Bó hoa Hoắc Tranh tặng cho được Bạch Tế đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng, cắm trong bình gốm sứ đầy nước, có thể sống tốt mấy ngày.
Bạch Tế mỗi ngày thức dậy chuyện đầu tiên làm là xuống giường xem hoa của mình, mỗi lúc ăn cơm, đều phải đem bình hoa ôm đến trên bàn, thời thời khắc khắc trông coi.
Y coi hoa thành thiên kim bảo bối mà che chở, đặc biệt ánh mắt dừng trên người Hoắc Tranh, giống như cô nương gia mới biết yêu ngắm người trong lòng, Hoắc Tranh lại dần dần hối hận, đáng lẽ không nên đưa hoa cho y.
Đến bảy ngày sau, hoa dần khô héo. Cánh hoa úa vàng nhăn nhúm rụng xuống, Bạch Tế đi chân trần xuống đất, nâng lên bình hoa bảo bối của mình chạy ra ngoài, mới sáng sớm, Hoắc Tranh vừa mở cửa phòng ra, một bóng người chạy đến đâm vào trong ngực hắn.
Rầm......
Bình sứ cứng rắn đập vào người, Hoắc Tranh ngạc nhiên, “Tẩu tử...”
Thân thể Hoắc Tranh rắn chắc, chẳng những không bị Bạch Tế đụng ngã, ngược lại người đâm vào hắn là Bạch Tế lại bật ngửa ra sau, cái mông ‘bẹp’ xuống đất một phát, đau đến ai da một tiếng.
Bạch Tế dù bị đau, nhưng vẫn không quên ôm chặt bình hoa trên tay, đôi mắt dừng trên cánh hoa khô vàng, “Tranh Tranh, hoa tàn rồi.”
Hoắc Tranh đỡ Bạch Tế dậy, giúp y phủi sạch bụi đất trên người, “Tẩu tử, có bị thương chổ nào không?”
Bạch Tế nghe một đằng trả lời một nẻo, “Hoa chết mất rồi.”
Cỏ cây cũng có tình, huống chi đây là hoa Hoắc Tranh hái tặng mình, nội tâm Bạch Tế khổ sở. Hoắc Tranh cúi đầu nhìn thấy Bạch Tế ngay cả giày cũng chưa mang đã chạy ra ngoài, ngón chân trắng nõn mượt mà dính bùn đất, hắn vô lực thở dài, tự mình ra sân múc nửa xô nước, “Tẩu tử, trước rửa sạch chân.”
Thấy Bạch Tế vẫn ôm chặt bình hoa trong tay không chịu buông, Hoắc Tranh chỉ có thể nói: “Chút nữa lại hái cho ngươi.”
Bạch Tế ngẩn đầu lên, “Không giống nhau.”
Y đối với những vật duy nhất của mình trời sinh cố chấp, tựa như lúc Hoắc Tranh nói tên mình cho y, cũng bắt y gọi lại cho đúng, nhưng Bạch Tế chỉ nhớ kỹ ấn tượng đầu tiên, y luôn gọi Tranh Tranh, cho tới bây giờ cũng không chịu sửa lại.
Hoắc Tranh múc nước xong, trở về phòng thấy Bạch Tế ngồi cô đơn buồn bã một mình, nhớ tới cách ép hoa khô vào giữa thẻ tre* có thể giữ thật lâu, mới nói phương pháp này với Bạch Tế, nghe vậy Bạch Tế mới bằng lòng an tĩnh rửa chân, chân của nữ nhân vốn cực kì tư mật, là nơi người ngoài không thể nhìn. Hoắc Tranh không dám ở lâu trong phòng, nhanh chóng lấy bình hoa đi tìm chút thẻ tre để ép hoa.
Sau chuyện này, Hoắc Tranh cũng chẳng dám có ý định đưa cho Bạch Tế thứ gì, hắn chỉ sợ đưa cho đối phương bất cứ cây cỏ gì, Bạch Tế đều coi như bảo bối mà giữ.
Khí hậu càng ngày càng nóng, Bạch Tế lúc đầu còn kiên trì cùng Hoắc Tranh ra cửa hiện nay đều ở lại trong nhà tránh nóng, đợi tới khi trăng lên linh khí sung túc nồng đậm, mỗi khi hút vào linh khí y đều có thể cảm nhận được trong cơ thể sinh ra biến hóa, tiếc nuối là ban ngày thôn dân đều ở bên ngoài làm việc, y không dám ra ngoài lúc này, phải đợi tới đêm khuya, mới lặng lẽ từ trong phòng bỏ trốn ra.
Bạch Tế hiện giờ đã có thể tùy ý biến hình, chỉ là bộ dáng chưa lợi hại như đại yêu quái.
Vốn tưởng rằng bóng đêm như thường, không ngờ vừa qua nửa đêm, bầu trời bỗng nhiên nổi gió lớn, sau trận cuồng phong thổi quét là mưa to tầm tã, tiếng mưa rào rạt, một màn mưa hè dày đặc bao phủ cả thôn nhỏ, cành lá ngã loạn, gà bay chó sủa, trận mưa quá lớn, bất luận âm thanh gì cũng đều bị che mất.
Bên ngoài núi hoang, Bạch Tế hoảng loạn tìm chỗ trú mưa, tìm được một hốc đá nhỏ ven đường, chỉ chốc lát sau quần áo trên người toàn bộ đều ướt đẫm, cũng may vách đá trong động khô ráo kiên cố, nước mưa không thấm đến, y nhớ tới HoắcTranh trong nhà, đứng ở cửa động bồi hồi đi qua đi lại, nhưng khiếp sợ mưa gió hung mãnh, không dám đi về phía trước.
Giờ phút này Hoắc Tranh đang châm nến, cửa sổ ầm ầm rung động, gió thổi mạnh vào trong phòng, thổi trúng lạnh hết cả người. Hoắc Tranh nhanh chóng khoác áo tơi ra sân đem thịt khô đang phơi vào nhà, lo lắng Bạch Tế đêm mưa bị cảm, vội lấy ra từ rương gỗ màu đỏ đệm chăn đã phơi trước đây không lâu, một tay xách đèn, hướng phòng Bạch Tế đi qua.
Ánh nến mỏng manh ảm đạm chiếu vào giấy dán trên cửa sổ, Hoắc Tranh ngập ngừng đứng ngoài cửa, tiểu thúc* lúc nửa đêm lại đến gõ cửa phòng tẩu tử, ngẫm lại thực sự có chút vi phạm luân lý.
*Tiểu thúc: em trai chồng.
Cuồng phong gào thét, sau một lúc lâu Hoắc Tranh mới vứt bỏ bận tâm mà gõ cửa, hắn lặng im chờ, trong phòng tối om, không có nửa phần động tĩnh.
Hoắc Tranh một lần nữa giơ tay gõ ba tiếng, thấy không có người trả lời mới ôm đệm chăn trở về phòng, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ tắt đèn rồi lên giường tiếp tục nghỉ ngơi.
Mưa liên tục kéo dài, Bạch Tế phải mạo hiểm đội mưa trở về Hoắc gia, tuy vậy vẫn muộn hơn nửa canh giờ so với mọi khi, giờ này Hoắc Tranh phải dậy làm việc, y vội vàng tìm một bộ đồ sạch sẽ thay ra, thức trắng đêm bên ngoài bị khí lạnh xâm nhập, Bạch Tế che cái mũi nhỏ liên tục hắt xì vài cái, đầu óc cũng mơ mơ màng màng theo.
“Tẩu tử.”
Ngoài phòng, Hoắc Tranh bưng một chén canh gừng còn ấm, hắn tai mắt nhanh nhẹn, nghe được tiếng hắt xì liền biết mưa lạnh đêm qua làm Bạch Tế bị cảm, lập tức đun nóng canh gừng, thể chất nữ nhân vốn yếu ớt, nếu để hàn khí nhập thể, một khắc cùng không được trì hoãn.
Bạch Tế kéo cửa ra, thấy Hoắc Tranh bưng một chén canh đoan đoan chính chính đứng chờ ở ngoài phòng, nhíu nhíu cái mũi vừa đỏ lên, nhảy lộc cộc ra ngoài. Hoắc Tranh theo bản năng đi phía sau nhắc nhở Bạch Tế phải cẩn thận kẻo té ngã, đôi mắt nhìn đến giày của Bạch Tế, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Bạch Tế thay quần áo xong, lại quên đổi giày. Trên đế giày có dính chút bùn, giày màu trắng bị nước bùn dính đến ố vàng, liếc mắt một cái liền biết hắn ra ngoài khi trời mưa, nhưng đêm qua mưa to tầm tã, Bạch Tế một thân một mình ra ngoài làm gì?
Nguyên nhân nào lại muốn gạt hắn để ban đêm trốn ra ngoài?
Hoắc Tranh trong lòng nghi ngờ, trên mặt lại không biểu lộ chút cảm xúc.
Uống một chén canh gừng vào bụng, Bạch Tế bị cay đến le lưỡi, nước mắt lưng tròng, “Cay quá cay quá, Tranh Tranh có nước không có nước không...”
Phản ứng Bạch Tế đơn thuần không chút giả vờ làm Hoắc Tranh càng mê hoặc, lòng nghi ngờ liền vứt ra sau, liền đi ra ngoài rót nước đưa cho Bạch Tế, bỗng nhiên phát hiện tóc Bạch Tế cũng ướt, mặc dù quần áo sạch sẽ, vô luận như thế nào cũng không che dấu được một chút hơi nước ẩm ướt trên người.
Bọn họ đối vời lời đồn của thôn dân chưa bao giờ quan tâm, Hoắc Tranh tự nhận là không thẹn với bất luận kẻ nào, cũng không đem những lời này để trong lòng.
Lần đầu tiên, trong lòng hắn sinh ra dao động.
Lúc dùng cơm sáng, Hoắc Tranh tựa như tùy ý mà hỏi vài câu, có những chuyện tránh cũng không thể tránh.
Bạch Tế ấp úng, đông đáp một câu tây đáp một câu, nghe được Hoắc Tranh đêm qua đến đưa đệm chăn cho mình, vội vàng vùi đầu nói dối, nói mình ngủ thật sâu, bởi vì lần đầu tiên nói dối, hai lỗ tai hồng đến thấy rõ.
Phản ứng của Bạch Tế như dội cho Hoắc Tranh một thùng nước lạnh vào lòng, hắn dám khẳng định, đối phương có chuyện giấu giếm mình.
Hoắc Tranh siết chặt nắm tay, chẳng lẽ hắn vẫn luôn nhìn sai người? Phải chăng thôn dân đối với tẩu tử hắn có ý niệm xấu xa làm dời đi lực chú ý của hắn, tẩu tử nhân lúc hắn không hay biết, lúc ban đêm lén ra ngoài gặp nam nhân khác?
Hắn mơ hồ nhớ lại mình từng nghe mấy thôn phụ nói qua, người nhìn qua bề ngoài càng đơn thuần, dục vọng càng thêm mãnh liệt, tẩu tử hắn nhìn qua ngây thơ như vậy, nhưng lại cố tình giấu giếm, chẳng lẽ đúng như lời người ngoài nói, tẩu tử dựa vào chuyện đại ca hắn không còn, ngầm trốn ra ngoài làm chút chuyện nhận không ra người...
Hoắc Tranh thật ngốc.
Tác giả có lời muốn nói: Bé Tranh Tranh, ngươi về sau sẽ càng ngốc, ahaha=))))))
*Hoa ép trên thẻ tre
//
Hết chương 13
Edit có lời muốn nói: Tết nhưng vẫn có chương mới nha mọi người =))))