Trở về ngôi biệt thự rộng lớn nhưng không chút hơi người kia, Xạ Nhữ Bảo đi lên lầu mở cửa vào phòng mình như thường lệ, làm mọi việc chậm rãi từ tốn, cũng có một chút vô cảm.
Người hầu liên tục gõ cửa phòng mang thức ăn vào cho cô, chu đáo lại cởi mở.
Bọn họ đều là những người lớn tuổi với thâm niên làm việc lâu năm, họ trung thành với Phục Thành Vương, đồng thời đã sát cánh với hắn được một khoảng thời gian rất dài.
Thật khâm phục cho sức chịu đựng của bọn họ, cô cảm thán.
Một người phụ nữ chững tuổi trong số họ đặt cốc nước ép lên trên bàn cho cô, Xạ Nhữ Bảo lịch sự, khách sáo cảm ơn bà một tiếng, cũng mỉm cười đơn thuần.
Những người hầu ở đây không có lỗi, họ đều vì mệnh lệnh mà làm, người không nghe theo Phục Thành Vương sẽ phải chết.
Vì thế mà cô không oán trách họ, càng không cảm thấy họ đáng ghét.
Xạ Nhữ Bảo ở đây một thời gian được lòng rất nhiều người, những người hầu đều quý mến và trân trọng cô, bởi vì cô không coi họ là kẻ hầu người hạ, mà xem họ như những người bạn, quý mến và chân thành.
So với việc cùng Phục Thành Vương âm tào địa phủ, họ càng muốn cô thật sự sẽ trở thành cô chủ chính thức, giúp họ biến căn biệt thự u ám trở thành ngôi nhà ấm áp.
Có một cô chủ vừa hiền lành, tốt bụng, bản chất vốn nhu mì, lại hòa nhã.
Hoàn mỹ như thế họ tu dưỡng tận mười kiếp chưa chắc đã có được.
"Cô chủ...".
"Sao vậy ? Cô có gì muốn nói với tôi sao ? Mau ngồi xuống đây" Xạ Nhữ Bảo đỡ người phụ nữ ấy ngồi xuống giường mình, chẳng chia ranh giới phân cách, cô thoải mái để một kẻ hầu như bà ngồi lên chiếc giường tươm tất, cao quý, rộng rãi.
"Thật ra..Phục tổng ngài ấy...".
"Về hắn ta cô không cần nhắc tới đâu" Cô vội vàng ngắt lời.
"Cô chủ, thật ra tôi có điều này muốn nói với cô từ lâu rồi.
Nhìn thấy cô chủ và Phục tổng gây gổ, hiểu lầm nhau, kẻ hầu như tôi biết được sự tình bên trong vô cùng xót xa" Bà trầm luân: "Cô chủ là một cô gái tốt, Phục tổng lại càng là một người đáng thương.
Dù tôi có bị xử phạt, dù cho Phục tổng có phát hiện những lời tôi sắp sửa nói ra thì tôi chấp nhận đổi lấy cái mạng hèn này hy sinh cho hạnh phúc của Phục tổng".
Xạ Nhữ Bảo nhướn mày, không hiểu cho lắm.
"Tôi đi theo ngài ấy cũng gần 30 năm rồi, kể từ khi ngài ấy còn sống chung với cha nuôi và mẹ ruột.
Năm ngài ấy mười tuổi, bị xua đuổi khỏi gia tộc, một mình lăn lộn, sống chết ở bên ngoài.
Tôi vì trung thành, yêu thương cậu bé lúc nhỏ tội nghiệp kia mà đi theo phục tùng cho tới tận bây giờ".
Xạ Nhữ Bảo lẳng lặng, chăm chú lắng nghe từng lời diễn đạt của bà.
Trông bộ dạng thật tình, mộc mạc từ bà, cô không nghĩ đây chính là giả.
"Phục tổng khi xưa vốn dĩ là một người đơn thuần, mộc mạc, là một cậu bé lễ độ, ngoan ngoãn...sau khi bi kịch đến với ngài ấy, biết được một bí mật quan trọng của mẹ mình ngài ấy liền bị chính mẹ ruột ruồng bỏ, xua đuổi khỏi gia đình.
Vừa khi sinh ra đã không có cha, số phận an bài khiến ngài ấy thiếu thốn tình cảm rất nhiều" Nói tới đây bà muốn rơi lệ thay cho vị chủ nhân căn biệt thự: "Tôi tận mắt chứng kiến ngài ấy lớn lên khổ cực như thế nào, rất cô độc, rất hiu quạnh, không có lấy một người yêu thương thật lòng, ngay cả người thân duy nhất cũng quay lưng bỏ mặc.
Một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi đã phải lưu lạc ở bên ngoài, muốn sống sót và có được như ngày hôm nay đã phải đánh đổi, hy sinh rất nhiều thứ.
Đi lên từ bàn tay trắng, khát vọng sống mãnh liệt đã đánh mất đi bản tính đơn thuần, ấm áp của mình vì muốn tồn tại.
Ngài không tin tưởng vào bất cứ ai, ngay cả chính bản thân.
Sinh ra ông trời đã bắt ép đứa trẻ đó phải vô tình, tàn nhẫn".
Bà nắm tay Xạ Nhữ Bảo: "Mong cô có thể thay người hậu kẻ hạ chúng tôi ở bên giúp đỡ, sưởi ấm trái tim, làm lành vết thương ngài ấy...cô chủ sẽ thay đổi được Phục tổng" Bà nhìn cô với một ánh mắt khẩn cầu ngập nước.
Xạ Nhữ Bảo liền bị lay động vì những lời kể lể đó của bà, nhưng cô không thể gánh nổi trọng trách đó, càng không muốn cảm thông cho một tên sát nhân không gớm máu, chẳng ngại tiếc mạng người kia: "Cô có phần hiểu lầm về tôi rồi, Phục tổng mang tôi tới đây đơn giản chỉ vì phục vụ cho mục đích của hắn ta.
Hoàn toàn không phải chân tình hay loại cảm xúc đặc biệt nào đó, tôi trong mắt Phục Thành Vương không quan trọng như các người nghĩ, lời thỉnh cầu này là hoàn toàn vô năng".
"Không cô chủ, ngài ấy chưa từng tiếp xúc với nữ nhân nào ngoài cô.
Cô chủ chính là người đầu tiên mà ngài ấy mang về, ngay cả nam nhân cũng không được đặt chân tới".
"Từ trước đến nay ngài ấy chưa từng thể hiện cảm xúc với bất cứ ai, ngài ấy lạnh lùng là bởi vì chính mình chưa từng biểu đạt cảm xúc ra bên ngoài, hoàn toàn không biết cách" Bà nói tiếp: "Cô chủ đừng hiểu lầm những điều mà ngài ấy làm, tôi mặc dù đã lớn tuổi nhưng ngài ấy vẫn giữ lại ở bên mình, chưa từng có ý sát hại, ngài luôn nhượng bộ và kính trọng tôi.
Những kẻ mà Phục tổng ra tay đều là mối thù sâu đậm, đã đối xử ác độc với ngài".
"Tại sao cô lại nói vậy ?".
"Mặc dù tôi không thể nói rõ sự thật, nhưng ngài ấy quả thật không phải như những gì cô chủ thấy, ngài ấy vì trả thù nên mới như thế" Bà siết chặt bàn tay cô: "Tôi biết cô chủ là một người tốt, cả tôi và cô chủ cũng không muốn nhìn thấy cảnh ngài ấy tàn sát thêm nhiều người nữa...chỉ có cách cô chủ dùng trái tim ấm áp này, từ từ xoa dịu vết thương lòng đã từ lâu đóng băng và thuần cảm ngài ấy" Bà quỳ xuống dưới đất, tha thiết cất lời.
"Tôi...tôi.." Cô khó xử trước lời van xin đó.
Đám thuộc hạ vest đen đứng canh chừng cửa phòng cô cuối cùng cũng có động thái, nghe được lời này chúng cũng theo bà quỳ xuống đất, trước mặt cô khẩn thiết: "Chúng tôi cầu xin cô, hãy giúp Phục tổng, ngài ấy rất cô độc, rất đáng thương".
"Nói những lời này các người không sợ hắn ta nghe thấy sẽ giết các người sao ?" Cô nói.
"Không, chỉ cần ngài ấy tốt hơn, chúng tôi nguyện dùng tính mạng đánh đổi".
"Tôi cứ tưởng một người nhẫn tâm như hắn sẽ không được lòng thuộc hạ, xem ra các người quá trung thành rồi !".
"Cô chủ có biết đêm hôm cô dầm mưa trở về ngài ấy bôn ba ở bên ngoài bị kẻ xấu bỏ độc, một đêm một mình ôm đau đớn bị chất độc giày vò nhưng vẫn cố tỏ ra hung hãn, mắng chửi, đuổi chúng tôi đi xa chỉ vì sợ sẽ tổn hại, làm bị thương chúng tôi.
Ngài ấy bề ngoài tuy hung tợn, lời nói độc địa, tàn bạo nhưng trong lòng ngài ấy thật sự có chút tình người với những người thân cận.
Ngài ấy không bạc đãi chúng tôi".
"Anh nói...hôm đó hắn ta trúng độc sao ?" Xạ Nhữ Bảo chau mày.
"Ngài ấy có một cuộc hẹn ở hộp đêm, nhưng không hiểu vì sao khi trở về lại trúng độc, đau đầu cả đêm".
Mọi chuyện dường như không đúng với suy đoán của cô cho lắm, chẳng phải Phục Thành Vương là kẻ giết chết bà lão ở tiệm rùa ? Sao có thể đến hộp đêm rồi bị người ta hạ độc, với bản lĩnh của hắn cũng có lúc thất thố ?
Xạ Nhữ Bảo bán tính bán nghi.
Đúng là hôm đó khi còn tờ mờ sáng lúc cô muốn ra tay ám sát, hắn đã ngủ mê man ở dưới lầu, không như mọi khi lên phòng của mình mà nghỉ ngơi.
Chẳng lẽ cô đã trách lầm Phục Thành Vương rồi ?
"Anh nói hôm đó hắn đến hộp đêm nào vậy ?".
Bọn chúng quay sang nhìn nhau, cân nhắc trước.
Dù sao chỉ là một buổi tiệc thông thường bọn họ đành nói cho cô biết địa điểm.
Nhớ lại cho thật kĩ, hôm đó trong Tô gia người có nhiệm vụ giết người ở hộp đêm đó không ai khác là Tô Ngân.
Vậy thì Tô Ngân đã gặp mặt Phục Thành Vương và hạ độc hắn ?
Ngoại trừ kẻ là thượng sát như Tô Ngân, một người chuyên dùng độc giống với Sở Tào Biện thì cô chẳng nghĩ ra là ai có khả năng đó nữa.
Xạ Nhữ Bảo nhạy bén, lại thông minh.
Bỗng chốc đã thấy vụ án này còn có nhiều điểm kỳ quặc, bất thường.
Có kẻ đã dựa vào vụ án tấn công tứ đại cổ đông Trần gia mà giết chết bà lão, kẻ này chắc hẳn phải biết thân phận máu mũ của bà với đứa cháu gái liệt nửa người kia nên mới dám ra tay, người thường sẽ nghĩ Phác Quân vì hận tứ đại cổ đông mà máu mũ cuối cùng cũng không tha, nhưng nếu suy xét cho thật kĩ thì Phác Quân không việc gì phải dùng chiêu thức kim độc của Sở Tào Biện để giết bà, so với tính cách ngang ngược, giết người không sợ trời không sợ đất của hắn, việc gì phải lén lút ngụy trang thành Phong Di Châu để làm việc.
Gần như có điểm mâu thuẫn với những vụ án trước.
Suy nghĩ về lời thỉnh cẩu của bọn chúng, cô hiểu bản thân rất dễ mềm lòng, rất dễ lay động vì người khác.
Chỉ cần thật sự Phục Thành Vương không giết người vô tội, cô sẽ giúp hắn trở lại thành một người mộc mạc, đơn thuần như xưa.
Giúp người, lương thiện chia sẻ chính là bản chất của Xạ Nhữ Bảo, với bất kì ai cô đều không tiếc nuối.
Nếu có thể ngăn hắn quên đi mối thù hận, giúp hắn hoàn thiện bản thân, cũng cảm thấy được có một người vì hắn quan tâm, trân trọng hắn thì hắn có thể sẽ quay đầu về bờ hay không ?
Dựa vào những lời kể của bà, cô đành đánh cược một ván bài lớn.
Cô sẽ giúp hắn cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có, giúp hắn cảm thấy cuộc sống này vốn dĩ vẫn còn có một người lo lắng và quan tâm tới an nguy của hắn.
"Được, tôi hứa với các người".
Mọi người cảm tạ cô khôn xiết, đến độ xúc động rơi lệ.
Bởi vì chủ nhân của họ sẽ một lần nữa được trở về với dáng hình như xưa, không lạnh lùng, không độc ác.
Mặc dù Tô gia giao trọng trách điều tra thân phận Phác Quân, tuy nhiên nếu cô có thể một công đôi việc thay đổi được bản tính hắn nhất định sẽ tốt cho cả hai bên.
Lần này cô sẽ quyết tâm thử sức mình.
------------------
Nhiều ngày sau, Phục Thành Vương bên ngoài làm việc bôn ba cuối cùng cũng trở về.
Đó là vào một buổi sáng, hắn gấp gáp đi vào trong phòng khách.
Một mùi thơm bỗng chốc sực lên, mùi cơm chiên hải sản giản dị mà thơm lừng.
Khói từ nhà bếp tỏa hương ngào ngạt khiến hắn có chút híp mắt nghi hoặc.
Bình thường thức ăn của hắn đều do nhà hàng bên ngoài chuẩn bị đem tới, hôm nay nhà bếp bị ai đó sử dụng, Phục Thành Vương cảm thấy kì lạ.
Còn chưa kịp hỏi người hầu thì Xạ Nhữ Bảo đã đầu tấp mặt tối tay bưng chén bát, tay bưng thức ăn từ bếp đi ra ngoài.
Cô mỉm cười thật tươi tắn, chưa bao giờ cô tự nhiên với hắn như vậy, tỏ ra không chút dè chừng: "Hôm nay anh cuối cùng cũng về rồi, tôi đã nấu hằng ngày để chờ anh về".
Gương mặt Phục Thành Vương tràn ngập sự đề phòng, hắn ta cảm nhận được nữ nhân này đang chuẩn bị một mưu kế gì đó với hắn, người đàn ông như Phục Thành Vương sao có thể dễ dàng tin tưởng một thành ý bất chợt như vậy.
Hắn tựa tiếu phi tiếu: "Lần trước muốn dùng hung khí, hôm nay muốn bỏ độc ?".
Nghi hoặc của hắn quả thật không thể trách được.
May mà hắn lúc đó không xuất hiện trước mặt thể hiện cơn đau quằn quại từ độc dược, dĩ nhiên sẽ nghĩ cô không biết hắn bị người ta gài bẫy, nếu không còn cho rằng cô đang thừa cơ hội cố giết người.
Xạ Nhữ Bảo ủy khuất, tự tay lấy cái muỗng múc một thìa cơm chiên trong dĩa thật bự cho vào miệng, ăn một cách tự nhiên, thoải mái: "Nhìn đi, yên tâm rồi chứ ?".
Phục Thành Vương bước đến gần Xạ Nhữ Bảo, nói với cô một câu lạnh nhạt: "Tuần sau cùng tôi đi xa".
"Được, muốn tôi làm gì cũng được...ngồi xuống ăn chút đi".
Phục Thành Vương chẳng đáp lời, cầm dĩa cơm đưa lên trên cao, mặt đối mặt với cô, vô tình, lạnh lùng ném nó xuống đất.
Tiếng đổ vỡ vang lên vang vọng khắp phòng, cùng với sự ngỡ ngàng của rất nhiều người.
Sau cùng là hắn ngoảnh mặt bỏ đi.
Xạ Nhữ Bảo hốt hoảng, giật nảy mình khi mà dĩa cơm cô làm bằng tất cả tâm huyết và là từ tận tâm can mà ra nay lại rơi vương vãi dưới sàn nhà, sứ vỡ tan tành tạo thành những mảnh nhỏ.
"Cô chủ, để tôi dọn cho, sứ vỡ không cẩn thận sẽ đứt tay".
"Không sao, anh ta nghi ngờ tôi không có ý tốt cũng phải thôi...rồi anh ta sẽ cảm nhận được" Cô cười mỉm: "Những thứ này cứ để tôi dọn".
Cô cặm cụi hốt những mảnh vỡ vào túi ni lông, trong lòng bỗng chốc hiện lên một nỗi buồn bã rõ rệt, day dứt, khó chịu.
Có lẽ là bởi vì toàn công sức của cô đều đổ sông đổ biển cả, hắn phũ phàng một cách chẳng ngoái nhìn thành ý.
Suy suy nghĩ nghĩ, cô bỗng sơ ý làm mảnh vỡ đó cắt mạnh vào tay.
Máu tươi chảy dọc xuống cánh tay, vết thương rất sâu, vậy mà biểu hiện của cô lại quá đỗi bình thường, ngược lại người hầu kẻ hạ rối nùi hết cả lên, sốt sắng lo lắng cho bàn tay ngọc ngà của cô chủ.
Cô cười nhàn hạ, trấn an bọn họ: "Vết thương nhỏ thôi...tôi...đã quen như thế rồi".
Thật ra quá trình kể lại của người hầu về quá khứ của người đàn ông kia nếu nói không nghi ngờ thì chẳng phải quá vô lí sao ? Chí ít cô đều quyết đoán dựa trên khả năng làm sát thủ bấy nhiêu năm nay của mình và còn là những gì đáng để tin tưởng được.
Lần đầu cô cứu hắn là lúc người đàn ông đó bị thương nặng, nhưng khi tỉnh dậy liền bóp cổ cô điên cuồng do hiểu lầm cô chính là kẻ địch, lúc đó Xạ Nhữ Bảo giả vờ tội nghiệp, kể ra những câu chuyện đáng thương, biện minh rằng mình là trẻ mồ côi.
Đúng thật hắn vì sự cầu xin ấy mà bỏ qua và tha thứ, tin tưởng cho một kẻ có võ công mạnh mẽ như là cô đây.
Có vẻ ở trong hắn vẫn còn có một chút tình người, nhất là mỗi khi nằm mơ thấy ác mộng, kêu lên từng tiếng nhớ "mẹ".
Phục Thành Vương đứng ở trên hành lang nhìn xuống phòng khách, hắn đứng ở đó được một lúc lâu, chứng kiến bộ dạng lóng ngóng của cô, chỉ chăm chăm nhìn vệt máu đang ngày càng nhỏ giọt xuống nền gạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...