Sau khi rời khỏi Tô Ngân, Phục Thành Vương vừa bình phục thì trong tiềm thức đã không ngừng nhớ tới người con gái ấy, hắn phái người lùng sục khắp nơi, dù có là chân trời góc bể, ở bất cứ nơi nào hắn cũng muốn tìm ra Xạ Nhữ Bảo.
Sự né tránh, lẩn trốn của cô khiến cho hắn như phát điên lên vậy.
Bản thân nắm chặt người ấy thất bại, lỡ đánh mất liền chẳng thể nhìn thấy.
Không tin rằng cô có thể trốn thoát, Phục Thành Vương vẫn cứ ráo riết ngày đêm đi tìm.
Đến cả bản thân nhếch nhác, thảm hại, quên đi mục đích ban đầu khi nào cũng chẳng hay.
"Phục tổng, ở phía Bắc...vẫn chưa tìm được người".
Nghe thấy mà không nói một lời, ngồi trong phòng làm việc thưởng thức một điếu thuốc, tâm tư bất định, lòng khô cạn chìm đắm trong làn khói trắng kia.
Kí ức như một cuốn phim buồn, cứ thế mà tua ngược trở về, dửng dưng trước mặt hắn.
Phục Thành Vương nắm lấy bàn tay cô, trên môi vẫn còn ẩn hiện nụ cười, nơi đáy mắt là một sự hạnh phúc bất giác bộc lộ rõ rệt.
Khi lời tuyên bố của vị cha tại lễ đường được nêu lên, hắn đã không do dự mà chấp thuận.
Ngay lúc này, màn hình chiếu lên một bức tranh hỏa hoạn, đầy thương tâm cùng với những tiếng khóc, tiếng thét thất thanh.
Khi ấy Xạ Nhữ Bảo đã nhìn hắn bằng một ánh mắt đầy thất vọng, nơi lồng ngực bỗng truyền tới một cảm giác sụp đổ, mọi điều trước mắt hắn chỉ còn là một mảng đen tối.
Phục Thành Vương không hiểu vì sao bản thân lại sợ hãi như vậy, đối diện với nữ nhân ấy, với những lời chất vấn.
Kẻ ngạo mạn, không sợ trời không sợ đất, ngay cả đó là cái chết không ngờ lại vì một sắc thái này mà run rẩy.
Nếu như hắn buông tay cô vào thời khắc đó chắc chắn đối phương sẽ rời đi, biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống này của hắn.
Một bức tranh trắng đen vốn đã chẳng có màu sắc, từng đường nét nguệch ngoạc tự mình vẽ nên thôi.
"Thành Vương, em yêu anh" Âm thanh thân thuộc cứ văng vẳng ở bên tai, từng chút một đang cứa vào vết thương lòng này.
Gương mặt vô hồn, thất thần ngày nào vẫn còn xuất hiện.
Nay chỉ còn là một thứ hư ảo, vô định.
Tự giam cầm mình trong phòng, khi trời đã chuyển tối, hắn vẫn ngồi trên ghế nhìn toàn cảnh thành phố đèn màu lung linh, hoạt động náo nhiệt, đông đúc.
Khác với hắn, một người tĩnh lặng, cô độc tại một nơi.
Nâng ly rượu lên, nhấp một hơi, vị cay đắng chảy xuống thực quản, quả nhiên mang lại một cảm giác vừa thú vị nhưng cũng rất khó chịu.
Việc chất độc đang ngày càng phát tán, gây nhiễu loạn tâm trí làm sao bằng với nỗi đau trong tâm can này.
Mặc cho đầu truyền tới cơn hoành hành kinh khiếp, hắn vẫn trầm ngâm nhớ về cô.
Lần đầu tiên gặp gỡ, nơi mà hắn và cô chạm mặt chính là căn nhà sách.
Khi ấy nữ nhân đó đã cứu sống hắn, tính tình lương thiện, tốt bụng mặc cho thân phận hắn có là ai.
Mang mình vào nhà, tận tình chăm sóc.
Nhớ tới đó hắn lại bất giác cười khẩy đầy bi thương, tay siết chặt ly rượu.
Sau một khoảng thời gian say mèm, sự mất mát vây quanh siết chặt lấy người đàn ông, một phát bóp nghẹn hắn.
Thuộc hạ lại một lần nữa xuất hiện, đếm không xuể bao nhiêu lần hắn được nghe câu nói này, thuộc đến nằm lòng.
"Phục tổng, ở phía Đông cũng không tìm được".
"Được rồi mau lui xuống đi".
Khi cô muốn bỏ chạy cư nhiên lại trốn kĩ như vậy, thói quen có người dịu dàng, ôn nhu bên cạnh chính là ngọn lửa dần thiêu đốt Phục Thành Vương, đau đớn cứ lan tỏa nhưng chẳng có cách lí giải, đó chính là tình yêu.
"Chúng ta ngày mai có một cuộc họp cùng với công ty dịch vụ mua bán sách thưa ngài".
"Hủy" Phục Thành Vương đưa tay lên huyệt thái dương mà xoa bóp, mệt mỏi.
Lúc này bỗng như phát hiện được điều gì đấy: "Sách...đúng rồi...là sách".
Không nói tiếp mà vội vã đứng dậy, đôi chân loạng choạng bước đi, hắn với bộ dạng thảm hại mà bám lấy người tên thuộc hạ để đứng vững hơn, một mạch mở cửa chạy ra bên ngoài.
Lý trí mách bảo cho hắn biết có lẽ Xạ Nhữ Bảo đang trú ngụ ở căn nhà sách, nơi đầu tiên mà họ gặp gỡ nhau.
Cứ bất chấp bản thân đang vô cùng yếu thế, khi ra ngoài bất cứ khi nào cũng có thể bị kẻ thù tìm cơ hội mà truy sát.
Không cho người đi theo, hắn muốn tự mình gặp mặt cô, thuyết phục níu giữ, giải thích rõ ràng với cô một lần nữa.
Vốn dĩ tính cách chưa từng thích giải bày với người nào, nhưng đối với Xạ Nhữ Bảo, hắn lại sợ hãi lo cho sự hiểu lầm đến từ cô.
Ngoại trừ hắn từng tới nơi đó ra thì không một ai biết tới, hắn tin tưởng, nuôi hy vọng trên từng bước chân, tìm cô nơi chân trời góc bể.
Rầm
Phá cửa, Phục Thành Vương say khướt hết té ngã rồi lại cố đứng dậy.
Âm thanh đổ vỡ liên tục xuất hiện, người ở trong nhà cuối cùng cũng chạy ra.
"Là anh ?" Câu này được phát ra từ miệng của thanh tra cao cấp - Tư Đồ Thanh Sơn.
Hiện tại anh và Tần Thiên Quốc vì an toàn, vì sự căn dặn của người thương nên mới sinh sống tại đây.
Không ngờ lại đụng mặt hắn, Tần Thiên Quốc vội vã đề phòng: "Hắn đến đây làm gì ? Chúng ta nên cẩn thận thì hơn".
Phục Thành Vương không quan tâm chúng, đứng dậy, mắt dáo dác tìm kiếm một bóng hình, miệng liên tục: "Bảo Bảo, em ở đâu, tôi biết em ở đây mà Bảo Bảo, mau ra đây đi".
"Hắn say rồi..." Anh nói lại với Tần Thiên Quốc.
"Hóa ra là tìm Xạ Nhữ Bảo, chúng ta nên làm gì ?".
"Mang hắn vào trong trước đã, cứ để hắn gây rối ở ngoài không khéo sẽ bị người khác phát hiện địa phận".
Hai người lập tức đỡ người hắn vào bên trong, đoạn vào được phòng khách hắn lại tiếp tục điên cuồng chạy loạn, chỉ mong nhìn thấy bóng hình thân thuộc, lạnh nhạt kia mà thôi.
Tần Thiên Quốc và Tư Đồ Thanh Sơn ngồi dưới sàn, quanh chiếc bàn gỗ mà nhâm nhi tách trà.
"Lại là một tên vì tình mà tới rồi" Tần Thiên Quốc nhún vai, lắc đầu thở dài.
Còn chưa kịp định hình thì Phục Thành Vương đã nhào đến, nắm lấy cổ áo họ mà nâng lên: "Em ấy đâu ? Rốt cuộc em ấy đang ở đâu ?".
"Việc...việc này làm sao chúng tôi biết kia chứ...chúng tôi cũng như anh đang ngày đêm chờ Sở Tào Biện và Đào Cung Vi quay trở về đây !".
"Em ấy sẽ quay trở về, có phải không ?" Phục Thành Vương kích động.
Thấy hắn quả thật quá đáng thương, Tư Đồ Thanh Sơn mím môi, vỗ vỗ vai hắn an ủi: "Bình tĩnh đã, anh say rồi, mau ngồi xuống đây một lát".
Nhìn anh rồi quay sang Tần Thiên Quốc, bầu không khí trở nên gượng gạo, ngượng ngùng bao trùm, hắn bất giác mà buông tay, chậm chạp ngồi xuống.
"Hay lắm, lâu rồi không uống một ly, tình huống này phải nhậu mới được, tôi đi lấy rượu" Tần Thiên Quốc quả quyết, thừa cơ hội.
Ăn chơi vốn là tài năng của hắn mà.
Đoạn đã mang ra đầy đủ ly và những bình rượu đắt đỏ có sẵn trong nhà, ai nấy đều nhìn nhau khó xử.
"Chẳng phải các anh cũng đang thất tình, sầu não à ?" Tần Thiên Quốc bắt đầu chứng nào tật nấy, dụ dỗ: "Chúng ta là đàn ông, chi bằng giải sầu bằng cách này, thấy sao ?".
Không đáp lời, Phục Thành Vương nâng ly rượu lên dốc cạn, liên tục rót ra rồi lại uống hết.
Tựa hồ tâm tư giờ đây giam cầm nơi địa ngục mục rửa, khó khăn muốn đi chết đi.
Hai người còn lại thấy như vậy cũng nặng trĩu lòng, đành theo hắn mà uống.
Cứ như vậy ba người họ trong bàn rượu không một ai chia sẻ hay kể ra câu chuyện của mình cả.
Mỗi người một nỗi buồn, mỗi một câu chuyện khốn khổ riêng.
Tư Đồ Thanh Sơn trong đầu không ngừng hiện lên hình bóng của người ấy, một Sở Tào Biện kiêu ngạo, khó gần và lạnh lùng.
Trải qua mọi chuyện gian nan, khổ cực, sinh tử cùng nhau.
Cho đến giờ tình cảm của anh chỉ xuất hiện từ một phía, cứ mãi đợi chờ hồi âm từ đối phương.
Chờ đến quên cả trời đất, quên cả bản thân.
Những việc anh làm sao có thể thấu hết được, vì người con trai ấy anh không màng sức cùng lực kiệt, đơn phương tự thưởng.
Trong đáy mắt Tần Thiên Quốc chất chứa hàng ngàn lời muốn nói, hắn ta và người vợ của mình từ hiểu lầm này dẫn đến xích mích khác, cho tới ngày tưởng chừng là đoàn tụ, hạnh phúc với tình cảm đôi bên thì giờ đây cô lại phải khuất xa, sống nay chết mai chưa biết rõ kết cuộc, ngoài việc lo lắng và mong nhớ hằng ngày thì hắn còn làm được gì cho cô, chỉ xin ông trời hãy giúp người ấy bình an, bảo toàn tốt cho cô ấy khi không có mình bên cạnh.
Ngược lại, đối với những người nhìn nhận ra tình cảm của bản thân thì Phục Thành Vương là người làm trái lại với số đó.
Ngay chính mình đã lỡ yêu thầm một người mà còn chẳng nhận ra, tuyệt nhiên chối bỏ, cho đến bây giờ ngoại trừ những việc làm gây tổn thương, hành hạ và chà đạp Xạ Nhữ Bảo thì hắn chưa một lần làm cho nữ nhân ấy vui vẻ, hoàn toàn hạnh phúc.
Đây chính là đoạn tình cảm khó định, ngay cả mình còn không xác định được.
Ba người với những vai trò đối nghịch, tưởng rằng sẽ chẳng cùng nhau dùng rượu để giải sầu thế này.
Phục Thành Vương là sát thủ nhưng lại ngồi cùng Tần Thiên Quốc - huyết thống của tứ đại cổ đông, kẻ thù ngàn kiếp của hắn, còn không bất ngờ bằng việc hắn và cảnh sát Tư Đồ Thanh Sơn cùng rót rượu cho nhau, bày ra bộ mặt thảm hại.
Như vậy cho đến tận sáng, họ tuy có những sứ mệnh riêng biệt, khác nhau nhưng họ đều có chung một mục đích, đó là vì Phong Di Châu, uống tới khi ngất xỉu, nằm giữa nhà mà ngủ, không có một chút phép tắc hay giữ kẽ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...