Ngày mà Hoắc Tranh và Bạch Tế thành thân được định vào đầu mùa đông năm đó.
Mùa đông giá lạnh, Vũ Thành nổi lên một trận ồn ào ngắn ngủi, tin tức Bạch Tế thành thân với Hoắc Tranh truyền khắp từng nhà. Hai người không muốn giấu việc thành thân, chỉ đơn giản nói với người nhà và bằng hữu, tuy vậy tin tức truyền đi thật nhanh, đến cả thành đều biết chuyện này.
Rốt cuộc nam nhân và nam nhân thành thân ở triều đại này chưa từng xảy ra, cũng có một số thiếu gia nhà giàu muốn chơi đùa một chút thì bỏ tiền nuôi vài nam sủng, đặt ở nhà đùa giỡn rồi thôi. Còn chuyện thành thân này vốn chưa có ai làm qua.
Nam phong là chuyện mọi người thường che giấu, trước mắt truyền ra tin tức này, chớ nói là hai nam nhân thành thân, hơn nữa một người trong đó là võ giáo Hoằng Hưng Viện, một người là Bạch đại phu của Tiểu Thỏ y quán.
Học viện dựng lên đã nhiều năm, mỗi vị tiên sinh đều được mọi người tôn kính, mà đại phu ở Tiểu Thỏ y quán là người tính tình thiện lương, không biết có bao nhiêu cô nương trong tối ngoài sáng âm thầm để ý, nhờ bà mối tới cửa giật dây mấy lần. Nhưng nhiều năm qua đi không những bọn họ không cưới bất kì cô nương nào, mà hôm nay mọi người mới biết được Hoắc võ giáo và Tiểu Bạch đại phu là một đôi!
Người học cùng với Bạch Tế đều suy đoán, hai người họ rất có thể đã ở bên nhau lúc còn trong học viện, khó trách mấy năm trước Hoắc võ giáo lại chiếu cố Bạch Tế như vậy. Chỉ có Yến Tuyết Sùng thừa biết bọn họ trước khi đến học viện đã ở cùng nhau rồi.
Ý định thành thân, người đầu tiên Bạch Tế nói là mẹ nuôi.
Năm năm qua đi, sức khỏe Lan bà vẫn rất tốt, bà tận mắt thấy hai đứa nhỏ trải qua một đoạn năm tháng, biết được hai người muốn thành thân, đâu rãnh rỗi thừa hơi đi xem người ngoài nghĩ thế nào, tất nhiên là vui mừng không thôi, nhất định phải tự tay thu xếp hỉ sự cho bọn nhỏ.
Thiệp cưới là Bạch Tế viết, từng thiệp y đều tự tay vẽ lên mấy cái tai thỏ xinh xắn đáng yêu, Hoắc Tranh phụ trách phát thiệp mời đến từng nhà, trong đó có hai vị viện trưởng và các phu tử cùng bằng hữu của họ.
Cách nhà họ mấy con phố nhiều người nghe được hai người muốn làm hỉ sự thì kinh ngạc vô cùng, cũng có không ít người đem quà tới chúc mừng.
Cái này phải nói đến thanh danh của Bạch Tế và Hoắc Tranh trong thành rất tốt, đặc biệt là Bạch Tế dù gặp được ai cùng hòa khí cười cười, khuôn mặt tinh xảo làm người yêu thích. Hơn nữa y còn trị được bệnh cho nhiều vật nuôi trong nhà, tiền tính toán đúng đắn, sẽ không thổi phồng mấy dược liệu quý hiếm để lừa bọn họ.
Hai người thành thân, không chỉ không bị người khác xem thường, mà cửa nhà Lan bà suýt nữa bị đạp vỡ, đều là người đến đưa trứng gà đỏ, lạp xưởng chất đầy nhà bếp. Nếu may mắn gặp được Hoắc Tranh và Bạch Tế ở nhà, nhóm hương thân đều tò mò hỏi: “Tiểu Bạch đại phu, ngươi và Hoắc võ giáo là ai cưới ai vậy?”
Trên giường Hoắc Tranh đã chiếm hết nổi bật, Bạch Tế nhất quyết không thể để mình rơi xuống hạ phong, y là nam nhân cũng nên có chút mặt mũi chứ, Bạch Tế nghiêm trang đáp lời: “Đương nhiên là ta cưới Hoắc võ giáo.”
Hoắc Tranh mặc y vui vẻ là được, không tranh giành với y.
Mà sắc mặt mọi người liền có chút vặn vẹo, không trách bọn họ nghĩ nhiều, trong đầu họ chỉ nghĩ người bị cưới kia đương nhiên là nằm dưới, Bạch Tế luôn miệng nói là y cưới Hoắc võ giáo, không phải ý là y đem Hoắc Tranh đè trên giường?
Mọi người: “.....”
Nhìn thân thể mạnh mẽ oai hùng của Hoắc Tranh, bất luận xem từ hướng nào cũng không giống bị áp, không nói đến hắn là võ giáo trong viện, bình thường một tay hắn khiêng hai túi gạo cũng không thành vấn đề, chẵng lẽ...
Mọi người nghĩ thầm Hoắc võ giáo là người biết săn sóc, nghe nói người bị áp vốn không dễ chịu, Tiểu Bạch đại phu nhìn qua gầy yếu như vậy, phương diện này đúng là nên thông cảm y nhiều hơn.
Yến Tuyết Sùng mỗi ngày đều chạy đến đây xem náo nhiệt, hắn cực kỳ hâm mộ Bạch Tế và Hoắc Tranh có thể quang minh chính đại thành thân, phụ thân hắn tuy đã đồng ý cho hắn và Hồ Nghiễm ở bên nhau, nhưng chuyện thành thân thì còn lâu.
Một chiếc xe ngựa dừng lại ngoài cửa, là người của tiệm may đến đây đưa hỉ phục, Bạch Tế Và Hoắc Tranh đều đặt may hai bộ hỉ phục tân lang giống nhau, chỉ có kích cỡ là khác.
“Hai vị tân lang, hỉ phục của hai người xong rồi đây, mặc thử một chút xem sao, nếu có chỗ nào cần sửa nhớ nói với ta, tranh thủ trước khi thành thân làm cho hoàn chỉnh.”
Bạch Tế lấy bánh cưới trên bàn đưa cho tiểu đồng, hắn tuổi còn nhỏ rất thích mấy loại đồ ngọt này, liền tươi cười nhận lấy, liên tục chúc mừng hai người.
“Tranh Tranh!”
Bạch Tế ôm lấy hỉ phục, đôi mắt ngập nước chớp chớp, “Chúng ta về phòng thử hỉ phục đi.”
Hoắc Tranh biết trong lòng y đáng nghĩ gì, dắt y trở về phòng đóng chặt cửa, Bạch Tế mới ung dung cởi bỏ quần áo trên người.
Từ áo ngoài đến áo trong cởi đến sạch sẽ, sau đó mặc lên hỉ phục đỏ rực, tầng tầng khoác lên người.
Hỉ phục thật đỏ, làm gương mặt vốn lạnh lùng của Hoắc Tranh cũng vui mừng lên không ít, khóe miệng hắn cong lên hình như đang cười.
Người gặp việc vui tâm tình cũng vui vẻ lên, Hoắc Tranh đã gần ba mươi tuổi, lão nam nhân này mấy năm nay cười nhiều, vì có Bạch Tế bên cạnh làm phiền hắn, quả thật làm hắn vui đến không già nổi mà càng trở nên phong trần tuấn lãng. Dạy võ nhiều năm, giơ tay nhấc chân đều có phong thái hiệp nghĩa.
“Tranh Tranh ơi.” Bạch Tế tới gần rồi ôm hắn không chịu buông, như con thỏ làm nũng không muốn rời xa hắn.
Bỗng nghe y nhỏ giọng mừng thầm, “Ta là tân lang.”
Hoắc Tranh cười cười nâng cằm y lên, cúi đầu mổ lên cặp môi đang chu lên kia, trêu chọc y, “Không gọi ta là nương tử nữa à?”
Bạch Tế khó có cơ hội dẻo miệng, hàng mi dài rung nhẹ, nói: “Nương tử không có anh tuấn như Tranh Tranh, Tranh Tranh là tân lang đẹp trai nhất trên đời.”
“Nhưng mà...” Y ậm ừ một lúc lâu, “Tranh Tranh có là tân lang ta cũng phải cưới.”
Vì thế ngày đầu đông năm đó, Tiểu Bạch đại phu thuận lợi cưới vị tân lang Hoắc võ giáo này vào cửa.
Hai người năm trước đã mua nhà mới, cách Lan viện không xa.
Đường đi rực rỡ vang tiếng pháo nổ. Người tới tham gia hỉ sự nối liền không dứt, kéo dài cả một đoạn đường, âm thanh kèn trống không ngừng.
Đều nói lên kiệu hoa là đại cô nương, kì lạ lần này chính là tân lang lên kiệu hoa.
Bạch Tế một thân hỉ phục đỏ tươi, trước ngực đeo một đóa hoa lụa đỏ thật to, cưỡi trên tiên lộc màu trắng, nhìn qua giống như tiểu tiên đồng mới hạ phàm.
Tiểu tân lang đi đằng trước, đội ngũ đón dâu một hàng dài phía sau cùng vòng quanh Vũ Thành một vòng, trở lại trước Lan viện, nghênh đón một vị tân lang khác.
Hoắc Tranh ngồi trên kiệu tám người khiêng, lúc nâng hắn vào cửa, là chuyện của nửa canh giờ sau. (Có ai trả lời đúng hong=)))) câu b)
Hai vị tâng lang dắt tay nhau vào hỉ đường, mọi người hô lớn vỗ tay ào ào, bắt đầu lễ thành thân.
Nhất bái thiên địa, nhân duyên trời định.
Nhị bái cao đường, kim ngọc mãn đường.
Phu phu giao bái, bạc đầu giai lão.
Đưa vào động phòng, tình ý dài lâu.
Đến đây, kết thúc buổi lễ...
Hết chương 98: Hoàn chính văn
Vậy là hoàn chính văn rồi, còn mấy phiên ngoại tui đăng từ từ sau. Phiên ngoại của Chử Thiếu Kiệt các cô tìm bộ Tiểu hắc thỏ nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...