Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ngược lại cơm canh vẫn chưa nguội. Hôm nay dì giúp việc nấu canh mắt cá ngừ đại dương, Giản đại thiếu gia không thích ăn cá, cầm cái muỗng khuấy tới khuấy lui. Cả phòng học một đống người thèm chảy nước miếng mà mặt hắn vẫn không có cảm xúc, giống như phải anh dũng xông lên chiến trường vậy.
Bách Hoài cầm lòng không được, lấy mắt kính xuống rồi giật mi tâm mấy cái: ”Giờ thì tôi hiểu tại sao mấy năm qua cậu không cao thêm rồi.”
Giản Tùng Ý mười bảy tuổi một mét tám ba: …
Những người không cao đủ một mét tám ba: …
Giản Tùng Ý đặt muỗng xuống cái phịch: ”Thế phải cao bằng cái trụ chống trời hay sao?”
”Mẹ cậu nói cậu quá gầy nên nhờ dì giúp việc nhà tôi nấu riêng cho cậu. Dì cũng tốn không ít công phu để khử mùi tanh mà không bỏ rau thơm rau cần đấy.”
Anh dễ như trở bàn tay tìm được miếng thịt mềm của Giản Tùng Ý mà chọt vào.
Quả nhiên mặc dù Giản Tùng Ý bất đắc dĩ nhưng vẫn hiên ngang cầm muỗng lên, nín thở chầm chậm nuốt xuống.
Lớp trưởng đang có chuyện muốn nói liền được Bách Hoài nhẹ nhàng nhìn một cái, cái miệng đang mở ra ngay lập tức khép lại, đứng nép bên cửa chờ Giản đại thiếu gia uống canh xong mới rón rén đi vào: ”Lão Bạch và lão Bành tìm hai người kìa! Họ kêu anh phải trình diện trong vòng ba phút, đến trễ thì phạt gấp đôi đó!”
”…”
Giản Tùng Ý bỏ muỗng xuống nhìn cậu ta, ”Cậu đứng đây bao lâu rồi?”
”Mười phút.”
Giản Tùng Ý gật đầu, vẫn vui vẻ nói chuyện: ”Chuyện như vậy sao không nói sớm chứ.”
Dương Nhạc đáng thương nhìn hắn: ”Không dám đâu Tùng ca. Chuyện này không phải tại tôi, anh đây không phải đang uống canh hay sao?”
Vừa nói ánh mắt cậu liền chĩa thẳng đến tên Bách Hoài kia, điên cuồng ám chỉ đâu mới là hung thủ thật sự.
Bách Hoài (hung thủ thật sự) an tĩnh làm đề Vật lý: ”Muộn thì cũng muộn rồi, ăn tráng miệng đi.”
”Ừm.”
Giản Tùng Ý mở nắp hộp trái cây ra.
Dương Nhạc: …
Uy phong đường đường của lớp trưởng Dương Nhạc đâu mất rồi?! Bàn dân thiên hạ trố mắt lên nhìn cậu đang đứng khép nép một bên như con gái về nhà chồng mà sang chấn tâm lí.
Cậu ta vờ hắng giọng: ”Tùng ca à, hai người như vậy không ổn đâu. Lão Bạch và lão Bành lớp tên kia đang rất tức đó. Hai người họ đang cãi nhau rần lên trong phòng làm việc kìa, bầu không khí như ở nhà xác bệnh viện vậy. Em xin hai đại ca, hai đại ca đừng tưới thêm dầu vào lửa mà…”
”Hôm nay cherry ngon đấy, ăn không?”
”Ăn ăn ăn ăn!”
[…]
Lúc Giản Tùng Ý và Bách Hoài đi đến phòng làm việc, thầy Bành Minh Hồng – đồng học với thầy Bạch Bình Sơn lớp hắn đang giáo huấn một đám Alpha đầu cao chạm trần, nước miếng tung bay.
Biểu tình của họ đau lòng mà ôm đầu như rau dưa nhà trồng bị tên nào đó bế đi mất.
Lúc nhìn thấy Giản Tùng Ý và Bách Hoài thong dong đi tới, hai người giận cá chém thớt cũng đủ rồi, những con người có tội đánh nhau nhưng vô tội làm bia đỡ đạn đều khóc không ra nước mắt.
Lão Bạch tốt tính, mọi người hay bảo ông thuộc Phật hệ.
Bành Minh Hồng thì không như vậy, vốn ông ta muốn nghỉ hưu non nhưng lại bị ủy thác trách nhiệm nặng nề là chủ nhiệm lớp mười hai cuối cấp.
Bây giờ cũng chưa phải là tựu trường chính thức, phòng hiệu trưởng còn chưa đi vào hoạt động. Các giáo viên như ông vua nhỏ của một nước, lỡ đâu xảy ra chuyện gì dù có bé tẹo teo thì trách nhiệm sẽ đổ lên đầu ông hết.
Tuy nói là nghỉ hưu non nhưng ông vẫn muốn làm phó hiệu trưởng của cái trường này, mọi việc đang yên đang lành tự dưng lại ở đâu chui ra một đám đại thiếu gia của đại thiếu gia đánh nhau tưng bừng!
Bành Hồng Minh xoa cái đầu hói, chỉ hai người bọn họ: ”Tôi bảo mấy người tới trong ba phút đấy! Có biết tôi chờ bao lâu rồi không hả?”
Giản Tùng Ý nhìn đồng hồ treo tường: ”Tầm mười lăm phút.”
”… Tôi hỏi chuyện này sao?! Giản Tùng Ý, cậu đừng ỷ vào thành tích tốt thì muốn làm gì thì làm! Bây giờ các cậu lớp mười hai rồi! Chỉ cần một vết đen trong học bạ thì trường top, du học hay cái khỉ gì cũng mất hết! Mất hết! Hiểu không?”
”Ừm.”
”Ừm cái gì mà ừm?! Tính nghiêm trọng của vụ này cậu vẫn chưa rõ hay sao? Còn muốn học Thanh Hoa, muốn học Bắc Kinh nữa hay không hả?!”
”Không phải. Thầy à, tôi không cần mentor viết thư giới thiệu cũng có thể học đại học Thanh Hoa như bình thường thôi. Cũng không phải nghiêm trọng như thầy nghĩ đâu, thầy bớt giận đi.”
Giọng điệu nghe thì khôn khéo đấy, nhưng nghe xong tức muốn nổ phổi! Em giỏi, em không sợ vết đen~
Đồng chí Bành hít một hơi thật sâu, lồng ngực to bự căng lên, mấy cái nút áo sơ mi run run muốn bắn vào mặt những người đứng xung quanh.
”Ai da, kêu hai đứa tới thật ra cũng không có chuyện gì. Bạn Hoàng Phủ Dật mới vừa rồi đã thừa nhận mình ra tay trước. Chẳng qua hai đứa đánh người thì chớ, một đứa còn dám ở nơi công cộng thả ra tin tức tố đậm đặc, đó là trái với luật nhà trường. Vậy nên phạt vẫn phải phạt, không có muốn hay không muốn.”
Giản Tùng Ý gật đầu một cái: ”A, không sao, tôi vẫn còn rộng lượng chán.”
Bách Hoài tán thành: ”Em thì bình thường.”
”…”
Mấy tên Alpha ngồi xung quanh cảm thấy rõ ràng là hai người này một chút cũng không giác ngộ được cách mạng!
Chẳng qua gia thế lẫn thành tích của người ta chình ình ở đó, có cái đếch gì phải sợ chứ, chơi người ta què luôn cũng không có vấn đề.
Nhưng mà lão Bạch chính khí đầy người: ”Tôi và thầy Bành đã quyết định rồi, hôm nay tất cả mọi người ai cũng phải phạt như nhau! Phải làm theo luật để còn răn đe những người có ý muốn đánh nhau trong trường!”
Trái tim của mọi người chết một nửa.
Có phạt cũng phải phạt mau lên, nếu không thì không còn cơ hội được đăng kí trường top hay đi nước ngoài học nữa!
”Nhưng mà…” Âm cuối của lão Bạch kéo dài ra một chút, ”Mấy đứa tự động tới nhận sai, thái độ coi như biết hối lỗi. Thầy nể tình mấy đứa năm nay lớp mười hai, vì tiền đồ mà cân nhắc kĩ cho nên sẽ cho mấy đứa thêm một cơ hội nữa.”
Trái tim chết lạnh một nửa như có dòng suối ấm chảy qua.
”Kì Ngũ hiệu liên thi sắp diễn ra, ai thuộc top một trăm thì hình phạt sẽ đổi thành thông báo phê bình gửi về gia đình. Còn nếu không được… Về nhà tự thu xếp đi.”
Tám người ban Quốc tế, trái tim răng rắc vỡ vụn.
Kì Ngũ hiệu liên thi này thì có là người ban Quốc tế cũng phải thi, cả nước có năm trường cùng tham gia, cộng lại là phải hơn năm ngàn người, muốn lũ đầu bò này đứng top một trăm thì chẳng bằng kêu bọn nó đi chết.
Lão Bạch rất sợ bọn Hoàng Phủ Dật bằng mặt nhưng không bằng lòng, giả vờ hung dữ mà nói tiếp: ”Được rồi! Giản Tùng Ý, Bách Hoài, hai trò là học sinh lớp tôi nên tôi sẽ quản chặt hơn nữa, yêu cầu sẽ nghiêm khắc hơn! Bọn họ đứng top một trăm là được nhưng hai trò nhất định phải đứng trong top năm!”
”Ôi…”
Vài người trút tiếng thở nhẹ nhõm.
Chẳng qua chỉ có mỗi mình Giản Tùng Ý trả lời câu hỏi của lão Bạch và lã Bành, xuyên suốt buổi tối nay Bách Hoài vẫn chỉ đứng sau lưng hắn im lặng, khí thế cao quý đoan trang, người không biết còn tưởng anh mới là thầy chủ nhiệm.
Trong lòng Hoàng Phủ Dật bực bội đến nỗi không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể ẳng được một câu: ”Thầy à, em thấy quyết định của thầy có hơi thiên vị cho bọn Giản Tùng Ý rồi.”
Giản Tùng Ý gật đầu một cái: ”Đúng vậy đó thầy, tôi cũng thấy mọi người quá thiên vị tôi, cho nên tôi muốn cùng Hoàng Phủ Thiết Ngưu trao đổi về biện pháp phạt sao cho hợp lí mới được. Đúng không Thiết Ngưu?”
Hoàng Phủ Dật: ”…”
Nghe vô lý nhưng rất thuyết phục, chỉ có điều Hoàng Phủ Dật không có phúc phần để nuốt trôi sự điềm đạm bất ngờ này.
Lão Bạch ho nhẹ quở trách: ”Trò không được đặt tên cho bạn bè lung tung như vậy!”
Người đứng bên cạnh vẫn giữ im lặng rốt cuộc cũng có xíu động tĩnh, anh nghiêng đầu nhìn về phía Giản Tùng Ý, vẻ mặt thật thà: ”Chứ không phải cậu ta tên Thiết Ngưu thật à?”
Giản Tùng Ý cẩn thận lục lọi trí nhớ rồi nói bằng một giọng chắc chắn: ”Tên thật đấy, thật sự tôi không nhớ cậu ta còn có tên nào khác nữa.”
Hoàng Phủ Dật: ”…”
Lão Bạch rất sợ Hoàng Phủ Dật bị Giản Tùng Ý làm tức chết, vội vàng xua tay: ”Được rồi được rồi, về lớp tự học đi, học tập quan trọng hơn.”
Hai giáo viên chủ nhiệm đồng thời rời khỏi phòng làm việc, bọn bên ban Quốc tế thì ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Tối nay ánh trăng đẹp quá.
Rất thích hợp bị chà đạp!
[…]
Trêи đường về nhà, Giản Tùng Ý mới vào xe đã nhắm mắt ngủ.
Bách Hoài ngồi ghế sau với hắn, nhìn thiếu niên gầy gò dưới ánh đèn xe màu hổ phách.
Theo anh quan sát, phản ứng đối với kì phân hóa của Giản Tùng Ý chủ yếu chỉ có ngủ, mất sức, uể oải, cả người đau nhức.
Không giống mình lúc phân hóa cho lắm.
Đối với anh, phần lớn thời điểm phân hóa của Alpha đều là trạng thái cực kì dễ nổi giận, nóng nảy, kϊƈɦ động, có khát vọng khơi thông sức mạnh trong người, rất ít người phản ứng yếu ớt như này.
Có thể là do Giản Tùng Ý phân hóa quá muộn cho nên dẫn đến việc cơ thể có một ít phản ứng không tốt.
Vẫn phải nuôi người ta kĩ mới được!
Xe đậu trong gara, hai người bước xuống chuẩn bị ai về nhà nấy. Đột nhiên Bách Hoài kêu Giản Tùng Ý lại: ”Tôi cảm thấy cậu nên xin nghỉ mấy ngày hoặc bảo dì Đường về sớm một chút.”
”Sao vậy?” Giản Tùng Ý quay người, mặt đầy không hiểu.
Nhất thời Bách Hoài cũng không biết nên nói gì cho phải. Lúc tỉnh táo người này thông minh như ông nội của Tôn Ngộ Không, lúc ngu ngơ lại là sinh vật đơn bào chưa tiến hóa.
Anh kiên nhẫn giải thích cho hắn: ”Chẳng lẽ cậu không phát hiện rằng mình đã tiến vào thời điểm phân hóa sao?”
”Hả, vậy sao? Thảo nào gần đây tôi cứ thấy sai sai.”
Bách Hoài cảm thấy mình so sánh như vậy là làm nhục sinh vật đơn bào.
Anh thở dài, giọng điệu bất lực, đứng trong bóng tối nhè nhẹ phát ra ôn nhu: ”Phản ứng của cậu không tốt lắm. Nếu nghỉ ngơi và dinh dưỡng không được bổ sung đủ thì thời điểm phân hóa sẽ rất khổ. Cậu ở nhà nghỉ ngơi, tôi sẽ kêu dì Lưu qua chăm sóc cậu.”
Có thể bởi vì thoáng ôn nhu kia như cành ngô đồng ngọt ngào lặng lẽ chao đảo trước gió, không che không giấu nên một người ngúc nghích như Giản Tùng Ý cũng cảm thấy đây không phải là cà khịa, mà là quan tâm thật lòng.
Hiếm có lần mà Giản Tùng Ý nói chuyện không mang theo châm chọc.
”Không sao, tôi chỉ yêu ngủ mà thôi. Ngủ trêи lớp hay ngủ ở nhà cũng như nhau, hôm nay bọn họ ồn như vậy mà tôi cũng không tỉnh ngay, lạ thật đó.”
Bách Hoài không nói cho hắn nghe lí do hắn có thể tỉnh lại là vì mình suốt ngày ngồi bên cạnh dùng tin tức tố hướng dẫn, nếu không hôm nay Giản Tùng Ý đã đau đến độ đi cũng không được.
Anh chỉ gật đầu nhẹ một cái: ”Tùy cậu.”
Bách Hoài chuẩn bị đi vào nhà lại nghe tiếng Giản Tùng Ý gọi mình.
”Này… Tôi thấy hôm nay anh không làm được mấy đề Vật lý, gặp chút rắc rối phải không, cần tôi giúp anh không?”
Người thiếu niên đeo cặp lệch qua một bên đứng dưới ánh đèn đường, ánh mắt lại bởi vì không quen chuyện lấy lòng người khác nên nhìn tứ lung tung, sống chết gì cũng phải nói một cách kiêu ngạo mới được.
”Nếu anh không đứng trong top năm rồi bị phê bình vì giúp tôi đánh người, tôi cũng không còn mặt mũi gặp ông nội anh đâu.”
Bách Hoài quay người quét dấu vân tay, ánh trăng hắt sáng lên mái tóc của anh.
”Ừm, đúng lúc tôi có một số bài tổng hợp từ trường không làm được.”
[…]
Đề thi Giản Tùng Ý đưa cho Bách Hoài là đề thi chính thức năm ngoái của đại học Thanh Hoa, quả thật mức độ khó như lên trời. Lão nhị Dương Nhạc được xưng là trùm ban Tự nhiên làm thử mà cả người vã mồ hôi như tắm.
Nhưng Giản Tùng Ý chỉ giảng đôi ba câu đã thấy Bách Hoài hiểu đến là trơn tru.
Hắn cảm thấy mình đúng là một giáo sư thiên tài mà!
Một chữ là thầy, mà nửa chữ cũng là thầy, hắn ngồi lục đề tương tự cho Bách Hoài làm, làm xong anh phải đưa hắn kiểm tra.
Bách Hoài nghiêm túc cầm bút, nghiêm túc làm lại cái đề mà thật ra anh đã làm qua một lần hôm nay. Thầy Giản ngồi bên cạnh thì vắt chéo chân, vừa ăn trái cây Bách Hoài gọt vừa chơi điện thoại, thản nhiên vênh váo.
Bầu không khí hòa bình hiếm thấy, hai người khó có được giây phút không như nước với lửa.
Cho đến khi Chu Lạc gởi một cái link phá vỡ hết tất cả những gì tốt đẹp đang xảy ra!
[Tin rúng động! Nam vương của Nam Ngoại đổi người! Alpha số một Nam Ngoại dùng sắc đẹp đè bẹp cả trường! Rốt cuộc là sự cuồng hoan của nhan cẩu* hay là chiến thắng của Omega?! Chúng tôi mỏi mắt mong chờ sự xuất hiện của Bách gia!]
╰( ͡° ͜ʖ ͡°)つ──☆*:・゚
Tiểu Ý nào đó: Tôi có dự cảm xấu. Hình như chuyện giống như ở văn án sắp xảy ra rồi…
CHÚ THÍCH ( ˘ ³˘)♥
Canh mắt cá ngừ đại dương: link công thức nấu.
Uy phong đường đường (威风堂堂): tên một bài hát rất damdang (♬)
Bonus thêm mấy bài nữa nghe đủ bộ luôn nè: Cái eo nhỏ, Cặp ʍôиɠ cong cong.
Nhan cẩu (颜狗): nhan khống + cẩu độc thân.