“Dừng… dừng… lại… một… chút… ba… cầu… xin… các… ngươi…” Hầu như đúng van xin, Võ Kinh nhìn phòng đại thiếu gia càng ngày càng xa, nghe thấy trong phòng hắn truyền ra thanh âm hỗn loạn cùng tiếng gào thét điên cuồng. Võ Kinh dùng toàn lực kêu to: “Đại thiếu gia, yên tâm đi, ta sẽ không sao.” Gian phòng đột nhiên tĩnh lặng, nhưng chỉ một lát sau lại bắt đầu ầm ĩ. Nhưng lúc này Võ Kinh đã không còn biết chuyện gì đang xảy ra trong phòng đại thiếu gia nữa, y đã bị những kẻ tàn nhẫn không để tâm đến sinh mạng y lôi xuống dưới lầu.
Đau quá, lưng ta đã gãy rồi ư? Hạ thể xích loã cùng lưng bị kéo đi, ma sát trên mặt đất cứng ngắc, cảm giác như da bị tróc những mảng lớn, đau đớn đến xương tuỷ. Nhìn những người xung quanh căm hẫn nhìn chính, đang cố sức đấm đá chính, phảng phất như họ đang nhìn một đại ma đầu đại gian đại ác, một tên ác nhân không đáng sống. Võ Kinh cảm tháy hoang mang. Ta có phải đã làm sai việc gì không? Rõ ràng ta rất hạnh phúc, đại thiếu gia cũng rất hạnh phúc, nhưng sao bọn họ lại không cảm thấy được nỗi lòng của chúng ta?
“Ngô.” Cắn răng nhịn xuống đau nhức toàn thân khi cơ thể bị kéo va vào tảng đá trên mặt đất, Võ Kinh không dám kêu to, sợ đại thiếu gia trên lầu có thể nghe thấy. Đau quá. Đau đớn này so với những gì trước đây từng trải qua quả thật quá ác liệt. Gió bắc lướt qua thân thể, làm cơ thể hoàn toàn đông cứng, nhưng cơn đau nhức này phải cố nhịn, phải cố nhịn. Cố gắng nén nhịn xung động gào thét, Võ Kinh ngẩng đầu, thấy đứng ở ngoài các lâu, Lục Châu đang nhìn y, vẻ mặt chán ghét. Võ Kinh cảm thấy run sợ. Vì sao các người hận ta. Ta chỉ đúng yêu thương một người, kẻ đó là chủ nhân của ta, làm nam nhân như ta. Chẳng lẽ thế gian này kôhng thể cho phép ta yêu thương hắn, hay đây chính là tội nghiệt của ta, ta đã phạm vào vọng ái chi tội. Nhưng xin đừng chán ghét hắn. Hắn vô tội, bởi ngay từ đầu hắn chưa từng yêu thương ta. Võ Kinh cố gắng ngẩng đầu, nhìn căn phòng của đại thiếu gia càng ngày càng xa. Phải nhớ thật kỹ nơi đây. Chính nơi đây chôn dấu nhiệt tình cùng điên cuồng của ta.
Đột nhiên nhãn thần Võ Kinh trừng lớn, một bóng người bỗng từ lầu hai nhảy xuống, biến cố vừa xảy ra làm mọi người sợ ngây người, hò hét, tay buông khỏi Võ Kinh, đại gia liều mạng kéo đại thiếu gia vừa từ lầu hai nhảy xuống đang muốn tới bên Võ Kinh.
Đôi mắt hắn vẫn mỹ lệ như vậy, một cảm giác thanh liệt như huyết tinh của dã thú, chính nhãn thần đó đã cầm tù ta, một đôi mắt dã tính mà mỹ lệ như vậy, đôi mắt ta vẫn luôn bảo hộ. Giờ ta đã bị cưỡng bách ly khai, xin ngươi đừng oán hận ta.
“Võ…” Một tiếng hét chói tai, nhượng huyết Võ Kinh như muốn sôi sục, tim đập rất nhanh. Ta vừa nghe thấy gì? Ta như nghe thấy đại thiếu gia gọi tên ta. Nhìn đại thiếu gia đang bị ép buộc trở về trong phòng, Võ Kinh dùng toàn lực giãy dụa muốn đứng dậy, trợn to mắt nhìn, lệ chậm rãi chảy xuống. Khi phong hồng nở rộ chúng ta lần đầu gặp nhau, nhưng lúc này đây, phong hồng tiêu thất chúng ta phải chia lìa, nhưng xin ngươi hãy lưu lại cho ta một thứ gì đó thuộc về riêng hai chúng ta, thanh âm ngươi gọi tên ta.
Đến cuối cùng, Võ Kinh chính tuyệt vọng. Đại thiếu gia đến tận khi bị kéo vào các lâu vẫn không gọi nốt chữ cuối cùng. Như vậy cũng tốt, lưu lại một chữ cho ta, lưu lại một chữ cho ngươi, hai chữ hợp lại tên ta, Võ được ngươi gọi, còn Kinh sẽ mãi lưu trong lòng ta.
“Phiêu Thịnh. Phiêu Thịnh. Phiêu Thịnh. Phiêu Thịnh. Phiêu Thịnh.” Như phát điên, Võ Kinh liều mạng kêu, một tiếng bỉ một tiếng lớn, một tiếng bỉ một tiếng cao, như cương đao tối sắc trong đêm đen, cắt đứt trận trần màn đen.
“Nhanh lên, mau che miệng y lại.”
“Ngô, ngô.” Phá bố bịt miệng Võ Kinh. Vô dụng thôi. Ta cuối cùng cũng đã ở trước mặt các ngươi gọi tên hắn. Thân thể bị hung hăng giẫm đạp lên, thân thể như vỡ vụn, Võ Kinh nằm trên mặt đất mặc kệ kẻ khác tuỳ ý đấm đá, cảm giác thân thể chính lại bị lôi đi, Võ Kinh trắc trở mở mắt, nhìn phong thụ trong gió vẫn sừng sững như cũ. Phong thụ, ta phải ly khai ngươi.
Ngay trước khi rời khỏi Hiên Viên các, Võ Kinh quay lại phong thụ nói ra nguyện vọng cuối cùng: Xin ngươi hãy bảo vệ tốt màu hồng của chúng ta được chôn dấu dưới táng cây ngươi.
Bọn họ có thể xoá bỏ tất cả của ta, nhưng bọn họ vĩnh viễn không thể biết được bí mật dưới táng cây kia, nơi đó chôn dấu bí mật về mong muốn và hạnh phúc của ta, bí mật không ai có thể xoá đi được. Đó là màu hồng tối mỹ lệ trong sinh mệnh ta.
***
Nơi hắc ám nhất tại Trần gia, vang lên tiếng roi, tiếng gậy gộc, cắt đứt bầu trời đêm.
“Mẫu thân, dừng lại đi, đánh tiếp sẽ chết người đấy. Phụ thân, cha cũng mau kêu mọi người dừng tay lại đi.”
“Tỷ tỷ không nên nhẹ dạ. Cái loại người không biết liêm sỉ, tâm tư độc ác này không đáng để tỷ đồng tình.” Oán hận nhìn người xa xa đã không còn ra hình người, nhị thiếu gia lạnh lùng nói.
“Đều không phải mẫu thân tâm lãnh, nhưng ta chỉ vừa nghĩ tới những chuyện y đã làm với đệ đệ con, ta tựu hận không thể đưa hắn bầm thây vạn đoạn, ngô. Nhi… tử… của ta… vốn… không biết… gì hết…” Tựa trong lòng trượng phu, phu nhân đã khóc bất thành ngôn.
Trần gia lão nhị lạnh lùng nhìn người xa xa, toàn thân không còn một nơi nào lành lặn, huyết chảy ra như suối, gậy cùng roi hạ xuống, cả người toàn huyết cuộn tròn trên mặt đất.
Ta có đúng hay không nên chết đi? Vô pháp mở mắt, trên trán bị đánh, máu đang chảy từ vết nứt tiến nhập trong mắt làm mắt ta đau nhức. Nội tạng ta có phải đã bị phá huỷ hay không. Võ Kinh cảm giác bên trong huyết khí cuồn cuộn, cổ họng phát điềm, một ngụm tiên huyết từ trong miệng chảy ra, nhiễm đỏ miếng vải che miệng.
Roi ngâm trong nước ớt tiếp tục đánh lên người Võ Kinh, da thịt nứt ra, y cảm giác như chính đang ở trong một chảo nóng, vừa nóng vừa đau nhức, cái loại đau nhức toàn thân này nhượng Võ Kinh rốt cục không chịu được lăn lộn trên mặt đất.
Gậy cố sức đánh mạnh vào hai chân Võ Kinh, đôi mắt không còn chút thần thái nào của y bỗng nhiên mở trừng trừng, toàn thân co quắp. Võ Kinh biết chính khớp xương đã bị đứt gãy, ngay sau đó một cơn đau cường liệt xuất hiện, Võ Kinh con mắt tối sầm, lâm vào trong bóng tối.
Hoàn hảo những việc này không diễn ra tại Hiên Văn các. Đây là suy nghĩ cuối cùng của Võ Kinh trước khi y mất đi ý thức.
Một cỗ nước lạnh làm Võ Kinh giật mình tỉnh giấc, hầu như đúng đau khổ mà giãy dụa, Võ Kinh tĩnh tình nhìn mọi phía, thấy bầu trời vẫn tối đen như trước, nhìn những người cầm đèn đang nhìn chính, Võ Kinh biết lại tiếp tục một đợt thống khổ mới.
“Ta đạp chết ngươi, giẫm chết ngươi, ngươi cái tên không bình thường, tên điên, ngươi là kẻ không có đạo đức, vô liêm sỉ.” Hầu như đúng nổi điên, nhị thiếu gia vọt tới, cố sức dẫm nát người Võ Kinh, nhìn khuôn mặt còn trẻ con cùng biểu tình thâm độc không tương xứng với tuổi tác của nhị thiếu gia, Võ Kinh cũng không còn cảm thấy gì nữa.
“Nhị đệ, dừng tay, không nên.” Tiểu thư liều mạng kéo tay nhị thiếu gia, không dám nhìn Võ Kinh toàn thân đúng huyết.
Nhị gia tĩnh tĩnh tiêu sái tới trước mặt Võ Kinh, nhìn xuống Võ Kinh, bình tĩnh mà lãnh khốc nói: “Không ai có thể khi dễ Trần gia. Ta cũng không cho ngươi vũ nhục hài tử của Trần gia, đặc biệt là Phiêu Thịnh. Việc này đều là do ngươi tự tìm đến.” Võ Kinh lúc này mới nhìn thấy, trong tay nhị gia chính là một que hàn hồng quang, hầu như đúng kinh hoảng không ngớt, Võ Kinh giãy dụa muốn cử động thân thể, nhưng chút nào bất năng.
“Ngô, ngô, ngô, ngô.” Tương miếng vải trong miệng cắn chặt, Võ Kinh cắn chặt răng, con mắt trừng đắc cực đại, tại ánh nến đỏ như máu. Que hàn phóng trên cơ thể, da lập tức bị thiêu cháy, phát sinh vị đạo gay mũi. Ta thật sự sẽ chết mạ? Thật sự sẽ chết mạ? Được rồi, cuối cùng cũng được giải thoát.
“Ta mặc kệ ngươi sau này sống hay chết, nhưng ta muốn ngươi cả đời phải nhớ kỹ tội lỗi ngươi đã phạm phải, vĩnh viễn vô pháp đối kẻ khác lặp lại việc này. Từ nay về sau trong trăm dặm Trần phủ, ta nếu thấy ngươi sẽ lập tức giết ngươi.” Đó là câu nói cuối cùng Võ Kinh còn có thể nghe được.
Nhìn Võ Kinh bị bọc chiếu ném lên mã xa, nhị gia phân phó: “Bả hắn đưa đi càng xa càng tốt.”
Chi ~ hậu môn Trần phủ nhẹ nhàng đóng lại, như chưa hề có chuyện gì phát sinh.
“Chuyện ngày hôm nay nếu kẻ nào dám nửa điểm tiết lộ ra bên ngoài, kết cục của các ngươi cũng sẽ giống Võ Kinh, đã nghe rõ chưa?” Ngồi trong phòng khách, Trần phu nhân lớn tiếng nói.
“Được rồi, đại ca, lần này trở về đệ còn có việc muốn cùng đại ca thương lượng, đều suýt bởi chuyện này mà quên mất.”
“Chuyện gì?” Trần lão gia dường như đúng ủ rũ thở dài hỏi.
“Bằng hữu của đệ nhận thức một thần y đã quy ẩn, nhờ hắn dẫn kiến, đệ đã gặp được vị thần y kia, có kể cho hắn nghe bệnh tình của Phiêu Thịnh, hắn phi thường có hứng thú. Sở dĩ lần này đệ trở về, đã nghĩ nói với huynh mang Phiêu Thịnh đi gặp vị thần y kia.
“Ai, xảy ra việc này, thật không biết Thịnh nhi có chịu nghe lời hay không? Cái tên thần y kia thực rất lợi hại mạ? Dù sao…”
“Yên tâm đi, đại ca, ngươi nhất định từng nghe qua cái tên y ma rồi.”
“Cái gì? Đúng y ma? Dịch Phỉ Văn? Nếu như là hắn, vậy bệnh của Thịnh nhi…” Trần lão gia trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra điểm vui mừng.
“Như vậy cũng tốt. Vài ngày nữa đưa Thịnh nhi tới gặp hắn, nhượng Thịnh nhi đổi nơi ở, nói không chừng có thể quên được việc này.” Trần phu nhân u buồn nói.
Vào một buổi sáng sớm, một chiếc xe ngựa từ Trần phủ ly khai, trên xe có nhị gia cùng đại thiếu gia bị trói hôn mê.
Sấm sét trên bầu trời ầm ầm vang lên, tuy chỉ là mưa nhỏ ngày đông, nhưng mỗi hạt mưa đều mang theo giá lạnh đến buốt xương, rơi xuống mặt đất tạo nên những vũng bùn. Tại vùng hoang vu này, một người toàn thân đầy máu, bẩn thỉu bất kham đang gian nan bò trên mặt đất, nửa khuôn mặt bị đất đá cọ sát nhiễm huyết làm nhìn không rõ mặt, tay gắt gao trảo trụ mặt đất di chuyển về phía trước, hạ thể xích loã vô lực theo thân thể di động về phía trước. Những nơi y bò qua đều động lại vũng nước nhàn nhạt do máu bị pha loãng, máu theo nước chảy thật lâu không tiêu thất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...