu nhảy lên, nói nhanh với Kiều Dụ, "Em có chút chuyện, cúp máy trước, gọi lại sau".
Cúp điện thoại, cậu quay sang nhìn Kiều Nhạc Hi cười vô lại, "Tỉnh rồi à?"
Kiều Nhạc Hi không trả lời cậu, vẫn duy trì tư thế trong lòng cậu, mặt không chút thay đổi, chỉ mở to đôi mắt đen sáng ngời nhìn cậu.
Trãi qua tình cảm mãnh liệt vừa rồi, mặt cô vẫn đượm hồng, ngoan ngoãn làm tổ trong lòng cậu. Giang Thánh Trác trong lòng nôn nóng, cậu nhàn nhạt nhíu mày, "Em nhìn gì vậy?"
Kiều Nhạc Hi vẫn không nói lời nào, nhưng ngay sau đó nước mắt rơi xuống, giọt nước mắt to tròn lăn dài theo đôi gò má rơi trên cánh tay đang ôm cô của cậu. Giang Thánh Trác ngay tức khắc như bị bỏng rát, lấy tay lau nước mắt nhỏ giọng hỏi, "Sao lại khóc?"
Cậu cho rằng cô sẽ làm ầm ĩ muốn đánh người nhưng không nghĩ tới cô sẽ khóc.
Kiều Nhạc Hi bị nước mắt làm mờ mắt, nhìn không rõ mặt cậu, trong lòng ủy khuất, hung tợn hỏi, "Anh uống rượu phải không?"
Giọng nói của cô sau khi khóc có chút khàn, Giang Thánh Trác luống cuống tay chân lau mặt cho cô, gật đầu lung tung, "Ừm, có uống một ít".
"Em biết ngay anh coi tớ thành người khác......." - Kiều Nhạc Hi 'oa' một tiếng lại khóc tiếp.
Giang Thánh Trác nhìn cô khóc rống lên muốn nhức đầu, trước kia có đùa cỡ nào cũng không khóc, tại sao bây giờ lại khóc tới nỗi này. Cậu bên cạnh lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô bất đắc dĩ nhỏ giọng, "Em chính là em, anh có coi em là người nào".
Kiều Nhạc Hi đẩy vai cậu ra, "Ai biết, anh có nhiều bạn gái như vậy,..... anh còn....... Còn làm như vậy với em....."
Giang Thánh Trác kéo cô vào ngực, cười tà ác, "Làm như vậy là sao?"
"Anh còn dám nói! - Kiều Nhạc Hi đỏ mặt đánh cậu, "Anh đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh!"
Sau khi nghe Kiều Nhạc Hi nói xong, Giang Thánh Trác thật sự cầm lấy khăn tắm lấy đi ra ngoài, Kiều Nhạc Hi sửng sốt một chút, từ phía sau cậu kêu lên, "Này! Anh đi thật đó à?"
Giang Thánh Trác đầu cũng không quay lại, đi thẳng vào trong phòng tắm sau đó rất nhanh trở lại, cầm khăn ấm trong tay, cẩn thận lau đôi mắt khóc sưng đỏ của cô, giải thích tỉ mỉ, "Em nói đi, khóc gì mà khóc. Lần nào em cũng nghĩ về anh như vậy, em cũng không nghĩ kỹ lại, trừ em ra, ai có thể khiến cho anh như vậy, em nói xem?"
Chiếc khăn mặt ấm áp nhẹ nhàng lau qua mí mắt, cực kỳ mềm mại, cực kỳ thoải mái, Kiều Nhạc Hi cũng không làm loạn nhích qua người cậu nghe cậu nói.
"Anh có uống rượu nhưng mà chưa tới mức không biết gì" - Cậu đột nhiên nhếch môi nói nhỏ vào tai cô, hơi thở ấm áp phà bên tai, "Hơn nữa, nếu người đàn ông nào mà thật sự say tới nổi bất tỉnh nhân sự thì sẽ không có khả năng..........."
Mấy chữ cuối cùng cậu chầm chậm nhả ra, Kiều Nhạc Hi nghe xong liền đỏ mặt, vươn hai tay ra bóp cổ cậu, "Lời như vậy mà anh cũng dám nói!"
Giang Thánh Trác nhìn hai tay cô, chăn đắp trên người vì tay giơ à bị rơi xuống lộ ra cảnh xuân trước ngực, còn cô thì chưa biết gì, nhìn cậu sớm nắng chiều mưa.
Lực trên tay cô không nặng cũng không nhẹ, miệng Giang Thánh Trác không ngừng cười, cười tới lỗ mãng, "Anh còn thích dáng vẻ của em lúc nãy, muốn ngoan bao nhiêu thì ngoan bấy nhiêu.........."
Vừa nói vẻ mặt như đang hồi tưởng, Kiều Nhạc Hi giận quá hóa thẹn một tay che miệng cậu, suy nghĩ bỗng nhiên thay đổi buông lỏng, cười nhìn Giang Thánh Trác, nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Anh trai"
Giang Thánh Trác bây giờ đặc biệt kiêng kị hai chữ này, "Em..... em dám kêu một tiếng nữa thử xem!"
Kiều Nhạc Hi vừa rồi bị thiệt thòi, lúc này hận không thể quay lại tất cả, nghiêng đầu vẻ mặt khờ dại hỏi, "Thế nào, không thể gọi sao? Không phải anh vẫn thường nhấn mạnh gọi em là em gái sao?"
"Tại vì anh......." - Giang Thánh Trác mắc nghẹn, "Tóm lại, không cho em kêu như vậy nữa!"
"Em cứ kêu đó!"
"Được, không dạy em thì em không sợ đúng không nào!"
Giang Thánh Trác khẽ vươn tay bị Kiều Nhạc Hi tránh được, cậu giơ lên lần nữa, Kiều Nhạc Hi cười ha ha trốn thoát, miệng vẫn gọi anh trai, cuối cùng lại bị cậu chặn trong góc tường.
Hai người ôm nhau nằm trên giường, Giang Thánh Trác từ trên trán cô hôn xuống, quấn lấy đầu lưỡi dụ dỗ cô đáp lại, "Nhạc Hi, em cuối cùng cũng là của anh............"
Cơ thể hai người da thịt quấn quanh cùng một chỗ, Kiều Nhạc Hi cảm thấy hai mươi mấy năm sinh lý của mình chưa bao giờ thỏa mãn như lúc này, cô len lén mở to mắt nhìn Giang Thánh Trác.
Hai mắt cậu nhắm lại thật sự chuyên tâm, cô từ từ nhắm mắt lại đáp lại cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
***
Ngày hôm sau đi làm, Kiều Nhạc Hi bận sửa bản vẽ cả ngày, lúc bước ra khỏi cửa lớn của công ty toàn thân tỏa ra sát khí xung quanh, bộ dạng như gián tiếp nói 'Đừng chọc tôi', nhìn cũng không thèm nhìn Giang Thánh Trác, lập tức ngồi vào xe.
Giang Thánh Trác cũng không để ý tới khuôn mặt đen của cô, nghiêng người qua giúp cô kéo dây an toàn, nhẹ nhàng hôn một chút, cũng không hỏi nhiều, sau đó cho xe khởi động.
Cậu ôm cô ngồi vào bàn tiệc, mọi người đang tán gẫu khí thế ngất trời, cũng không cảm thấy có gì khác thường.
Bên cạnh có người rót rượu đưa tới cho Giang Thánh Trác nói, "Rượu này không tệ lắm, cậu Giang nếm thử xem".
Ly rượu mới đi được nửa đường liền bị Kiều Nhạc Hi ngăn lại, mặt không chút thay đổi nhìn Giang Thánh Trác một cái, "Dạ dày của anh không tốt, không được uống".
Thừa dịp người kia còn sửng sốt, Kiều Nhạc Hi đẩy nó sang một bên.
Giang Thánh Trác cười cực kỳ vui vẻ, cũng không phản đối.
Người nọ xấu hổ chà sát hai tay, xoay tròn bàn thủy tinh, xoay món ăn đến trước mặt Giang Thánh Trác, "Cậu Giang, đây là món ăn nổi tiếng nhất của quán, cậu nếm thử xem".
Món ăn lúc đi ngang qua Kiều Nhạc Hi, tay cô đè bàn quay lại, món ăn đó vừa đúng lúc dừng trước mặt cô, cô gắp một miếng nếm thử, mặt không biểu tình gì nhìn Giang Thánh Trác nói, "Dạ dày của anh không được tốt, món này khó tiêu hóa, không được ăn".
Nói xong quay cái bàn sang hướng khác, đĩa thức ăn đó càng ngày càng xa chỗ Giang Thánh Trác.
Người kia hoàn toàn suy sụp xuống, vẻ mặt đau khổ, "Anh Giang, vậy......."
Bả vai Giang Thánh Trác run run cười tới mức không thể kiềm chế được, nói với người nọ, "Cứ thoải mái đi, không liên quan tới cậu đâu, tâm trạng cô ấy không tốt, không liên quan tới cậu".
Mọi người trong bàn nhìn cảnh quỷ dị trước mắt, đầu óc mờ mịt.
Hai người này trước kia không phải luôn luôn chống đối nhau sao, người này không cho làm gì thì đối phương phải làm cho bằng được. Giang Thánh Trác khi nào lại nghe lời như vậy?
Sau đó Kiều Nhạc Hi cực kỳ yên lặng ăn uống gì đó, Giang Thánh Trác bên cạnh nói chuyện phiếm với bọn họ cũng không quên thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái.
Gần tới lúc kết thúc tiệc, người đối diện ồn ào lên, "Đúng rồi, anh Giang này, tôi nghe nói gần đây mấy người mẫu mới, trẻ người mà dáng lại đẹp, chốc nữa kêu lên ngồi chung một lúc nhé?"
Lúc trước khi nói đến chuyện này bọn họ không khi nào tránh Kiều Nhạc Hi, mà cô thì không thích nghe chuyện này nên làm như người điếc.
Lần này nghe được thì sửng sốt, tiếp tục cúi đầu ăn tiếp, vẻ mặt lạnh lùng bắt đầu nở nụ cười.
Giang Thánh Trác nhìn dáng vẻ của cô, hai tay run lên, đôi đũa đang gắp rơi xuống bàn, Kiều Nhạc Hi nghiêng đầu liếc mắt cậu một cái, cười giúp cậu gắp thức ăn đưa tới đĩa cho cậu, dịu dàng mở miệng hỏi, "Trẻ người dáng người lại đẹp, đi xem đi?"
Người nọ còn đang nói đùa, "Chỗ đàn ông vui vẻ, Nhạc Hi cô cũng đừng đi".
Kiều Nhạc Hi cười híp mắt trả lời, "Vậy à, thì ra là không tiện để tôi đi".
Nói xong lại nhìn Giang Thánh Trác.
Giang Thánh Trác trừng mắt nhìn người nọ, cười lấy lòng giải thích với cô, "Lâu lắm rồi anh không đi, thật đó".
Kiều Nhạc Hi một bộ dáng ngồi chỉ tay năm ngón, hất cằm hỏi lại, "Phải không?"
Hết Chương 36.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...