Edit: kitkentt
Beta: kitkentt
Không ai chú ý đến gian nhà kia, gian nhà đã bị vứt bỏ hai mươi năm vẫn khoá chặt, chỉ có người thế hệ trước còn nhớ rõ ai đã từng ở trong gian nhà đó, một người mẫu thân, một người hài tử. Mẫu thân sớm đã mất, còn hài tử đi xa hiện tại đã về lại nhà của mình, nằm ở trong căn phòng bẩn thỉu phủ đầy tro bụi cười ấm áp mà ngủ, trong lòng hắn vững vàng ôm lấy hai mộc bài có khắc tên, tên của hai người vẫn luôn yêu thương hắn, mẫu thân cùng Trương bà bà. Võ Kinh nằm trên giường, an tĩnh mà nằm, cũng không biết đã nằm bao lâu rồi, chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng hôn, tay chân sớm đã vô lực.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn cảm nhận, chỉ là ngủ, bình tĩnh an tường mà ngủ, trong đầu vô ý thức từng chút từng chút chìm vào quá khứ. Ta có đúng hay không sắp chết, vì sao quá khứ lại hiện ra rõ ràng như vậy, hay là ta đã tỉnh, từ trong cơn ác mộng chín năm qua tỉnh lại, mới phát hiện thì ra chính mình đã làm một giấc mộng thật dài, thật đau khổ, đại thiếu gia vẫn sẽ cười đứng ở bên giường nháo:
“_Đồ lười, lại nằm.”
“_Rốt cuộc ngươi là ai?”
Ha ha, ta quả nhiên là đang nằm mộng, ác mộng dài đến chín nắm, Võ Kinh vô lực trợn tròn mắt, mơ mơ màng màng nhìn người đột nhiên xuất hiện trong phòng, nắm cổ áo lôi mình dậy. Người phía trước khuôn mặt mặt âm trầm mà giận dữ, mày kiếm cao cao cong lên, con mắt hung hăng trừng Võ Kinh, môi mím chặt, cơ mặt buột chặt, cái cổ khi nói nổi gân xanh, mà ánh mắt kia thật quen thuộc, tạo cảm giác rét lạnh như dã thú khát máu, quả nhiên trước kia ta đều đang nằm mơ.
“_Ngươi rốt cuộc là ai?”
Cơn tức giận của Phiêu Thịnh cường liệt sôi trào, xách Võ Kinh cao cao nhấc lên, nhìn người trong tay sắc mặt tái nhợt như ngươi chết, đôi mắt mang theo tia sáng ảo mộng mà hạnh phúc, nam nhân ngây ngốc cười nhìn mình, lặp lại câu hỏi khi nãy mình vừa xông vào căn phòng mục nát này đã hỏi. Có chút may mắn chính mình rất nhanh đã tìm được hành tung của A Nê, sau khi xác định Niếp Nham không có vấn đề gì, Phiêu Thịnh liền lập tức chạy tới gian nhà này, trong kí ức của Phiêu Thịnh dường như đã từng cùng A Nê quen biết nhau, càng ngày càng cảm thấy thân phận A Nê thật khả nghi.
Ngây ngốc cười, Võ Kinh nhìn đại thiếu gia đứng chắn trước mặt mình mà nở nụ cười, ta rốt cuộc cũng đã từ trong giấc mộng đáng sợ kia tỉnh lại.
“_Đại…thiếu gia, đừng…nháo, ngựa ta…đứng lên ngay.”
Đại thiếu gia, cách xưng hô này làm tâm Phiêu Thịnh chấn động, áp chế nội tâm đang mãnh liệt cuộn trào, Phiêu Thịnh một lần nữa lập lại:
“_Ngươi rốt cuộc là ai?”
“_Đại…thiếu gia, ngươi là làm sao vậy, còn vậy nữa…ta sẽ…giận.”
Thật mệt mỏi, ta muốn ngủ tiếp một chút, không…không thể tiếp tục ngủ, sẽ lại gặp ác mộng, Võ Kinh liều mạng mở to hai mắt, nhưng phát hiện toàn thân trên dưới căn bản không nghe sai sử, vô cùng khó khăn, Võ Kinh mở đôi môi khô nứt ra nói:
“_Đại…thiếu gia…Võ Kinh…không muốn lại….tiếp tục…ngủ….” Đầu xoay vòng vòng, Võ Kinh bất tỉnh.
Nhẹ buông tay ra, nhưng với thân thể hiện tại, Võ Kinh té trên mặt đất. Phiêu Thịnh nhất thời bị cái tên đột nhiên xuất hiện này mà sợ ngây người, trong đầu chợt loé qua một phong cảnh, dưới táng cây phong lá đỏ tươi có một người đang đứng, đầu đột nhiên đau nhức, Phiêu Thịnh ôm lấy đầu tựa vào tường, đợi một chút cơn đau không còn mới rõ ràng nhìn thấy bộ dạng của người kia.
“_Hăn không phải Niếp Nham, ta biết, hắn không phải Niếp Nham, hắn là…Võ…Kinh.”
“_Nga~vốn là một người hầu không đáng nhắc tới…”
Một lát sau, Phiêu Thịnh lấy lại tinh thần, mắt lạnh nhìn người nằm trên mặt đất, sợi tóc tán loạn che đi khuôn mặt không chút huyết sắc, đôi môi từ lâu đã trở nên nhợt nhạt mà khô nứt, bàn tay trắng bệch cũng cứng đờ lạnh lẽo, bộ dáng cùng người chết nào có gì khác biệt?! Ngồi xổm xuống dưới mới phát hiện ra hơi thở của hắn vẫn yếu ớt mà hô hấp, ôm lấy Võ Kinh, Phiêu Thịnh đi ra cửa. Trên mặt đất, hai tấm mộc bài từ trong lòng Võ Kinh rớt ra rồi yên lặng nằm đó. Ngoài cửa, Tằng quản gia một mình đứng bên cạnh mã xa, Phiêu Thịnh ném Võ Kinh vào trong xe rồi quay đầu lãnh tĩnh nói:
“_Năm đó, tên người hầu bị đuổi ra khỏi Trần phủ kia rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
“_Đại thiếu gia, người là muốn nói đến người hầu nào?”
“_Ngươi không cần giả ngu, ngươi biết rõ người ta muốn chỉ là ai? Với năng lực của ngươi, chỉ cần tra một chút sẽ biết ai đã ở trong gian nhà đó.”
Tằng quản gia cười khổ.
“_Kì thật lúc A Nê tới Trần phủ thì ta đã cảm giác thấy hắn có chút kì quái, chỉ là không ngờ hắn cư nhiên là người đó. Đại…thiếu…gia, việc này không phải là ta không nói,,mà là ta không thể nói.”
“_Có cái gì không thể nói?”
Lông mày Phiêu Thịnh nhíu càng chặt, Tằng quản gia ngữ điệu ấp a ấp úng khiến Phiêu Thịnh hiếu kì cùng hoài nghi, chuyện năm đó rốt cuộc là như thế nào.
“_Ta đây chỉ hỏi ngươi một câu, nguyên nhân hắn bị đuổi ra khỏi phủ có liên quan đến ta đúng không?”
Cơ thể Tằng quản gia thoáng cứng lại, cười khan vài tiếng:
“_Kì thật đại thiếu gia tuỳ tiện hỏi vị nào trong quý phủ cũng sẽ không có được câu trả lời chính xác, chuyện tình năm đó chỉ có lão gia, phu nhân và một số rất ít người biết rõ, còn lại ai cũng không rõ ràng lắm, vật đổi sao dời, đại thiếu gia vẫn là không nên tiếp tục truy cứu nữa.” Tằng quản gia bình tĩnh nói.
“_Đại thiếu gia định xử lí người này ra sao? Nếu như bị phu nhân biết, ta sợ…”
“_Tằng quản gia, không cần nói nữa, việc này ta tự có an bài, hiện tại chúng ta trở về phủ đi.”
Phiêu Thịnh thấy rõ Tằng quản gia không muốn trả lời vấn đề này liền xoay người nhảy lên mã xa. Tằng quản gia thở dài một hơi, đành bất đắc dĩ ngồi vào vị trí đánh xe, trong lòng thầm nghĩ có nên viết thư gọi nhị vị gia chủ-lão gia cùng phu nhân nhanh trở về hay là vẫn để cho bọn họ tiếp tục đi chơi thêm vài ngày nữa, mâu thuẫn a.
Ngồi trong mã xa, Phiêu Thịnh nhìn đến Võ Kinh đang nằm bên cạnh, tay vô ý thức xẹt qua gương mặt tái nhợt tiều tụy, nhẹ nhàng vén sợi tóc phất ở trên mặt, đầu ngón tay điểm điểm lên mi mắt, mũi, môi của hắn, cảm xúc này thật sự là quen thuộc, một cổ xúc động khó hiểu cùng thương cảm đột nhiên trào dâng trong lòng.
Theo ngón tay di động, con mắt Phiêu Thịnh nhìn chằm chằm dấu răng trên tay Võ Kinh, tim đột nhiên kịch liệt đập nhanh hơn, tay run run nhẹ nhàng chạm đến, lại đột nhiên tỉnh ngộ bản thân đang làm cái gì liền mạnh mẽ thu tay lại. Ta đây là làm sao vậy? Phiêu Thịnh nhắm mắt lại, cảm giác một giọt lệ không thể khống chế mà lăn xuống.
“_Phiêu Thịnh, Phiêu Thịnh, Phiêu Thịnh, Phiêu Thịnh, Phiêu Thịnh, Phiêu Thịnh!”
Một hồi thanh âm từ nơi xa xôi nào đó phảng phất truyền đến làm lỗ tai Phiêu Thịnh đau đớn. Lúc này, Phiêu Thịnh thấy rõ có một người đứng dưới táng cây, rõ ràng như vậy, là Niếp Nham, không đúng, là A Nê, là A Nê năm mười bảy tuổi, Phiêu Thịnh hầu như không có lí do mà tin tưởng vững chắc như vậy.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu khắp bốn phía một màu sáng chói loà đến không thể mở mắt ra nhìn được, Võ Kinh đứng nheo mắt nhìn về phía cây phong xa xa, từng chiếc lá phong diễm lệ mà điên cuồng không gì sánh được bay theo làn gió đến tận chân trời, nhuộm đỏ thẫm cả một khoảng trời, trong khung cảnh đó, một bóng người bước ra, tay áo hồng sắc như bắt lấy làn gió bất định thổi qua, lay động, như tinh linh của cây phong. Hoảng hốt, Võ Kinh nhìn hắn chậm rãi tiêu sái tiến đến, chỉ là gương mặt người tới bị ánh dương quang làm cho mơ hồ, chỉ nghe thấy một tiếng gọi thanh thuý:
“_Võ Kinh, Võ Kinh!”
Nhất thời, nước mắt làm mắt Võ Kinh mê võng, Phiêu Thịnh mười sáu tuổi đang đứng tại trước mặt, vẻ mặt vui sướng cùng đắc ý nhìn mình. Võ Kinh muốn khóc ngạnh tại yết hầu, nói:
“_Phiêu…Thịnh, thật…tốt quá. Ta làm một giấc mộng, trong mộng…ngươi quên…mất ta…rồi.”
“_Ta thế nào có thể quên ngươi?”
Thanh âm thay đổi, trở nên thành thục mà trầm thấp. Võ Kinh lau lệ trên khoé mắt, trừng lớn mắt nhìn, thấy trước mắt là Phiêu Thịnh từ lâu đã không còn là một nam hài ngây ngô, đã trở thành một nam nhân tư thế oai hùng hiên ngang.
“_Ta đương nhiên nhớ kĩ ngươi, ngươi là Võ Kinh.”
“_Ngươi nhớ kĩ ta, ngươi nhớ kĩ ta. Rốt cuộc…ngươi vẫn…không có…quên…ta.”
“_Ta nhớ kĩ ngươi cái gì?”
Thanh âm thật lạnh lẽo, cơ thể nóng bừng, lo sợ mộng trong mộng, Võ Kinh mở mắt nhìn căn phòng quen thuộc, Phiêu Thịnh cũng hiện ra trước mắt, anh khí mười phần nhưng mang theo chút tàn khốc, lúc mở miệng, Võ Kinh phảng phất nhìn thấy cả hàm răng trắng noãn mà sắc nhọn, ngữ khí kia lại vừa băng vừa lãnh, tựa như như gió rét mùa đông thổi qua:
“_Ngươi nói ta vẫn là nhỡ rõ ngươi cái gì, Võ Kinh.”
Tỉnh mộng.
“_Ngươi nói ta vẫn là nhớ rõ ngươi cái gì.”
Nhìn Phiêu Thịnh hạ thấp thân thể, hai người đối diện nhau, trong mắt Phiêu Thịnh chính là hoả, trong miệng chính băng.
“_Là nhớ kĩ ngươi mật báo hãm hại Niếp Nham, hay là nhớ kĩ ngươi phóng hoả đốt tiệm vải?”
Máu trong cơ thể Võ Kinh nháy mắt đông lại, nhìn Phiêu Thịnh khuôn mặt đầy dữ tợn trước mặt, trong mắt còn lộ ra tia hung ác, đột nhiên cuồng thanh cười to. Phiêu Thịnh nhìn khuôn mặt Võ Kinh cười kiêu ngạo mà làm càn như vậy, máu xông lên đến đỉnh đầu, một tay nắm lấy cái cổ của hắn, cố sức mà bóp, nghiến răng nghiến lợi nói:
“_Cười vui lắm sao? Lúc đó đem ta đùa bỡn trong tay, ngươi vì sao muốn làm như vậy?”
Nhìn khuôn mặt người đang cười chậm rãi đỏ bừng, thân thể vô lực giãy dụa mà trừng lớn con mắt nhìn mình thống khổ và bi thương đến thế, còn có cả hận ý mãnh liệt khiến cho Phiêu Thịnh tâm lãnh mềm đi một chút, chậm rãi thả tay ra rồi đứng thẳng thân thể lên, từ trên cao nhìn xuống, kiềm nén sát ý, ánh mắt hung hăng nhìn Võ Kinh.
Võ Kinh vừa rồi thật đúng là cho rằng bản thân sẽ chết ở đây, cũng không đoán được rằng Phiêu Thịnh lại đột nhiên buông tay. Nằm ở trên giường, Võ Kinh vô lực mà thở hổn hển, trên cổ đã in lại dấu máu, qua thật lâu, hô hấp của Võ Kinh mới bình thường lại, miễn cưỡng ngồi dậy.
“_Ngươi biết cái gì…là cảm giác thối rữa không?”
Võ Kinh nỗ lực điều chỉnh âm điệu của mình, nhưng phát hiện âm thanh vẫn khàn khàn đáng sợ, vô vị nói:
“_Cái loại cảm giác này theo từ trong cơ thể đến ra ngoài cơ thể, thậm chí cảm giác chính là lục phủ ngũ tạng đều là một khối thịt nát vụn chảy máu, tanh tưởi không gì sánh được, tản ra một mùi chết chóc, chỉ sợ người khác ngửi được mùi thối không gì sánh được đó, nhìn thấy bộ dạng khó coi đó. Dùng hết toàn lực che giấu thân thể cùng linh hồn đều hư thối, một loại cảm giác cho dù dưới ánh mặt trời cũng không hề cảm thấy tươi sáng cùng ấm áp.”
Phiêu Thịnh cảm thấy thanh âm chói tai của Võ Kinh nghe vào như muốn xuyên thủng màng nhĩ, nhìn con mắt hoảng hốt mà vô thần của Võ Kinh, nụ cười qủy dị cùng biểu tình kiềm chế nỗi sợ hãi cùng cực.
“_Ngươi nói những điều này…có ý tứ gì?” Sau nửa ngày Phiêu Thịnh mới có thể thốt ra được một câu, cũng gượng gạo mà cứng nhắc.
Võ Kinh ngẩng đầu nhìn Phiêu Thịnh, nở nụ cười. Này nụ cười giống như trong bóng tối đột nhiên mọc ra một cây anh túc mê người mà nguy hiểm, chỉ trong nháy mắt, Phiêu Thịnh cảm thấy cực kì quỷ dị, phảng phất thấy khuôn mặt bình thường quen thuộc này đột nhiên trở nên xa lạ mà mỹ lệ, một vẻ đẹp đáng sợ mà lạnh lẽo, như vong linh của ma quỷ.
“_Ta tìm được một chỗ, mang theo hồi ức đã trải qua cùng ước muốn không có khả năng lẳng lặng mà chờ đợi thân thể chết đi, nhưng nếu không nhìn thấy ngươi…”
Biểu tình Võ Kinh trở nên thê lương mà từng trải, trừng mắt nhìn Phiêu Thịnh.
“_Ta không cam lòng, chúng ta hai người đều phạm tội, nhưng chỉ một mình ta gánh chịu, vì sao chỉ có một mình ta khóc, một mình ta nhận lấy thiêu đốt của địa ngục nhân gian, còn ngươi lại quên đi tất cả, tiêu dao mà sống, đem ta quên sạch sẽ không còn một mảnh.”
Phiêu Thịnh nghe được, tim đập nhanh hơn mà mê muội không hiểu ra sao.
“_Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”
Không có để ý tới lời Phiêu Thịnh nói, Võ Kinh đã rơi vào trong hồi ức của chính mình.
“_Không cam lòng, nếu như ngươi có một chút nhớ ta, nhớ đến ta, ta cũng chấp nhận, chấp nhận trời cao trừng phạt để trả giá.”
Thấy rõ nỗi căm hận, mê mang cùng bi thương dần đan vào trên mặt Võ Kinh, trong mắt lưu chuyển vô vọng cùng phẫn nộ, đột nhiên, trong ánh mắt Võ Kinh chợt loé hàn quang, thẳng tắp nhìn vào mặt Phiêu Thịnh khiến Phiêu Thịnh cảm giác thấy ánh mắt này như hai thanh tiểu đao bị ngâm vào trong băng thuỷ ngàn năm, cực kì lãnh triệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...