Thân mình bạch Tế xụi lơ, bị Hoắc Tranh bế y thả trên giường. Y liếm môi khô khốc, nói khó chịu.
Hoắc Tranh hỏi Bạch Tế nơi nào không khỏe, y nhíu mày, lộ ra gương mặt nhỏ ửng hồng, yếu ớt thở dốc, không thể nói được mình khó chịu chỗ nào.
Đang là đêm khuya, tất cả mọi người trong thôn đều đã nghỉ ngơi, muốn mời đại phu,trong chốc lát sợ không thể tới được.
Hoắc Tranh sờ cái trán cùng cổ ướt mồ hôi của Bạch Tế, phát hiện cổ vốn trắng nõn thế nhưng nổi lên một mảng đỏ hồng, da Bạch Tế rất trắng hiện giờ đỏ lên nhìn qua có chút nghiêm trọng.
Hoắc Tranh nâng y lên dựa vào ngực, bưng lên một chén nước chậm rãi đút y.
Bạch Tế thở ra một hơi, mở đôi mắt ướt át nhìn Hoắc Tranh, hơi thở nhỏ bé yếu ớt phập phồng, tiếng nói mềm mại hơn ngày thường, “Tranh Tranh, ta còn muốn uống.”
Hoắc Tranh rót thêm chén nước cho y, lấy khăn giúp y lau sạch sẽ cổ ướt đẫm.
Uống xong nước, Bạch Tế mềm nhũn tùy ý nằm trong ngực Hoắc Tranh, để cho hắn kiểm tra.
Bạch Tế tuy rằng phát sốt, nhưng chỉ từ cổ trở lên mới nóng, tay chân lộ ra lại lạnh ngắt.
Hoắc Tranh cầm lên hai tay Bạch Tế, lòng bàn tay to rộng bao lấy hoàn toàn tay đối phương, giống như nắm một khối ngọc.
Trong người nóng rực, Bạch Tế nhịn xuống khó chịu, dựa vào bả vai Hoắc Tranh, bàn tay để trong lòng bàn tay người kia nhè nhẹ gãi một chút. Tuy Hoắc Tranh không nói lời nào, nhưng y có thể nhận thấy được đối phương thực lo lắng cho mình.
“Tranh Tranh, ta không có việc gì.”
Hoắc Tranh lắc đầu không nói, một tay khác dọc theo đỡ lưng Bạch Tế. Nhiệt độ trán y thật nóng, tay chân lại lạnh lẽo. Bạch Tế vẫn vô ý vô thức nhích lại gần hắn, giống như muốn cho nước lửa hòa làm một.
Bạch Tế thân mình đơn bạc không thể so với Hoắc Tranh, hôm qua lại thức trắng đêm chăm sóc, làm hắn lo lắng không thôi, “Ta mang ngươi đi tìm đại phu.”
Ngoài cửa sổ là bóng đêm vô tận, Bạch Tế lắc đầu, không muốn để Hoắc Tranh nửa đêm còn ra ngoài.
“Ta ngủ một giấc thì tốt rồi.”
Hoắc Tranh không nói hai lời, đem chăn quấn y kín mít.
Bạch Tế buồn bực, ngọ nguậy như con sâu, “Nóng quá.”
“Thân mình ngươi rất lạnh.” Hoắc Tranh đứng thẳng, một tay nâng bả vai y, tay kia nâng đầu gối, hai tay vững vàng bế Bạch Tế lên. Tư thế như vậy hai người dựa vào thật gần, khi Hoắc Tranh cúi đầu nói chuyện, môi gần như dán sát lên trán Bạch Tế.
“Tiểu Bạch, ngươi nhắm mắt nghỉ một chút đi.”
Xách theo một cái đèn lồng chiếu sáng, ban đên trong thôn vốn tĩnh mịch, Hoắc Tranh đi ngang qua mấy nhà trong thôn, tiếng bước chân làm chó giật mình sủa không ngừng.
Đến phía tây thôn, Hoắc Tranh một tay ôm chặt Bạch Tế một tay gõ cửa, ở ngoài cửa chờ một lúc lâu sau, trong nhà mới có ánh đèn sáng lên.
Thực mau, đại phu khoác áo xách đèn đi ra, nhìn thấy Hoắc Tranh trong ngực ôm một người, ngoắc ngoắc tay, ý bảo mang người vào nhà.
Bạch Tế nóng đến bất tỉnh nhân sự, hai tay lạnh lẽo nắm tay Hoắc Tranh, môi hé mở, không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Hoắc Tranh lấy khăn lau mồ hôi trên mặt giúp y, đại phu ngồi ở một bên bắt mạch, hắn không tiện quấy nhiễu, kiềm chế nôn nóng trong lòng, “Đại phu, y bị bệnh gì?”
Đại phu trừng mắt lắc đầu, khám xong tay, lại đặt lên mạnh cổ Bạch Tế tìm kiếm, “Này bệnh tình có chút kỳ quái.”
Hoắc Tranh truy vấn “Như thế nào?”
Đại phu lầm bầm một câu, nhíu mày nhăn mặt, “Lão phu vài lần bắt mạch, bệnh sốt của y thật sự kỳ quặc, nhìn qua không giống như người bình thường phát sốt, giống như là, như là động vật đang động dục...”
Hoắc Tranh căng thẳng, “Đại phu, ngài cũng không phải là thú y.”
Đại phu vuốt chòm râu, thở dài “Ta khai một phương thuốc, ngươi trở về lập tức sắc cho y uống vào, tối nay để y uống nhiều nước ấm, nếu ngày mai bệnh trạng không giảm bớt, ngươi lại dẫn người đến ta nhìn xem.”
Hoắc Tranh lấy gói thuốc treo bên hông, một lần nữa bế Bạch Tế lên, xách đèn lồng trở về Hoắc gia.
Bạch Tế ý thức một mảnh hỗn độn, mí mắt nặng nề không mở ra nổi, duy chỉ có thể cảm nhận được Hoắc Tranh đang ôm mình.
Người nọ lòng bàn tay ấm áp dán trên lưng, Bạch Tế thậm chí có thể nghe rõ ràng được lồng ngực đối phương rung động.
Thịch thịch.....
Tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ, hơi thở ấm áp. Bạch Tế làm nũng dụi vào trước ngực Hoắc Tranh cọ cọ.
Hoắc Tranh ôm chặt y vào nhà, Bạch Tế vẫn luôn cọ trước ngực hắn, bàn tay nhỏ đã với vào trong tiết y*.
*Tiết y (nội y): loại áo màu trắng thường mặc bên trong.
Hoắc Tranh tay chân cứng ngắc, nhanh chóng đem người thả xuống giường trong phòng.
“Tranh Tranh...”
Bạch Tế hai mắt nhắm nghiền, hai tay quấn lấy Hoắc Tranh không chịu buông ra.
Hoắc Tranh chế trụ cổ tay Bạch Tế, lăn lộn một phen mới kéo được tay y đang túm áo mình ra. Hắn cẩn thận đắp chăn cho y xong mới đến nhà bếp sắc thuốc.
Bạch Tế nói mớ không ngừng, cơn nóng sốt làm y khó chịu, mô hôi trên trán rơi xuống gối, y cuốn chăn lên, quần áo xốc xếch lộ ra da thịt ửng đỏ một mảnh, màu hồng trên cổ càng thêm mị hoặc.
Hoắc Tranh đem thuốc vào phòng, giật mình thấy quần áo trên người y đã cởi hơn phân nửa, ghé vào mép giường thở dốc.
“Tiểu Bạch.”
Hoắc Tranh đi qua đem người đỡ dậy, Bạch Tế híp mắt, khóe mắt đọng nước, “Tranh Tranh, ta làm sao vậy?”
Y được Hoắc Tranh chạm vào, trong cổ họng tràn ra một tiếng than thoải mái, giọng mũi mềm mại kêu, “Tranh Tranh, ngươi sờ sờ ta nữa đi.”
Hoắc Tranh lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán y, hắn chuyên tâm làm việc. Bạch Tế lại không kiềm giữ được muốn lại gần cọ cọ người ta.
Tựa hồ Hoắc Tranh chạm vào một chút, Bạch Tế cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Uống xong chén thuốc, y mè nheo muốn Hoắc Tranh lưu lại, người bệnh vốn yếu ớt, y đang phát sốt giờ nhìn càng đáng thương.
Hoắc Tranh tắt bớt nến, để lại một chút ánh sáng nhè nhẹ, hắn canh giữ ở mép giường, cảm thấy không chịu nổi khi Bạch Tế cứ mềm giọng kêu bên tai.
Hắn tiến lại gần ngồi bên giường, hai tay Bạch Tế liền vòng qua eo hắn ôm chặt. Hơi thở ấm nóng cách một lớp áo phun lên người. Hoắc Tranh cứng người ngồi thẳng, đợi một chút Bạch Tế mới ngừng động, cho rằng người đã ngủ, bỗng dưng cảm thấy cánh tay vòng trên hông hắn đột nhiên siết chặt lại.
Thân thể Bạch Tế cong lại, ngay sau đó, Hoắc Tranh cảm thấy Bạch Tế lại bắt đầu cử động lung tung.
Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe được tiếng Bạch Tế hồng hộc thở dốc, cùng với cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ vào lòng Hoắc Tranh.
Trong đầu Hoắc Tranh ầm ầm nóng lên.
Hết chương 25
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...