Hai Bản Ngã


Quay về ngôi nhà chung, Sở Tào Biện chẳng khỏi bàng hoàng, xác chết của những tên thuộc hạ nằm sõng soài trên mặt đất, máu bê bết, thậm chí khi lục lại camera tất cả đều được hung thủ xóa sạch dấu vết.

Ngoại trừ khả năng người đó là sát thủ ra thì còn có ai tinh tường như vậy nữa ? Cậu ta liền nghĩ tới Tô Ngân, nếu nói đó là người của tên cảnh sát trưởng thì thật sự vô lý.
Lúc này Đào Cung Vi xuất hiện, cô sau khi tỉnh lại đã âm thầm quan sát, theo dõi mà không báo cho cậu biết, vừa hay quay về căn nhà chung, trùng hợp là gặp mặt Sở Tào Biện.
Dường như biết trước việc này, Sở Tào Biện chẳng hề lộ ra chút vẻ ngạc nhiên nào.
Đào Cung Vi liền nháy mắt với cậu, cả hai chạy ra sau nhà - nơi có lối dẫn tới căn cứ Tô gia.
Cô dùng một ít bột chuyên dụng mà rắc lên tay nắm cửa, sau vài phút, nơi đó hiện lên dấu vân tay.
"Khốn kiếp, quả nhiên có nội gián" Đào Cung Vi rống lên một tiếng.
Nếu không phải ngay từ đầu thông đồng với Sở Tào Biện diễn xuất một vở kịch, dặn dò bác sĩ nói rằng cô ta đã rơi vào đời sống thực vật thì liệu hung thủ có lợi dụng thời cơ này mà lộ ra hành tung hay không ?
Hôm gặp gỡ Bạch Uyển Ân tại bệnh viện, từ phong thái cho tới tất cả mọi thứ mà Sở Tào Biện kể lại cho cô nghe, một người thông minh, tinh tường liền sẽ nhận thấy có điểm bất thường.

Vì thế cô đã âm thầm phối hợp với Sở Tào Biện lừa gạt tất cả mọi người, tuy mang lại nhiều mất mát cho Tần Thiên Quốc và Xạ Nhữ Bảo, nhưng vì lần vạch trần này họ đành phải đánh liều.

Nguyên lai ngay từ đầu Đào Cung Vi vẫn bình an vô sự, giả vờ nằm ở đấy cả ngày nghe tên chồng hợp pháp kia than vãn, sầu thảm chẳng thể chịu nổi nữa, bất giác mà phải tỉnh dậy.
"Lần trước cố ý cho Uyển Ân ở nhà một mình, không ngờ cô ta lại..." Sở Tào Biện giấu không được nỗi thất vọng nơi đáy mắt.
Ban đầu còn cho rằng Đào Cung Vi khả nghi, quá đề phòng.

Hiện tại cậu đã hối hận với quyết định của mình rồi, tin tưởng một người và đặt quá nhiều tình cảm vào trong đó.
"Cô ta là người của ai ? Tô Ngân, Trần gia hay Phác Quân ?".
Đào Cung Vi chau mày: "Không thể là người của Tô Ngân, Tô Ngân từng là sát thủ Tô gia, lí nào lại không biết đường dẫn tới căn cứ Tô gia ? Việc gì phải phá bỏ mật mã sau cánh cửa này !".
"Nguy rồi, nếu là Trần gia thì tổ chức đang gặp nguy hiểm" Sở Tào Biện lập tức phá cửa: "Chúng ta mau quay về thôi".
Hai người cùng nhau rời khỏi ngôi nhà, nhưng đâu biết rằng mọi thứ đã thật sự muộn màng.
Vào thời khắc đó tại một nơi bình bình yên yên, không náo nhiệt, không im ắng.
Hôn lễ bắt đầu, Xạ Nhữ Bảo trong bộ váy cưới lộng lẫy, yêu kiều, mọi thứ đều tuyệt hảo và hoàn mỹ, riêng chỉ có cảm xúc và tâm hồn, trái tim của người này - từ lâu đã chôn vùi sâu nơi đáy đại dương, mãi mãi chẳng thể lấy lại.
Khoác cho mình bộ lễ phục trang trọng, cắt may tinh xảo đặt riêng độc nhất.

Phục Thành Vương nắm tay cô, lòng có chút mong chờ, hào hứng và vui sướng.

Vì sắp sửa đây cô sẽ chính thức trở thành người vợ hợp pháp của hắn, mãi mãi thuộc về hắn.
Không hề phản ứng hay chống đối, Xạ Nhữ Bảo rất ngoan ngoãn, đặt đâu thì ngồi đó, như một cái xác vô hồn, không có cảm xúc, mặc cho mọi thứ xung quanh cứ ngang nhiên diễn ra theo đúng kế hoạch của một người.
Ngoại trừ hắn, Xạ Nhữ Bảo và vài tên thuộc hạ, ở trên bục còn là đức cha, chứng giám cho tình cảm vợ chồng sắp sửa chớm nở này thì không còn một ai khác.
Tuy là một buổi lễ trang trọng nhưng hắn lại không muốn có nhiều người nhìn thấy hay cố tình đả kích, phá hoại.

Mặc dù không có một người thân nào đi theo, hắn vẫn cho cô một lễ đường trang hoàng nguy nga, tráng lệ nhất, xứng đáng với danh phận là nữ nhân bên cạnh hắn.
Nếu như bây giờ có ai đó hỏi Phục Thành Vương rằng mọi chuyện hắn làm đều có phải vì phải lòng cô hay không thì hắn tất nhiên sẽ chối bỏ, khướt từ việc bản thân đã yêu cô, yêu đến mất đi lý trí, nhưng nếu hỏi hắn lí do vì sao lại muốn kết hôn, thì hắn hoàn toàn không lí giải được.
Cha sứ ở trên bục bắt đầu buổi lễ với nghi thức thường trực, sau khi hoàn thành ngài liền hỏi: "Anh có nguyện ý một đời bên cạnh đối phương, yêu thương, chăm sóc, từ nghèo hèn đến xung túc, từ hạnh phúc cho đến khi mất đi hay không ?".
Không chần chừ, suy nghĩ, Phục Thành Vương nói lớn: "Tôi đồng ý".
Ngược lại, cha sứ liền đổi xưng hô và hỏi Xạ Nhữ Bảo.

Vẫn đứng đây một cách thất thần, vốn dĩ chẳng nghe ra điều gì, càng không muốn trả lời.
Ngay lúc quan trọng nhất, hồi hộp nhất thì Lê Nghi từ đâu xông cửa vào.

Theo như lời yêu cầu của Tô Ngân, ả làm theo răm rắp.
"Mẹ kiếp, mau bắt ả ta lại" Phục Thành Vương tức giận, cuồng thịnh mà ra lệnh.
Thuộc hạ đuổi theo đến náo loạn cả lễ đường, nhưng vẫn không kịp khiến Lê Nghi giựt lấy máy tính, kết nối tới một chiếc máy đang ghi hình trực tiếp.
Trên màn hình, đập vào mắt là Tô gia - căn biệt thự của tổ chức thân thuộc, nơi cô lớn lên và là nơi cô sinh sống.
Các anh chị gia tộc của cô, những người thân cận nhất, chân quý nhất giờ đây trên nét mặt họ là một đoạn cảm xúc sợ hãi, đau lòng và hốt hoảng, họ vây quanh nhau cố gắng cứu giúp, người người chạy loạn.
Căn biệt thự Tô gia bốc cháy dữ dội, lửa phừng phừng cao ngút trời, khói đen mù mịt che mất đi một phần ánh sáng.

Có người hô to rằng "phải bảo vệ Tô gia", có người thì lại khóc lớn, đau lòng chứng kiến nơi mình được nhặt về, gắn kết kề bên bốc cháy, đổ nát và tan tành.
Cuối cùng bản thân cũng bị thức tỉnh, Xạ Nhữ Bảo một phát bị lôi về thực tại.
Chết chân, mắt cô mở to, trong đôi đồng tử đen tuyền là hình ảnh ngọn lửa đỏ hồng rực rỡ, phát sáng, cháy bừng mãi.
Đôi chân cô truyền tới cảm giác rã rời, đại não tê buốt, như thể không thể đứng nổi nữa.

Chưa thể tin những thứ diễn ra trước mắt mình, chiếu trên màn hình lớn, bi kịch hiện ra ngay trong buổi hôn lễ của cô.
Phục Thành Vương hoảng sợ, bàng hoàng nhìn màn hình rồi lại quay sang nhìn cô.


Lập tức la lớn: "Lũ vô tích sự, nếu không giết ả thì tự mình đi nộp mạng đi !".
Lê Nghi sợ hãi, chỉ tay vào Phục Thành Vương, tự mình nói: "Nhữ Bảo, là hắn ta ! Mọi chuyện đều do hắn ta mà ra...hắn ta lợi dụng cô, hắn ta tặng cho cô chiếc điện thoại không phải vì muốn tốt cho cô, trong đó có gắn một con chip định vị...hắn ta, vụ cháy ngày hôm nay là do hắn ta sai người phóng hỏa, muốn kết hôn với cô chỉ là giả...diệt trừ Tô gia mới là thật !".
"Mẹ kiếp, con đàn bà khốn kiếp".
Bên tai truyền tới những lời lẽ tưởng chừng là những con dao, từng chút một cứa vào trái tim cô, đau đớn tới tận cùng.

Bây giờ tinh thần yếu ớt, sao cô có đủ bình tĩnh và lí trí để mà suy xét ? Chỉ một mực tin điều đó là sự thật.
Đã bao lâu không mở miệng nói một lời, bây giờ cô mới cất tiếng: "Là anh...mọi thứ...đều là anh, có phải không ?".
Chưa từng thống khổ và bi thương như thế, Xạ Nhữ Bảo nhìn thẳng, đối diện với hắn, lòng đau như cắt, dáng vẻ của người đàn ông mà mình từng bất chấp yêu thương, sao cô lại cư nhiên biến thành kẻ tạo phản, làm hại tới Tô gia như thế này.
Hoảng sợ cùng cực, hắn giữ lấy bả vai cô, gấp gáp giải thích: "Bảo Bảo, em hãy nghe tôi nói.

Mọi chuyện...mọi chuyện không như lời ả ta nói".
Làm sao cô dám trao đi lòng tin của mình một lần nữa ? Phục Thành Vương lợi dụng cô là thật, muốn giết hại, tàn sát Tô gia cũng là thật.

Trước mặt hiện thực rõ ràng, sao cô dám bao che và dối gạt lòng mình để tin tưởng hắn đây ?
Mặc dù ngay từ đầu quả thật hắn vì Tô gia mà tiếp cận cô, chiếc điện thoại kia có gắn một con chip bí mật, dù cho dùng thiết bị quét qua cũng không thể phát hiện.

Dẫu đã định vị và phát hiện ra căn cứ, nhưng cũng bởi vì cô mà quyết định ban đầu đã bị lung lay, hắn dần từ bỏ đi âm mưu thuở đầu, chỉ muốn dành cho cô một hôn lễ, muốn cô ở bên mình mãi mãi mà thôi.
Là Tô Ngân, ả biết được sự thật từ chiếc điện thoại ấy và giá họa cho hắn, sự thật thì Bạch Uyển Ân mới là người vẽ nên bản đồ căn cứ Tô gia, khai mở trận đấu quyết chiến này.
Hy vọng đứt đoạn, mọi thứ sụp đổ thành một đống tro tàn, Xạ Nhữ Bảo bên tai lại tiếp tục nghe thấy tiếng súng nổ đì đùng, Tô gia từng người một bị diệt vong.
Màn hình chiếu đến, đó là Trần gia, họ bao vây lấy tổ chức, ra lệnh: "Phong tỏa Tô gia, một người cũng không được tha, giết sạch !".
Vội vàng hất tay hắn sang một bên, Xạ Nhữ Bảo cởi chiếc khăn che đầu ném xuống đất, không chịu đựng được cảnh thấy Tô gia thế này, là một phần trong tổ chức, cô phải quay về, phải cứu lấy họ.

Nâng tà váy lên khó khăn mà bỏ chạy, đằng sau lại truyền tới thanh âm vụn vỡ của hắn: "Đừng bỏ đi, Xạ Nhữ Bảo !".
Không một chút bận tâm, cô dứt áo không mềm lòng.


Phũ bỏ mọi thứ từ nơi hắn, mặc cho hắn đứng giữa lễ đường nắm tay chặt thành đấm, tâm can bị giày xéo, dằn vặt tới khó thở.
Đoạn Lê Nghi bị người Phục Thành Vương sắp sửa ra tay thì Tô Ngân lại xuất hiện, ả nắm lấy tay Lê Nghi, giết những tên trước mắt mà giải cứu đồng minh.
-----------------------------------------
"Khốn kiếp, một trong số chúng ta có nội gián ! Ai là kẻ đã tiết lộ căn cứ ?" Tô Nhật đánh kẻ địch, ông nhăn mặt nghiêm nghị nói lớn.
Tô Nguyệt tựa lưng vào ông, hai người song kiếm hiệp bích đối đầu với người Trần gia.
Các sát thủ của tổ chức bao vây thành vòng, quyết bảo vệ Tô lão gia và phu nhân, nhưng kẻ địch từ lâu đã có sắp đặt và bố trí sẵn, đốt cháy căn cứ khiến cho nhiều sát thủ phải mất mạng.

Nhân lực bị thiếu hụt, số lượng kẻ địch lại quá đông đảo, chỉ sợ không thể cầm cự lâu.
Lúc bấy giờ Phong Di Châu đã có mặt đông đủ, đã bao lâu rồi một hội M.Y.D có mặt đoàn tụ đầy đủ như thế này ? Cớ sự cùng cực khiến họ phải gặp nhau trong tình trạng nguy kịch, không mong muốn.
Là bộ ba thượng sát đứng đầu Tô gia, rút ra ba món bảo bối, lần lượt là Phiến Linh, Sa Đinh và Khuyết Âm.

Ba người xuất trận, đánh tan kẻ địch, quyết chiến, máu lửa.

Dù máu có nhuốm đẫm một thân thì cũng không vấy bẩn linh hồn.

Dù cho xây xước, hậu quả có thế nào họ cũng quyết trả mối thù này mà không chùn bước, cho những anh chị em gia tộc đã bị giết oan mạng.
Điên cuồng ra tay, họ hết mình bảo vệ.

Phía sau lửa vẫn cháy phừng phừng, phác họa nên một bức tranh nền tang thương, thảm thiết và đầy kinh khủng.
Nhìn những "đứa con" chính tay mình nuôi lớn lần lượt bị người khác giết hại, Tô Nguyệt như đứng cạnh vực sâu.
Lần cuối quyết định, phải bảo vệ bọn họ cho đến hơi thở cuối cùng.

Vì Tô Nhật - người đàn ông mà bà yêu thương và phục tùng suốt cả một đời, vì tâm huyết mà ông dày công xây dựng.
Dõng dạc ra lệnh, Tô Nguyệt bèn làm theo ý: "Tất cả lui xuống, bảo vệ lão gia, mau chóng rời khỏi đây tìm một nơi ẩn náu khác !".
"Phu nhân, còn người ?" Đào Cung Vi lo sợ.
"Các người bị điếc rồi hay sao mà không nghe thấy mệnh lệnh ? Mau rút lui cho ta" Bà dùng toàn bộ sức lực cùng uy quyền cuối cùng, bắt ép họ phải nghe theo.
"Bà đừng làm càn nữa, có chết cùng chết có sống phải cùng sống" Tô Nhật quả quyết.
"Tô Nhật, là người của Tô gia thì biến thành ma cũng là người của Tô gia" Bà cầm lấy rơm và gậy, nhúng vào lửa và lan ngọn lửa ấy xuống đất tạo thành một đường ngăn cách.

Bây giờ chỉ còn bà và kẻ địch, ở chính giữa Tô Nguyệt và người Tô gia chính là một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.
Trước khi Tô Nhật khuất xa khỏi tầm mắt, Tô Nguyệt đã căn dặn Phong Di Châu: "Đừng quay đầu, tuyệt đối có chết cũng đừng quay đầu.


Nếu không dù ta có biến thành ma cũng sẽ quay về trù ếm các ngươi".
Ngay cả khi cận kề với sinh tử tính cách bà vẫn cứng nhắc như vậy, lời lẽ lại tuyệt nhiên khó nghe.
Một số người thì bỏ đi, còn có những người thì ở lại điên cuồng dập tắt lấy ngọn lửa ấy, với hy vọng sẽ cùng mang bà theo, cùng nhau bỏ trốn.
Ai ai cũng mang đầy thương tích ở trên người, mình mẩy lấm lem máu tanh, đã thế còn hòa lẫn với nước mắt cùng sự mất mát.

Chưa thể nguôi ngoai.
Tô Nguyệt hít một hơi thật sâu, bà quyết dùng toàn bộ sức cùng lực kiệt để ngăn cản toàn bộ đám sát thủ của Trần gia, giữ chút thời gian đủ để bọn họ bỏ chạy.
Lao đến như tên bay, vì quá đông, tình thế áp đảo.
Súng của họ băn xuyên qua người bà, không phải dao thì cũng là vũ khí chết người.

Cứ từng chút một đè lên người phụ nữ ấy, tàn sát lấy thân thể này.
Phun ra một ngụm máu lớn, ngã xuống đất vẫn cố chống cự đứng dậy, bà cắn răng dõng dạc, là một người phụ nữ nhưng lại mang khí chất mạnh mẽ, hào hùng: "Người Tô gia dù có chết cũng không cúi đầu, khuất phục trước Trần gia".
Một phát cả chục viên đạn được bắn ra, nhắm vào Tô Nguyệt, mỗi một viên đạn bắn thủng qua cơ thể, máu tuôn ra dữ dội, tạo nên nhiều lỗ thủng châu mai.
Lần này không thể chống cự được nữa, bà ngã xuống, nằm dưới mặt đất lạnh lẽo, ngập tràn máu tanh, máu của những người sinh sống tại mảnh đất này, do một tay bà nuôi lớn.
"Mẹ à..".
"Đừng mà".
Đây là lần đầu mà họ chính thức gọi bà bằng cái danh xưng ấy, từ "mẹ" gần gũi mà thân thương.

Tuy không có công sinh thành nhưng bà lại có công dưỡng dục, nuôi sống và cưu mang họ.
Ngăn không được dòng nước mắt tuôn rơi, họ tuyệt vọng, sụp đổ tinh thần nhìn mọi thứ trước mắt như một bức tranh trắng đen chẳng còn có màu sắc, ngã khụy xuống đất.
Tô Nguyệt qua đời, vào một đêm mưa gió bão bùng, tang thương, lãnh khốc.
Đám cháy dần dần được dập tắt bởi cơn giông lớn, có lẽ là ông trời đang khóc, rơi lệ cho người đàn bà một đời hy sinh ấy, cũng như khóc cho những sinh linh được cưu mang và mất mạng cũng tại nơi đây.

Dập tan đám cháy thù hận, để lại một tàn cuộc bi thương.
Cả một đời chỉ biết hy sinh thầm lặng, cưới một người chồng và đem trái tim trao tặng cho một người đàn ông chưa từng yêu thương mình.

Họ kết hôn trên danh nghĩa, và Tô Nguyệt phải chấp nhận rằng trong lòng ông từ lâu đã có một người khác, dù cho nữ nhân ấy đã chết đi thì Tô Nhật vẫn không thay đổi, vẫn yêu cô ta như lần đầu gặp gỡ.

Nỗi khổ biết diễn tả và chia sẻ cùng ai cho hết ? Cho đến khi chết thì cái chết của bà cũng đều là sự hy sinh cao cả dành cho ông, dành cho Tô gia, cho tâm huyết mà ông gầy dựng lên.

Quyết đấu tới hơi thở cuối cùng, chết rồi vẫn không thể nhắm mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận