Dạo gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, người Trần gia hành động, kẻ bên ngoài lại đối đầu.
Người trong cuộc, người ngoại cuộc đều bất an.
Sau những gì diễn ra, tất cả đều đổ dồn đến như một sự trùng hợp.
Mọi biến cố cứ thế không ngừng vồ lấy, vướng vào cuộc chiến gia tộc này mãi sẽ chẳng có hồi kết, mà chỉ có thể người mất nhà tan.
Xạ Nhữ Bảo từ sau khi biết chuyện mà Sở Tào Biện bị kích động, cô có biết bao nhiêu sầu muộn.
Rơi vào trầm tư, áo khoác rộng bên ngoài bao phủ cơ thể cô, khuôn mặt cô nặng nề sầu muộn nhưng vẫn chẳng thể xóa nhòa nét mỹ lệ, tuyệt trần của mình.
Một diễn viên trẻ có nhiều tiếng tăm, Xạ Nhữ Bảo đeo cho mình chiếc khẩu trang, âm trầm mà bước đi trên phố đông.
Theo sở thích mà bước vào một tiệm sách vô cùng rộng lớn, hòa cùng đám đông, bước đi vô định.
Vừa vào đã cảm nhận rõ mùi sách thơm nhàn hạ, bất giác làm lòng cô được xoa dịu đi mấy phần, nhẹ nhõm mà thư thái.
"Đây đây, bộ Phong Di Châu bán rất chạy.
Cũng may mà ở đây vẫn còn" Một đám sinh viên nhanh chân tới quầy bán sách, nơi đó sách dường như đã gần bán sạch.
Một cuốn sách có tựa đề "Phong Di Châu".
"Hên cho cậu, tôi thần tượng họ đã lâu...nay có tiểu thuyết kể về họ làm sao không mua cho được".
Một người khác đang dòm ngó quầy sách bên cạnh, bĩu môi mà nói nhỏ: "Có gì hay ho, rốt cuộc cũng chỉ là những tên giết người máu lạnh, đáng kinh tởm, có gì mà tuyên dương".
Câu nói đó lại vô tình lọt vào tai bọn họ, đám sinh viên liền khó chịu, nói móc: "Ít ra Phong Di Châu nghĩa hiệp giúp ích cho đời, tiêu diệt kẻ xấu, còn đỡ hơn những người ăn không ngồi rồi, vô dụng mà tưởng mình thanh cao à".
Kẻ đó cũng chẳng vừa, nhanh chóng đáp trả: "Tiểu thuyết thì vẫn là tiểu thuyết, đời thực không đẹp đẽ, sạch sẽ...tóm lại chỉ là lũ súc sinh tàn bạo".
"Nè cái bà kia !".
"Sao hả ? Lũ trẻ các người bây giờ ngu dốt hết cả rồi.
Trắng đen chẳng biết phân biệt, tôn thờ một lũ tay chân nhuốm đầy máu đang ngày đêm giết người, bệnh hoạn ấu trĩ".
"Bà đừng có mà nói những người hùng trong lòng chúng tôi, ít...ít ra họ giết người là vì cứu người...".
"Những bộ truyện thế này gieo vào đầu giới trẻ thật quá dơ bẩn, làm hỏng cả một thế hệ, gây mất nhận thức cho nhiều người" Nữ nhân ấy bước tới, ném cuốn tiểu thuyết kể về truyền thuyết Phong Di Châu xuống đất, tiếp tục chửi rủa, khinh bỉ.
Xạ Nhữ Bảo đứng một bên lắng nghe và chứng kiến hết tất cả, cô có chút mất mác ở trong lòng cũng có chút buồn bã.
Một loại cảm xúc lạ kì, có hy vọng cũng có thất vọng.
Người đời không ngờ lại chán ghét họ tới vậy, căm hận họ và xem họ là cái gai trong mắt.
Dù họ hy sinh không cầu danh, một cách thầm lặng nhưng chẳng một ai thấu nỗi lòng ấy.
Nghe qua những lời này, tâm can cô sầu não hơn, nhưng vẫn là không thể bộc lộ ra bên ngoài.
Xạ Nhữ Bảo cười khẩy, vóc dáng mảnh khảnh bước đến, nhàn nhã cúi xuống nhặt lấy cuốn sách ở dưới đất lên, chầm chậm lặng lẽ phủi bụi bẩn.
Lúc ấy một bóng dáng người đàn ông gần kề, hắn ta tiện tay cầm lên một cuốn sách Phong Di Châu ở trên kệ, cười âm hàn quỷ dị, ánh nhìn hạ xuống toát đầy khí tức âm lệ.
"Một cuốn sách thú vị" Hắn nói.
Thấy bắt đầu có đông người, nữ nhân vừa rồi cùng đám sinh viên cũng ngượng ngùng giải tán, vô tình mà chừa lại không gian cho hai người.
Ngẩng mặt, ngước mắt nhìn, hóa ra hắn ta không ai khác chính là Phục Thành Vương.
Rất lâu kể từ lần nhảy vực ấy Xạ Nhữ Bảo đây mới có dịp tương ngộ, có điều giấu mình dưới lớp khẩu trang, có lẽ người đàn ông ấy sẽ không nhận ra cô.
"Anh cảm thấy nó thú vị sao ?" Giơ cuốn sách lên, cô nhếch môi.
"Tại sao không ?" Hắn tựa tiếu phi tiếu.
"Là vì...họ giúp đỡ người hay là vì...họ tàn bạo, độc ác ?".
"Thú vị ở điểm...cách giết người !" Quay đầu lại đối diện với Xạ Nhữ Bảo, ánh mắt hắn ta tràn ngập hàm ý kì lạ, nửa bí hiểm, nửa nguy hiểm.
Lúc bên cạnh hắn cảm giác của cô lại quái lạ tới không ngờ, vẫn như cũ mà cảm thấy có một cổ ma lực khí tức kiềm hãm, áp chế, khó chịu cùng cực vây quanh.
Cô e dè lùi một bước, hắn lại tiến tới một bước.
Đối diện với đôi mắt băng lãnh, âm hiểm đó Xạ Nhữ Bảo càng mất bình tĩnh hơn, đành quay đi chỗ khác: "Anh tán thành, thích thú với cách giết người đó ?".
Phục Thành Vương chăm chăm vào cuốn sách trên tay, đáp: "Giết người rất thần kỳ, một giấu vết cũng không để lại, cô không thấy đáng để học hỏi ?".
Xạ Nhữ Bảo chau mày, tên quái dị này là như thế nào, sao lại có thể hứng thú với cách giết người của bọn họ, có phải rất biến thái, kì dị hay không ?
"Tô Di !".
Xạ Nhữ Bảo giật mình, theo quản tính mà quay sang nhìn hắn, tâm can lo sợ.
"Hay Tô Châu ?" Hắn ta nhoẻn miệng cười trông vô cùng đáng sợ, cơ thể to lớn, trông nháy mắt đã hóa thành loại đe dọa kinh khiếp ở trong mắt cô.
Thấy phản ứng của Xạ Nhữ Bảo, trong thâm tâm kẻ tàn ác, thâm độc như hắn càng thấy hứng thú hơn, bản tính săn mồi càng được dâng trào lên, tham vọng càng nhiều thì sẽ càng sinh dã tâm: "Phong Di Châu có một nam nhân, hai nữ nhân.
Nói xem Tô Châu và Tô Di có thật sự xinh đẹp như sách viết ?".
Nuốt một ngụm nước bọt lớn vì căng thẳng, chính vì bị vô tình nhắc trúng tim đen.
Xạ Nhữ Bảo vội vã lấy lại bình tĩnh: "Chắc là rất xấu xí".
Đặt cuốn sách lại trên kệ, Xạ Nhữ Bảo trong đầu đã nghĩ tới ý định bỏ đi.
"Lâu ngày không gặp, Nhữ Bảo tiểu thư" Phục Thành Vương đúng lúc đó vạch trần thân phận, Xạ Nhữ Bảo bị hắn ta mang tới hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Dù cô có tài giỏi, bản lĩnh bấy nhiêu, cứ hễ chạm mặt hắn rồi thì mọi sự bất lực, che nhẹm của cô đều bị Phục Thành Vương nhìn thấu.
Hắn ta tựa hồ ác ma, một phát soi rõ thân phận Xạ Nhữ Bảo.
"Thành...Thành Vương, lâu ngày không gặp" Cô hơi lúng túng.
"Lần trước là cô cứu tôi, xem như cảm tạ" Phục Thành Vương đưa ra chiếc điện thoại di động đời mới, đắt tiền rồi trao cô.
Nhớ tới lần nhảy vực ấy, báo hại cô làm hư hỏng chiếc điện thoại.
Để ý, hắn ta đã mua một chiếc khác, nhằm báo đáp công tình cứu hắn hoặc đơn giản chỉ là một bước đi mới trong bản kế hoạch của hắn.
Ngần ngại nhưng rồi cũng nhận, vẫn còn đang suy nghĩ, chưa kịp trả lời thì Phục Thành Vương đã biến mất, cứ như ma quỷ, xuất hiện rồi mất tích một cách thần thần bí bí.
Nói là điều tra nhưng đến cuối thân phận của kẻ kỳ lạ này cô không tài nào biết được, thoát ẩn thoát hiện như vậy.
Bấm vào nút nguồn, tâm trạng trống rỗng mà lướt lướt màn hình.
Đoạn nhìn thấy tên hắn nằm trong danh bạ, độc mã nằm ở đấy mà không có bất kỳ ai khác.
Xạ Nhữ Bảo lại không ngờ bản thân cảm thấy khó hiểu tới mức cười đến ngây ngốc từ lúc nào.
Cách để lại dấu ấn như thế này cũng thật bá đạo.
------------------
Buổi tiệc sinh nhật vào ban đêm cuối cùng cũng đến, sau khi Trần Phúc khỏe lại cậu ta và Phong Di Châu cùng nhau tới địa điểm, còn có cả Tư Đồ Thanh Sơn cũng tới đúng giờ tham dự.
Nơi cửa tiệm thú nuôi trang hoàng tuyệt đẹp, một tay Tư Đồ Thanh Sơn phụ giúp bà mà trang trí, thật đông đúc và náo nhiệt.
Một ngày vui mà họ chưa từng có.
Tạm gác phiền muộn, đấu tranh.
Đêm nay là ngày vui nhất định phải ăn uống cho no say, vui đùa thỏa thích.
Đồ ăn đã bày sẵn ra trên bàn, món ngon nóng hổi mà mộc mạc, tất cả đều từ tấm lòng và sự kì công của bà, bánh kem đích thân do Tư Đồ Thanh Sơn chuẩn bị, tất nhiên đó chưa hẳn là bất ngờ duy nhất.
Mọi người tự giới thiệu bản thân và làm quen với nhau, rất nhanh đã có thể nói chuyện thoải mái, tự nhiên.
Xạ Nhữ Bảo và Đào Cung Vi ngạc nhiên hết phần, bàng hoàng khi thấy cậu từ khi nào đã thân thiết với cảnh sát.
Từ trước tới nay cứ hễ chạm mặt cảnh sát thì cậu sẽ như nhìn thấy tà ma, căm thù chán ghét.
Nay còn đích thân mời anh ta tham dự, chuyện quá đỗi hiếm thấy.
Cuộc sống luôn có nhiều điều dị thường, thậm chí còn là thú vị.
Giờ đây sát thủ và cảnh sát cùng nhau ngồi chung một chỗ vui đùa dự tiệc, làm sao có thể tưởng tượng.
Quà cáp năm nay nhiều vô số, Sở Tào Biện chưa từng tận hưởng cảm giác vui sướng đó.
Đây là lần đầu tiên cậu cười nhiều, cảm thấy hạnh phúc như thế thay vì sắc mặt lạnh lẽo như tờ thường trực.
Quà của Tư Đồ Thanh Sơn là khổng lồ nhất, có lẽ anh vẫn xem cậu là trẻ con.
Đích thị là sinh viên năm cuối sắp ra trường, vậy mà thứ anh tặng lại là một chú thú nhồi bông to khổng lồ bự gần bằng cơ thể cậu, dĩ nhiên nó có hình thù của một chú rùa - một chú rùa bông cỡ lớn.
Sở Tào Biện vẫn chưa hay chưa biết, chỉ lườm liếc anh khi thấy món quà của người đàn ông đó là to nhất.
Tất cả ngồi vào bàn ăn sau khi cậu thổi nến bánh và hát bài ca sinh nhật, mọi người bắt tay vào ăn uống thư thái.
"Trần Phúc, sau này đi học thì đi cùng Bảo Bảo.
Vì em cùng khoa với cậu ấy, Lê Nghi có muốn ra tay cũng khó hơn" Đào Cung Vi miệng nhai thức ăn, trong bát chưa hết mà đã tham lam gắp thêm liên tục tới nỗi đã chất cao như núi.
Mắt to tròn sáng rực, thấy đồ ăn ngon là nuốt nước bọt ừng ực, lộ rõ sự háu ăn của mình: "Khi đi về có ba bọn ta hộ tống, không ai dám đụng vào nhóc đâu".
"Có ai bảo cậu tham ăn quá không ?" Xạ Nhữ Bảo thở dài.
Vừa dứt lời, Đào Cung Vi đã lườm nguýt, bĩu môi tiếp tục nhai trước mặt cô ta tỏ vẻ thưởng thức mĩ vị thơm ngon, mặc kệ mà dằn mặt.
"Lê Nghi ? Lê Nghi mà các em nhắc đến là Lê Nghi con gái của Lê quan chức vừa qua đời đó sao ?" Tư Đồ Thanh Sơn hỏi.
Họ đồng loạt gật đầu.
"Thanh Sơn ca, anh biết rồi đó.
Ả ta tính cách hung hăng, đanh đá nổi tiếng khắp trang báo luôn rồi" Giả vờ rùng mình, Đào Cung Vi nhắc tới liền tỏ thái độ: "Tiểu Biện nhà ta thật xui xẻo, vậy mà lại lọt vào mắt xanh của con ả tiểu thư đó".
Dứt lời, khi nghe đến đoạn đó Tư Đồ Thanh Sơn chau mày, tay nắm chặt đôi đũa, chăm chăm dõi theo sắc mặt Sở Tào Biện.
"Ăn thêm đi, nhiều lời" Nhét một miếng thịt vào miệng Đào Cung Vi, Sở Tào Biện nói.
Nhắc về cái tên Lê Nghi này Tư Đồ Thanh Sơn vô cùng ấn tượng, ấn tượng ở đây là ấn tượng xấu, một hình tượng đầy ngán ngẩm.
Trở về nửa tháng trước, ngày mà cảnh sát đi vào điều tra cái chết của tên Lê tổng quan chức.
Hôm ấy Lê Nghi xuất hiện tại trụ sở cảnh sát, hết la lối rồi đến quậy phá đập đổ đồ đạc.
"Tiền của tôi đâu ? Các người làm ăn ẩu tả gì thế ?".
"Lê tiểu thư, xin cô hãy bình tĩnh" Một thanh tra nữ bước ra trấn an.
"Bình tĩnh cái quái gì.
Tài sản của cha tôi tại sao không còn một xu ?" Ả nắm lấy áo nữ cảnh sát viên, quát lớn: "Chúng bây mau trả lại gia sản đây, trả lại hết đây.
Có biết tôi là ai không hả ?".
"Lê Nghi, mong cô giữ trật tự nơi trụ sở".
"Chúng bây làm việc bất trách mà bảo người khác trật tự à ? Là do các người, tôi sẽ kiện các người" Chỉ thẳng mặt họ, ả hóng hách: "Do các người để bọn chúng cướp tiền đi, chúng bây đúng là bọn bất tài vô dụng.
Sếp của các người đâu, mau kêu ra đây gặp Lê Nghi này".
"Không cần kêu".
Tư Đồ Thanh Sơn cất tiếng, anh ta điềm tĩnh, hòa nhã bước ra rồi chầm chậm ngồi xuống ghế.
"Hóa ra anh là sếp ở đây, vậy thì mau nói chúng nhanh đi kiếm tiền lại cho tôi" Ả ngạo mạn, mất đi món tài sản lớn ả tức muốn chết đi sống lại: "Một lũ bất trách".
Tư Đồ Thanh Sơn cười: "Thứ nhất cô đến để làm loạn an ninh nơi trụ sở, mang lời mắng nhiếc nhục mạ.
Thứ hai cô ra lệnh, tác động vào thân thể của cảnh sát viên, đập phá đồ đạc.
Nếu truy cứu chúng tôi sẽ kiện cô, có quyền bắt giam".
Nguyên lai cha ả ta là người trong quan chức, ả biết rất rõ Tư Đồ Thanh Sơn bấy lâu nay chẳng sợ quyền chẳng sợ thế, không tham vật chất.
Anh ta làm vì công minh, liêm chính.
Sợ rằng anh ta sẽ thật sự truy cứu mà bắt giam, dù có bỏ ra số tiền lớn cũng không mua chuộc được.
"Anh...anh" Ả trợn mắt, cứng họng: "Tôi...tôi đâu tới đây gây sự...tôi...tôi tới đây là hỏi cái chết của cha tôi cho rõ ràng".
"Đúng vậy, các người vẫn chưa báo cáo rõ cho tôi cái chết của Lê tổng...các người hay là để ý tới chức quyền, gia sản của cha tôi mà giấu nhẹm ?" Ả ta đã kiếm được cái cớ, khoanh tay cười khinh.
"Vụ án của cha cô không đơn thuần là chuyện cướp gia sản giết người" Tư Đồ Thanh Sơn điềm đạm lấy ra tập hồ sơ đưa cho ả.
Lê Nghi miễn cưỡng đảo mắt, cầm lên tập hồ sơ vụ án mà xem.
Đáng lẽ ả không muốn ngó tới, nhưng đã vô thế ả buộc phải giả vờ quan tâm.
Đập vào mắt là hình ảnh cha của mình miệng đầy máu, còn thêm một bức chụp ở lồng ngực ông ta, khắc rõ chữ M.Y.D, bức ảnh thi thể khủng khiếp, ghê rợn.
Há hốc mồm, ả sợ hãi đổ mồ hôi hột.
"Đây...đây là sao...tại sao không có vết đạn, không có vết dao" Ả run rẩy: "Cha tôi...vì sao mà chết ?".
"Cha cô chết vì trúng độc".
"Không...không thể nào" Ả ta đánh rơi tập hồ sơ xuống đất, mặt tái xanh khi chứng kiến hình ảnh quá đỗi man rợ đó.
Tâm lý ả vì quá hoảng sợ mà lắp bắp: "Các...các người mau chóng điều tra cho tôi...đòi lại số tài sản...".
Lê Nghi sợ kẻ thù của cha mình truy sát, sợ sẽ bị liên lụy mà hết sức hối thúc việc điều tra.
Đồng thời càng lấy lại số tài sản càng sớm càng tốt.
Tư Đồ Thanh Sơn phong thái nghiêm nghị, lịch thiệp.
Lấy ra món đồ nằm ở trong túi zip ni lông, anh chậm rãi trầm luân ngắm nghía.
Một loạt cây kim độc chính là vật chứng còn sót lại khi tìm thấy ở trên thi thể của nhiều nạn nhân, anh suy tư một lúc, đau đầu mà xoa xoa vầng thái dương.
Kết thúc sự tưởng nhớ, Tư Đồ Thanh Sơn đang ngồi trong bàn ăn đột nhiên lại quay sang nhìn Sở Tào Biện.
Sực nhớ chiếc kim độc mà cậu từng đâm vào tĩnh mạch mình, có vài điểm tương đồng.
---------------------------------------
Nhân Vật: Xạ Nhữ Bảo..