Hai Bản Ngã


Căn phòng vừa đủ, rộng rãi, phía trên là những kẻ nắm quyền, uy lực nhất tổ chức Trần gia, người ngồi ở chiếc ghế trung tâm, một người đàn ông trung niên khoác trên mình bộ âu phục, khuôn mặt thần thần bí bí chẳng lộ rõ sắc thái, gác tay lên phần tay vịn, tư thế thoải mái, nhưng khí chất tỏa ra lại khiến người khác căng thẳng, áp lực khôn xiết.

Ông ta có tên là Trần Lâm - người thành lập tổ chức cũng như nắm quyền điều hành, có một mối thù chẳng đội trời chung với Tô Nhật.

Cả một đời dành ra tâm tư chỉ để đối đầu với ngài ấy, hai người vẫn như vậy từ khi còn là thiếu niên cho đến khi đã trưởng thành, họ chưa từng thôi tìm cách hãm hại nhau, chỉ vì một thứ đã xuất phát từ quá khứ, đem theo và ghim chặt ở trong lòng cho tới tận bây giờ.

Bên cạnh ông chính là người vợ thứ, sau khi người vợ chính thức của ông qua đời, sự hiện diện của Trần phu nhân bây giờ đều ẩn ẩn bí bí, chưa bao giờ lộ diện cho người ngoài được biết, như thể ông nguyện đem giấu bà đi cả đời vậy.

Ngay bây giờ bà vẫn một mực ngồi sau bức màn, giấu đi dung mạo.
Bạch Uyển Ân mở cửa bước vào, tại nơi đây chỉ có duy nhất một mình cô và hai kẻ nắm quyền, chẳng có một chút sợ sệt, Bạch Uyển Ân tự tin, ngẩng cao đầu đối đáp.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, cô ta báo cáo toàn bộ sự việc mà mình đã nghe thấy, tất cả vụ án mà Tư Đồ Thanh Sơn và Sở Tào Biện điều tra được có liên quan đến tứ đại cổ đông và Phác Quân.
Từ trước đến nay, cứ hễ là người của Trần gia thì họ sẽ đều biết sự chán ghét của gia tộc dành cho Phác Quân nhiều tới mức nào, căm phẫn, đay nghiến cùng cực.
Một thông tin mật hoàn hảo để Trần Lâm có thể biết thêm, tìm cách tiêu diệt Phác Quân.
Nghe được từng lời từng chữ, nghe Bạch Uyển Ân kể về lí do vì sao Phác Quân lại tiêu diệt tứ đại cổ đông, mọi thứ đều có liên quan tới vụ án cưỡng hiếp bi kịch năm ấy, Trần phu nhân có chút run run bàn tay, quay sang ngắm nhìn sắc mặt Trần lão gia.
"Giỏi lắm, không hổ danh là đệ nhất sát thủ Bạch Uyển Ân.

Xem như cô mang về manh mối quan trọng, tôi sẽ thưởng tặng" Trần Lâm nhoẻn miệng, sai thuộc hạ lôi người đang bị giam cầm trong ngục ra.

Đập vào trước mắt, nam nhân với dung mạo bị ẩn giấu sau đống máu cùng vết thương, hai tay thì bị gọng sắt kiềm hãm, siết chặt, trên người từng chút một để lộ thương tích, anh ta không có chút sức lực, mơ mơ màng màng bị người Trần gia kéo lê dưới đất.
Bao nhiêu sự điềm tĩnh, kiên quyết và mạnh mẽ đều vì người đàn ông này mà sụp đổ.

Chứng kiến người mình yêu say đắm bị hành hạ, tra tấn ra nông nỗi này.

Bạch Uyển Ân một mạch chạy đến xô người những tên thuộc hạ ra, chính mình tự tay đỡ lấy anh.
"Phi à, anh sao vậy ?" Cô ta bàng hoàng, xót xa đến muốn vụn vỡ: "Chúng đã làm anh thành ra nông nỗi này ?".
Nam nhân vì đau đớn, kiệt quệ mà chẳng nói được nửa chữ, chỉ biết nhìn cô, trong đáy mắt là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, quý báu.

Khi gặp được người mình yêu sau biết bao nhiêu năm bị giam nhốt, anh có thể mãn nguyện mà đi chết đi.
Đứng phắt dậy, Bạch Uyển Ân chất vấn: "Trần Phi là con của ngài, ngài nỡ ra tay với anh ấy như vậy sao ?".
"Nếu không làm vậy thì liệu cô có đồng ý phục tùng cho Trần gia ?" Ông ta chẳng một chút thương xót mà nhìn đứa con trai thứ hai của mình dần dần chết mòn theo tháng ngày, với thủ đoạn hèn hạ, tàn độc, Trần Lâm đều bất chấp.
"Lần sau, Trần Phi chỉ cần mất một cọng tóc, tôi sẽ tính sổ với người Trần gia các người từng chút một !" Bạch Uyển Ân trừng mắt, đanh giọng.
Bên tai cô chỉ nghe một tiếng cười khẩy đắc ý của ông ấy, đồng thời là cách ra lệnh thuộc hạ dẫn người rời đi.
Bạch Uyển Ân lưng tròng nhìn Trần Phi bị kéo lê đi một lần nữa, tim đau như cắt, da thịt của mình tựa hồ bị người khác xẻ mổ từng chút một, thống khổ khôn xiết.
Là nữ nhân với hành tung bí ẩn, một sát thủ đi tung hoành khắp nơi được đào tạo kĩ năng từ những gì được tiếp xúc trong cuộc sống mưu sinh và vất vả, Bạch Uyển Ân là một đứa trẻ cũng không có cha không có mẹ, bản lĩnh và tài giỏi, khả năng sinh tồn làm nên con người phi thường như ngày hôm nay, rất có tiếng tăm trong thế giới ngầm.

Cho đến một ngày cô ta đem lòng yêu thương một nam nhân, đó là Trần Phi - nhị thiếu gia của Trần gia.

Sau khi bị Trần Lâm phát hiện họ lén lút và thầm thương mến nhau, ông ta đã lợi dụng việc này để chiêu dụ Bạch Uyển Ân về Trần gia phục tùng cho tổ chức, chỉ cần sở hữu được con ngựa chiến trong tay, ông ta chẳng ngại đem đứa con trai mình yêu quý ra mà đe dọa, làm con tin ép bức.
Mục đích là tiêu diệt Tô gia, đồng thời còn là giết chết Phục Thành Vương - loại người cản chân, có uy lực mạnh mẽ, nguy hiểm hơn người.
Cô ta ẩn danh nhiều năm nay cũng chỉ vì chờ thời cơ, khi mà Phác Quân đã để lộ bản kế hoạch giết chết tứ đại cổ đông, Trần Lâm lập tức ra lệnh Bạch Uyển Ân xuất trận, một phát lẩn trốn trong các manh mối, biến thành cô gái bị liệt đáng thương của Lưu gia mà chẳng một ai hay biết.
Với lời hứa sẽ cho phép hai người bên nhau, điều kiện Bạch Uyển Ân phải giúp ông diệt sạch đối thủ, sau đó hai người họ sẽ được phép đoàn tụ và hạnh phúc.

Bạch Uyển Ân làm mọi thứ, hy sinh cao cả cũng chỉ vì một chữ "yêu" mà thôi.
Tới lúc này bên ngoài Tô Ngân mở cửa bước vào, cung cung kính kính chào Trần lão gia và phu nhân, vừa quay sang nhìn thấy Bạch Uyển Ân, ả ngỡ ngàng, có chút dè chừng mà đứng cách xa một chút: "Cô...sao cô lại ở đây ?".
"Tôi đã nói chúng ta sẽ còn gặp nhau mà, Tô Ngân ?" Bạch Uyển Ân trưng ra bộ mặt đầy đáng sợ dọa ả ta, Tô Ngân vội đổ mồ hôi lạnh.
"Lão...lão gia, cô ta là ai ?" Tô Ngân bất an hỏi.
Bạch Uyển Ân liền ngắt lời: "Đã đến địa phận của Trần gia thì phải hành lễ như người Trần gia" Dùng tay thô bạo nhấn người ả ta xuống, Bạch Uyển Ân chẳng ngại trước mặt có hai kẻ nắm quyền uy lực hay không, thù này quyết phải trả: "Mau quỳ xuống !" Cô ta quát.
Tô Ngân bị cô ta ép phải quỳ, gương mặt đầy miễn cưỡng, nhục nhã nuốt chẳng trôi sự nhạo báng đấy: "Mày !".
Dùng tay vỗ vỗ lên gương mặt nữ nhân đê tiện, thấp hèn trong mắt cô ta, lãnh đạm: "Nghe cho thật kĩ, tôi là sát thủ độc nhất của Trần gia, Bạch Uyển Ân, ngoại trừ việc tôi được nhận trước cô thì cô còn phải nhớ rõ một điều" Nhếch môi, lần này quyết dạy dỗ cho ả ta một bài học, người như Bạch Uyển Ân ắt chẳng có kẻ nào dám đắc tội, đó là chút tự cao và quyền uy của cô: "Chúng ta không có cùng đẳng cấp ! Tôi là kẻ mạnh, còn cô là kẻ yếu !".
Tuyệt nhiên sỉ nhục đối phương trước mặt mọi người, Bạch Uyển Ân chẳng nể nang, lỗi lầm của Tô Ngân chính là đụng vào sai người, một kẻ chẳng sợ trời chẳng sợ đất, nếu đã lỡ đắc tội thì chỉ có chuốc lấy phiền phức mà thôi.
"Trước mặt Trần lão gia mà mày còn dám lộng hành ?" Tô Ngân định đứng dậy thì lại bị một chân Bạch Uyển Ân đá mạnh, bắt phải quỳ xuống.
Người mới đến như Tô Ngân có điều không biết, Bạch Uyển Ân là một sát thủ ngông cuồng được tổ chức yêu chiều nhất, ngoại trừ việc cô ta phải phục tùng phải chịu đựng nỗi đau đến từ Trần Phi ra thì bất cứ thứ gì mà cô ta làm, Trần gia đều có mặt để bao che, vung túng cho điều đó, chưa từng ngăn cản.

Người tài như cô ta, chưa bao giờ bị coi thường cả.

Rút những cây kim kịch độc ra, Bạch Uyển Ân giơ lên cao đe dọa: "Bị mất một cánh tay mà còn chưa biết điều sao ? Có muốn bản thân bị tàn phế cả tay chân không ? Tôi sẽ ban phước cho cô".
Tô Ngân gương mặt trắng bệch, run rẩy.
Ở trong Trần gia, người mà Bạch Uyển Ân yêu quý và chăm sóc nhất còn chẳng phải là Trần Phúc sao ? Cô ta xem em ấy như chính người em ruột của mình, dù huyết thống khác nhau, nhưng giữa những người xa lạ, lúc nào cũng sẽ xuất hiện những cung bậc cảm xúc và sự chân quý khác biệt dành cho nhau.

Trong số ba anh em Trần gia, người đầu tiên là Phục Thành Vương - con trai nuôi mà Trần phu nhân bảo rằng đã nhặt về, hắn ta thâm hiểm, tàn độc giống với phong cách Trần Lâm.

Người thứ hai là Trần Phi - con trai đầu lòng của Trần Lâm và phu nhân, nam nhân trong lòng cô, một người tài giỏi, điềm đạm và tốt bụng.

Cuối cùng chính là Trần Phúc - người con trai thứ hai của Trần lão gia và phu nhân, nhút nhát, hiền lành, lương thiện.

Bởi vì chưa từng được coi trọng, chưa từng được tổ chức để vào trong mắt, Trần Phúc luôn bị xem thường và khinh bỉ, chế nhạo.
Bấy lâu sinh sống trong gia tộc cũng thành quen, nơi tựa hồ như rất khắc nghiệt, buồn tẻ và cô độc này.

Cái ngày mà cô ta nhìn thấy Trần Phúc lần đầu tiên bị bắt nạt thì đã không cản nổi ý chí muốn bảo bọc, chăm sóc, yêu thương cậu ta như một người thân đầy quan trọng, giúp em ấy tránh xa mọi sự nhạo báng và ức hiếp, giúp em ấy bảo vệ chính mình.

Bởi vì rất đồng cảm, từ nhỏ là đứa trẻ mồ côi lưu lạc, bị trêu chọc, cô vô cùng chán ghét những ngày tháng ấy.

Và cũng chỉ có cậu ở Trần gia mới thực sự đối xử với cô ta một cách chân thành, không vụ lợi.
Mỗi khi rảnh rỗi cô ta sẽ đều làm cho Trần Phúc một chút ít bánh ngon, vì đó là sở trường của cô ta mà.


Đem lại ngọt ngào, sự dịu dàng cho kẻ đáng được sở hữu.
"Được rồi Tiểu Ân, dọa nạt như vậy là đủ rồi" Trần phu nhân cuối cùng cũng lên tiếng.
Khịt mũi, Bạch Uyển Ân miễn cưỡng buông tha.
"Tô Ngân tới đây chắc hẳn đã tìm ra được manh mối nào đấy, mau nói đi" Trần phu nhân tiếp tục thay lời lão gia mà hỏi.
Đến lúc này ả mới khó khăn đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn.
Sau khi bị tổ chức đuổi đi, Tô Ngân quyết định tạo phản, đem toàn bộ cách hoạt động, cơ chế, lớp phòng bị của tổ chức mà khai ra, đồng thời còn kể chi tiết thân phận Phong Di Châu - mối lo ngại của Trần gia suốt bấy lâu nay.
Tuy đến sau một bước, bị Bạch Uyển Ân nắm bắt thông tin Phong Di Châu trước nhưng ả vẫn chẳng ngại kể nhiều tình tiết mới lạ hơn.
"Vì thế khi mà buổi lễ thành hôn của Tô Di diễn ra, tôi xin Trần gia hãy hỗ trợ cùng kế hoạch của tôi, vừa có thể hãm hại Tô Di, vừa có thể gây nhiễu loạn cho Phác Quân, một mũi tên trúng hai con nhạn" Hóa ra đến đây với mục đích kêu gọi thêm nhân lực, nói gây thiệt hại cho Xạ Nhữ Bảo thì là thật còn nói gây nhiễu loạn cho Phác Quân thì mới là giả, tất nhiên ả sẽ chừa một con đường lui cho hắn, vì muốn thuyết phục Trần gia, ả buộc phải nói dối thôi, chỉ cần có thể hãm hại Xạ Nhữ Bảo, ả đều phải thử mọi cách.
Ngay lúc này, Trần Phúc từ đâu lại núp sau cánh cửa, nghe thấy toàn bộ mọi thứ.

Bịt miệng, ngăn không cho bản thân vì hốt hoảng mà phát ra âm thanh.

Vừa hay biết được Phong Di Châu chẳng phải là người bình thường, họ là sát thủ và còn là người mà gia tộc cậu muốn diệt trừ từ lâu, Trần Phúc quả thật không thể tin vào những gì mình nghe thấy.
Đã vậy nữ nhân có tên Tô Ngân ngàn lần muốn làm hại cậu lại cùng một phe với gia tộc, với người chị cậu yêu quý nhất.

Bọn họ như cùng một lượt lừa dối cậu, xem cậu là một tên ngoài cuộc đầy phiền phức.
Kế hoạch bàn giao của họ nhắm tới anh hai và Xạ Nhữ Bảo, Trần Phúc biết được thông tin đó liền nửa muốn đi báo cáo liền nửa muốn không, Phong Di Châu là kẻ thù, nhưng lại là tri kỉ, cậu ấy phải làm sao mới đúng đây ?
Còn về phía Trần Lâm, từ khi nghe được lí do mà Phác Quân giết tứ đại cổ đông thì im lặng thin thít, sau khi đe dọa cô ta bằng Trần Phi thì một lời cũng không nói nữa, có vẻ đã suy suy nghĩ nghĩ về điều gì đấy, thoáng chốc lại quay sang đối diện với Trần phu nhân, bầu không khí căng thẳng, băng hàn lãnh khốc.
Lòng bà cứ thấp thỏm, bàn tay liên tục xoa nắn lấy nhau, cúi mặt xuống mỗi khi bị ông nhìn trúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui