Câu nói mỉa móc của luật sư bà Lưu nghe không lọt lỗ tai.
Ý ông ta đang nói bà đây là ăn ở không có đức mới nhận lấy hậu quả như này?
Đúng thật buồn cười, bà Lưu không chịu nhẫn nhịn, gân cổ lên quát.
– Đừng đổ thừa cho tôi, nhà chúng tôi tích đức, làm từ thiện đã nhiều năm trời cao chứng kiến, có trách thì trách cái bản thân ông quá bất tài vô dụng không thắng nổi vụ cỏn con này.
– Tôi đúng là mắt mù mới thuê ông.
Luật sư chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, không so đo chấp nhặt với một người đàn bà, ông thở dài bước đi.
Bà Lưu trừng mắt muốn đuổi theo phân cho rõ ràng liền bị Lưu Triết và Lưu Ly ngăn lại, xung quanh chỉ vì tiếng cãi vã mà thu hút không ít ánh mắt tò mò từ mọi người.
Lưu Triết xấu hổ ngăn lại!
– Đủ rồi mẹ, mọi người đang nhìn.
– Tao sợ cái gì chứ? Mày không thấy con Tuyết Khê nó đã nuốt hết phân nửa gia tài nhà mình rồi hả con, còn quan tâm thứ xung quanh?
– Mẹ!
– Mẹ con cái gì, từ đầu không cưới nó thì đâu có mất tiền, mày đúng là ngu lắm con à.
Lòng tham che mờ đi hai mắt khiến bà ta không còn màng tới hai chữ hình tượng, cứ cố chấp gào lên quát mắng hết luật sư rồi quay sang Lưu Triết cũng mắng nốt.
Anh vỗ trán mệt mỏi.
– Vốn dĩ nó cũng là tiền của Khê Khê, tòa phán cũng không sai.
– Mày ngu lắm con à! Tiền nào là tiền của nó, đã vào nhà họ Lưu thì tất yếu đều của chúng ta, tao cũng là đang giữ cho mày, cho em gái mày, vì sao cứ phải để kẻ ngoài vào ăn?
Lưu Triết im bặt, không phản bác bởi dù có nói gì bà cũng không thấu hiểu.
Đan Nhi đứng bên nghe, điệu bộ dửng dưng bình thản, tuy rằng từ đầu tới cuối không xen vào câu nào nhưng trong lòng cũng đang khinh miệt loại mẹ chồng như bà ta.
Đang tranh luận dữ dội thì trông thấy Tuyết Khê từ bên trong đi ra, bà ta sôi máu bước tới.
– Cô cũng giỏi thật đấy, moi móc được ngần ấy tiền của nhà chúng tôi.
Tuyết Khê che miệng cười khẩy, liền cất giọng chế giễu, đã không còn dính líu hà cớ cô phải nể mặt làm gì.
– Bác, tiền nào là tiền của bác? Số tiền này tôi vốn dĩ xứng đáng có, tôi lấy thì có gì sai? Vì sao cứ thích vơ vét những thứ không phải là của mình?
– Cô…
– Tuyết Khê, tôi nói cho cô biết nhà chúng tôi không trợ cấp một đồng nào cho cô nuôi con, cô đừng hòng lấy thêm được gì từ nhà tôi!
– Còn nữa, nhà tôi cũng không nhận loại con cháu từ cô sinh ra.
Bà Lưu trừng mắt hùng hồn tuyên bố, Lưu Triết nghe mẹ mình nói thế bản thân cũng chả thấy nói câu nào ngăn cản.
Đôi tay Tuyết Khê bỗng dưng siết chặt! Không nhận cháu, xin lỗi Tuyết Khê cũng không cần.
Sau này dù có chết cô cũng tuyệt đối không bao giờ để con gái nhận bên nội.
Tuyết Khê mạnh mẽ dứt khoát đanh thép đáp trả:
– Con tôi chưa thiếu thốn tới mức cần tiền trợ cấp từ các người, cũng không dám có phúc phần nhận nhà nội.
– Nhớ lấy, câu này là cô nói đấy.
Bà Lưu chỉ tay hăm dọa! Lưu Ly trề môi thêm lời.
– Sau này đừng có chạy sang nhà chúng tôi nhận nội ngoại gì hết! Chúng tôi chỉ công nhận chị Nhi và đứa bé chưa chào đời là người nhà thôi.
– Hừ! Chuyện đó thì cô không cần lo lắng! Gớm, Tuyết Khê của chúng tôi xách dép chạy còn chả kịp, nói chi là sẽ chạy sang.
Bỗng dưng một giọng nói vang lên, cười khinh thẳng thắn móc mỉa.
Tất cả xoay đầu nhìn thì trông thấy Hạnh đang chậm rãi bước tới dáng dấp cao ráo sang trọng, hôm nay Hạnh mặc hẳn một chiếc váy ôm sát body màu đỏ tươi, trên tay còn thong dong cầm một chai rượu.
Tuyết Khê có chút bất ngờ khi thấy Hạnh trong dáng vẻ này! Không phải hôm qua cô nói Hạnh không cần đến sao? Cơ mà nói đi cũng phải nói lại khi nhìn thấy Hạnh Tuyết Khê rất vui.
Bà Lưu lườm liếc.
– Còn gọi đồng minh tới nữa cơ à?
Hạnh cười lớn, rất nhanh đã đứng cạnh Tuyết Khê.
– Ngày vui như hôm nay dĩ nhiên tôi phải đến chúc mừng bạn tôi rồi.
Phải chúc mừng cô ấy vì đã ly hôn thành công một gã chồng tệ bạc, thoát khỏi mẹ chồng độc đoán và cô em chồng luôn ganh ghét đố kỵ
– Nè! Chị nói cái gì vậy hả?
Lưu Ly vừa nghe Hạnh nhắc tới mình liền nhảy cẫng lên.
– Sao? Tôi nói sai gì à?
Lưu Ly thức thời im lặng, chỉ biết giãy nảy đứng sau lưng bà Lưu.
Lưu Ly có thể ăn hiếp Tuyết Khê nhưng khi đứng trước Hạnh lại nín thinh, khí chất lạnh lùng của Hạnh khiến cô ta dè dặt hơn nữa trước đây nghe loáng thoáng Hạnh cũng thuộc giới thượng lưu.
Bà Lưu bĩu môi.
– Đúng là loại người nào thì chơi với loại người đó, cô cũng biết chọn bạn lắm đều chẳng ra gì như nhau cả
Câu nói từ miệng bà ta vừa dứt, chai rượu của Hạnh cũng mở nắp, Hạnh chẳng nể nang hai tay giữ chặt xốc mạnh làm cho gas của rượu tuôn trào văng tung tóe.
Hạnh cố tình chỉa thẳng đến chỗ bọn họ, gia đình Lưu Triết nhảy lên né tránh.
– Aaa, đồ điên.
– Mẹ, bẩn hết váy con rồi.
Lưu Triết thấy vậy vội lấy thân che chắn cho Đan Nhi khởi bị ướt.
Hạnh nhếch mép đổ hết chai rượu.
– Chúc mừng những kẻ thua cuộc.
Dứt lời, Hạnh nắm tay Tuyết Khê hiên ngang bước đi, mặc kệ nhưng người kia đang ở phía sau khổ sở chật vật..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...