Chương có nội dung bằng hình ảnh
Giản Tùng Ý nếu biết Bách Hoài đang suy nghĩ gì, phỏng chừng lại túm đầu anh ra đánh.
Chỉ tiếc bé ngúc nghích không biết, cho nên trong lòng chỉ muốn đối xử tốt thật là tốt với Bách Hoài.
Năm giờ sáng hôm sau, Giản Tùng Ý một phút cũng không lề mề mà rời giường, rửa mặt cẩn thận. Hắn còn đặc biệt chải mái tóc đen thường thường xù bung lên của mình, chải đến độ không có một sợi lệch. Rồi Giản Tùng Ý thay bộ đồ ngủ ra, tỉ mỉ mặc bộ tây trang màu đen, đôi giày chơi bóng thường ngày cũng đổi thành giày da màu đen.
Vẻ ngoài nhìn qua như một ông lớn vậy.
Năm giờ rưỡi, có người đã đứng bên cạnh chiếc xe màu đen dưới lầu chờ sẵn, trong tay là một bó hoa cát cánh màu trắng nở vừa đúng độ.
Sương sớm đầu thu lưu luyến chờn vờn trong không gian, đi theo từng bước chân, hôn lên làn mi của Giản Tùng Ý và ngưng tụ quanh đóa hoa thật dịu dàng.
Bách Hoài vừa mở cửa nhà đã nhìn thấy Giản Tùng Ý đứng đó, nền trời sau lưng hắn xanh như biển rộng.
Anh cũng mặc tây trang màu đen, nhưng trong tay lại cầm một bó cúc màu trắng.
Chậm rãi đi tới trước mặt Giản Tùng Ý, anh dùng thanh âm trầm thấp mà mềm nhẹ: ‘’Hay em về ngủ tiếp một lát nữa đi, nếu không lại phụng phịu khó chịu sáng sớm như mọi hôm, tôi không có bản lĩnh dỗ được đâu.”
Giản Tùng Ý không trả lời anh, chỉ liếc mắt đánh giá một cái, đưa tay sửa cổ áo của anh: ‘’Anh mặc đồ màu đen cool đấy, suýt chút nữa là đẹp trai hơn tôi rồi.’’
Làn da của Bách Hoài trắng lạnh khác hẳn với người phương Đông bình thường, ngũ quan lập thể tinh xảo nhìn qua có hơi đơn bạc. Mặt mũi cũng lạnh lùng, hôm nay anh lại mặc tây trang màu đen khiến cho tương phản thị giác càng trở nên mãnh liệt, khiến loại lạnh lẽo tận xương này càng trở nên đậm đặc.
Một cái cúi đầu khiến làn mi cong cong lên, một thanh âm trầm thấp dịu dàng khi cất giọng sinh ra khí chất đẹp lạnh lùng khác hẳn với hờ hững hằng ngày.
Giống như các quý tộc thời xưa bước đi trong đêm tối.
Bỗng Giản Tùng Ý có lỗi giác, chỉ cần tướng mạo và khí chất này của anh thì người ngoài có muốn cáu kỉnh đá đít anh cũng không cáu nổi, nếu Bách Hoài quyết tâm muốn quyến rũ ai thì hẳn là cũng không đến mức không quyến rũ nổi.
Chẳng qua ai đó tự dưng thấy mình suy nghĩ kì cục gì đâu, bước tới mở cửa xe: ‘’Đi sớm đi, đừng để cho chú Ôn chờ chúng ta.’’
Chiếc xe màu đen men theo con đường từ nội thành chạy tới nghĩa trang thành phố ở ngoại ô. Sương mù buổi sớm chưa tan hết, hơi lạnh đất trời ám lên cửa sổ thủy tinh lạnh như băng làm thành những mảng hơi nước đọng, như muốn cố gắng tách những người trong xe với bầu không khí buồn buồn sáng chớm thu.
Lúc xe ngừng lại, hai thiếu niên tự xuống xe, đi vào bên trong nơi an nghỉ trong trẻo nhưng lại cô độc không có một chút độ ấm nào kia.
Hai bó hoa màu trắng, hai thiếu niên mặc áo đen, chính là tất cả toàn bộ tiếc thương mà sau mười hai năm mà người Omega dịu dàng dũng cảm kia có.
Mà người đàn ông mà người ấy yêu nhất, thậm chí thời gian để quay về liếc mắt một cái cũng không có.
Bó cúc màu trắng là tưởng niệm đậm sâu mà Bách Hoài dành cho ông.
Bó cát cánh màu trắng, là ca ngợi cả đời trong sạch không một tì vết của ông.
Trêи bia mộ chỉ khắc một hàng chữ rất đơn giản.
Khi tôi sinh ra, tôi nguyện yêu thế giới này.
Khi tôi chết đi, tôi nguyện thế giới này đừng yêu tôi.
– Ôn Chi Miên
Khuôn mặt trong bức ảnh trắng đen dịu dàng thanh tú, nét cười điềm đạm thoát tục.
Bách Hoài và ông, hoàn toàn không giống nhau.
Bách Hoài giống người cha Alpha của anh hơn, từ vẻ ngoài đến khí chất, còn có cao ngạo của kẻ thiên tài, tất cả đều như một cái khuôn đúc ra. Nhưng rõ ràng là người Alpha kia nhẫn tâm đến nhường này mà ba Omega của Bách Hoài vẫn chung thủy một lòng yêu, không hề thay đổi.
Giản Tùng Ý thấy buồn, hắn thấy mình nên tránh mặt một chút để Bách Hoài có thời gian với ba anh, bỗng Bách Hoài nắm cổ tay hắn lại.
‘’Ở với tôi chốc lát đi, tôi không muốn một mình.’’
Đây là lần đầu tiên, Bách Hoài nói với Giản Tùng Ý, anh không muốn một mình, anh cần hắn.
Lần trước cãi nhau cuối cùng cũng có tác dụng.
Giản Tùng Ý hơi vui lên lại: ‘’Được.’’
Hai người trầm mặc thẳng lưng, thời gian chảy trôi, phía đường chân trời hắt lên những tia sáng trắng mơ hồ, đột nhiên Giản Tùng Ý mở miệng: ‘’Bách Hoài, anh biết không, thật ra anh không giống chú Bách, anh giống chú Ôn hơn.’’
Bách Hoài nghiêng đầu nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên trong suốt mười tám năm, có người nhận xét anh như vậy.
Giản Tùng Ý nhìn ảnh chụp trêи bia mộ, cười nhẹ: ‘’Thật đó, anh lớn lên giống chú Ôn lắm. Cho nên tôi thấy anh học Y cũng tốt, hơn nữa anh mặc áo blu trắng chắc chắn rất bảnh luôn. Vậy anh có muốn để chú Ôn phù hộ anh thi đậu vào ngành Y đại học Thanh Hoa không?’’
Bách Hoài cười khẽ: ‘’Tôi muốn thi đỗ đại học Thanh Hoa mà cần ba tôi phù hộ thì ba tôi nghĩ tôi không phải là con ông ấy mất.’’
‘’Anh mà nói vậy ra đường sẽ bị đánh đó, hiểu không vậy?’’
‘’Chẳng lẽ em cảm thấy không phải vậy sao?’’
‘’Đúng là tôi thấy vậy, chỉ có điều anh thật sự không muốn ba ba anh phù hộ cho anh cái gì sao?’’
‘’Có mà.’’
‘’Thế thì cái gì?’’
‘’Không nói cho em.’’
‘’Không nói thì thôi.’’
Loại đau xót thương tâm theo vầng mặt trời lên hòa theo sương khói dần tán đi.
Bách Hoài nhìn tấm ảnh chụp khảm trêи bia, đáy lòng mềm mại tĩnh lặng, trong con ngươi màu hổ phách bất đắc dĩ tản ra ý cười.
Ba, ba xem, em ấy luôn có cách dỗ con vui vẻ, con không có biện pháp không thích em ấy được. Cho nên con có thể phiền ba phù hộ cho con một điều duy nhất, đó là con có thể khiến em ấy thích con, một lần thích bằng một đời.
Gió sớm dịu dàng thổi qua, bó hoa rung rinh nhè nhẹ hai cái, như đáp ứng lời cầu nguyện của anh.
[…]
Thời điểm hai người rời khỏi nghĩa trang thành phố đã hơn tám giờ sáng, giờ còn muốn về trường học thì chắc trễ thêm tám trăm năm nữa.
Trễ thì cũng trễ, vậy khỏi vội luôn cho rồi.
Vừa lúc Giản Tiểu Tùng không muốn mình ăn mặc như vầy đến trường trình diễn thời trang, đã vậy hắn càng không muốn Bách Tiểu Hoài trình diễn trước một đống cặp mắt trái tim, lười biếng ngáp một cái: ‘’Hay là mình trốn học đi?’’
Bách Hoài liếc hắn.
Hai người đi tới chỗ chú Trương đậu xe ở công viên gần đó, Bách Hoài nói nhỏ với chú: ‘’Chú Trương này, xin lỗi chú vì đã để chú đợi lâu như vậy. Hai người chúng cháu tạm thời không về, chú về nói với dì Đường một tiếng rằng hôm nay cháu và Giản Tùng Ý định trốn học ạ.’’
Chú Trương: ‘’…’’
Người kiến thức hạn hẹp như chú nhất thời không biết có nên khâm phục kẻ có thể xin trốn học một cách hợp lý hợp tình hay chú nên khen Bách Hoài ngay cả trốn học cũng phải lễ phép như vậy.
Thế nhưng chú biết rõ phương thức giáo ɖu͙ƈ của nhà họ Giản, vì thế nên chỉ dặn hai người mấy câu liền đáp ứng, trở về báo cáo cho bà chủ và ông chủ.
Chỉ còn lại hai người đi không mục đích bâng quơ, chẳng hiểu sao lại bâng quơ đi tới đỉnh núi Linh An bên cạnh công viên nghĩa trang.
Trêи đỉnh núi Linh An là ngôi đền Đại Giác Tự nổi tiếng nhất trong toàn bộ đền chùa ở Nam thành, nằm hoàn toàn ở hướng Nam.
Nhất là cây ước nguyện nổi danh linh thiêng kia.
Giản Tùng Ý không tin, nhưng Đường nữ sĩ tin.
Đường nữ sĩ nói thế gian không có thần Phật, tuy vậy nếu nội tâm kiên định đặt niềm tin thì nguyện vọng kia nhất định nhất định sẽ thực hiện được.
Nội tâm của hắn có kiên định hay không thì hắn không biết, nhưng hắn biết em gái bán vải đỏ treo cây này nội tâm rất kiên định.
Em gái đi theo bọn hắn từ sườn núi tới đỉnh núi, quấn Giản Tùng Ý đến độ hắn chịu không nổi, đành móc túi bỏ ra năm mươi đồng mua hai miếng vải đỏ treo cây.
Bách Hoài cầm miếng vải đỏ hắn nhét vào tay mình kia, mỉm cười nhẹ nhàng: ‘’Tôi không biết khoa học kĩ thuật của thế giới bên kia đã phát triển tới mức có thể sử dụng code hai chiều rồi. Có phải em sớm lão hóa, tới độ tuổi nộp thuế IQ bên đó không?’’
Vẻ mặt Giản Tùng Ý lạnh tanh: ‘’Tôi rất hi vọng anh bị câm cho rồi, để anh biết mùi đói lòng sung chát cũng ăn là như nào.’’
Hai người tan rã trong không vui, anh đầu sông em cuối sông, cách nhau vạn dặm.
Bách Hoài cầm mảnh vải đỏ xấu xấu này, mân mê trong tay, đột nhiên thấy mình cũng nên thử cảm giác đói lòng sung chát cũng ăn của người thế giới bên kia, tìm một cây bút, nắn nót viết từng chữ.
Anh viết xong, đi đến bên cây ước nguyện, tìm tới tìm lui vẫn không tìm ra được một nhánh cây xứng với nguyện vọng của anh.
Quay đầu lại, Bách Hoài phát hiện Giản Tùng Ý không hề ngồi trêи bàn viết chữ, hắn đang ngồi xổm trước một quầy hàng, thấp giọng nói chuyện với một lão hòa thượng.
Hắn đưa lưng về phía anh cho nên anh không thấy được vẻ mặt hắn, cũng không thấy đồ vật được bày bán trêи mặt bàn, chỉ thấy hắn thả mảnh vải đỏ dưới chân, chẳng hề đả động tới.
Đột nhiên Bách Hoài cười mình, vừa rồi anh còn tưởng Giản Tùng Ý mua hai mảnh vải đỏ là vì muốn ở ngày đặc biệt như này giúp anh ước nguyện gì gì đó.
Là anh nghĩ nhiều rồi.
Cũng không biết vị đại thiếu gia chưa thấy khói lửa nhân gian này bị lừa mua cái gì nữa, nếu em ấy giống dì Đường, bỏ tám ngàn mua một chuỗi hạt gỗ thì anh phải suy nghĩ về quyền tài chính trong nhà sau này giao lại cho ai rồi.
Bách Hoài cuộn mảnh vải đỏ của mình lại cẩn thận, đút vào túi quần, đi tới bên cạnh Giản Tùng Ý.
Chỉ có điều lúc anh đi tới, Giản Tùng Ý giống như đã hoàn thành giao dịch với lão hòa thượng, hắn thấy anh, thong dong cầm đồ vật trong tay nhét vào túi mình.
Bách Hoài híp híp mắt.
Hắn đứng lên, vỗ quần, mặt không đổi sắc: ‘’Mua cho Du Tử Quốc thôi, cậu ấy thích mấy thứ đồ chơi tâm linh nho nhỏ. Lần trước lời nói của Lục Kỳ Phong tổn thương cậu ấy nên hắn hỏi tôi nên xin lỗi cậu ấy như nào.’’
Rồi hắn thuận miệng chuyển đề tài: ‘’Thế anh viết vải ước nguyện chưa?’’
‘’Em thấy tôi giống người làm mấy chuyện như này sao?’’
Bách Hoài vừa nói vừa dùng ngón tay đè miếng vải đỏ trong túi quần xuống thật sâu, sợ lộ ra.
Giản Tùng Ý bĩu môi: ‘’Anh sống lí trí khô khan xỉu luôn đó, chẳng lẽ giả vờ lãng mạn một chút, đi theo con tim một chút cũng không được hả?’’
Mũi chân Bách Hoài gẩy gẩy miếng vải đỏ có giá trị hai mươi lăm đồng nằm hiên ngang dưới đất bùn, nhíu mày nhìn Giản Tùng Ý: ‘’Em còn nói tôi sao?’’
Giản Tùng Ý: ‘’… Thật ra làm người vẫn không thể quá mê tín được.’’
Nhưng mà bàn tay đang đút vào túi quần của hắn lại nhẹ nhàng cầm món đồ chơi mê tín nho nhỏ kia.
Cũng không biết lời mẹ nói, ‘’thành tâm sẽ linh thiêng’’ có thành sự thật hay không nữa.
Hai người đều không quá hứng thú với Phật giáo, mỗi người đều ôm tâm sự riêng, thơ thẩn đi dạo vài vòng rồi mang bí mật nhỏ trong túi của mỗi người xuống núi.
Học sinh ngoan thì không trốn học cả ngày, Bách Tiểu Hoài và Giản Tiểu Tùng về nhà ăn cơm trưa, ngủ trưa, thay đồng phục, thành thật làm bé ngoan cắp sách đến trường.
Buổi chiều vừa tới lớp, bọn Dương Nhạc thấy hai người liền nhăn mày nhíu mi ra hiệu cho Giản Tùng Ý mà không biết hắn còn đang mệt rã rời, nửa ngày cũng không nhận ám hiệu của đồng bọn, vừa về đến chỗ đã nằm úp sấp ngủ bù.
Bách Hoài thì không, anh không chịu nổi, đập bút xuống bàn: ‘’Mấy người muốn nói cái gì với Giản Tùng Ý thì trực tiếp nhắn tin riêng đi, không cần nhăn mày há mỏ lạm dụng khuôn mặt nghèo nàn đáng thương của mấy người đâu!’’
‘’…’’
Du Tử Quốc: ‘’Wow chữ ow kéo dài! Bách gia! Anh cũng có khả năng nói một câu dài như vậy với chúng tôi luôn đó hả?! Anh có biết từ khi chúng ta quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên anh chủ động nói với tôi một câu quá mười chữ không?! Trời ạ, được hưởng cấp bậc đãi ngộ của Tùng cưa phê bỏ mẹ đi được!’’
Bách Hoài: ‘’…’’
Giản Tùng Ý nghe bạn mình nói vậy cũng không ngủ được nữa, ngẩng đầu lên nhìn Bách Hoài, mệt mỏi giễu anh: ‘’Cho nên tôi xin anh sau này đừng có nhắm vào tôi mãi vậy. Bực bội gì thì trút lên đầu bọn họ ấy, cho người ta ít ơn mưa móc, nếu không người ta tưởng anh không chỉ bị mặt than mà còn bị câm nữa.’’
Mới vừa cà khịa người ta một câu, điện thoại trong hộc bàn liền sáng lên.
Từ Gia Hành lập group chat, vừa lập vừa la: ‘’Ngoại trừ Bách gia và tôi thì tôi đều add mọi người vào nhóm hết rồi, mọi người mau xem nha!’’
Bách Hoài: ‘’…’’
Nói xấu sau lưng cũng đâu cần gióng trống khua chiêng như vậy.
Giản Tùng Ý nhìn Bách Mặt Than, vừa lắm. Em bé này lại nhịn không được mà vểnh đuôi đắc ý, lắc lắc màn hình điện thoại trước mặt anh mấy cái, cười nửa miệng trông thiếu đòn kinh khủng.
‘’Tôi nói rồi, bình thường thì không chịu làm người đâu. Nếu không làm gì có chuyện rơi vào kết cục bị cô lập như này? Hơ hơ!’’
Nói xong hắn rút điện thoại về, muốn nhìn bọn đồng đội heo ngốc muốn làm cái gì.
Lục Kỳ Phong: Được rồi, tiếp tục, nghiêm túc mà nói thì tôi thấy Bách Hoài không thích chuyện tụ hội sinh nhật rầm rầm đâu, mọi người đừng quan tâm mù quáng nữa, để Giản Tùng Ý lo là được rồi.
Em là một bé nấm mập: Được chỗ nào mà được? Sinh nhật là phải mời đi ăn, đi karaoke mới đúng truyền thống của chúng ta! Bách gia nếu đã là một phần tử của cả nhà yêu thì nhất định phải tuân thủ truyền thống này! Hơn nữa tôi cũng chuẩn bị quà tặng xong rồi.
Từ Đại Soái: Đúng đó! Cho dù sinh nhật có sắp xếp gì khác thì dành chút thời gian đi với cả nhà cũng đâu quá đâu. Vậy giờ thì hôm đó chúng mình cùng đi ăn một bữa cơm, hát một bài hát, coi vậy có được không cả nhà yêu?
Du Tử Quốc: Tôi cũng chuẩn bị quà rồi… Tuy rằng không đáng tiền mấy nhưng đồ handmade bằng cả trái tim.
Lục Kỳ Phong: Tiểu Giản, cậu hỏi Bách Hoài xem thứ bảy có muốn đi chơi hay không, nếu đồng ý thì bọn tôi chuẩn bị, không thì đem quà tặng đưa cậu, cậu giúp chúng tôi chuyển cho Bách Hoài là OK.
Giản Tùng Ý gõ gõ màn hình, suy nghĩ một chút, thoát khỏi nhóm chat, nhấn vào người có tên ‘’Bách nhọ’’ rồi nhắn tin.
Rồi sau khi hắn gửi ảnh chụp màn hình xong, tiếp tục nói.
Tin nhắn lần lượt gửi, không có ý định ngừng lại.
Ngôn từ đanh thép, lý luận chặt chẽ, lâu lâu còn chêm chút mất kiên nhẫn lẫn ghét bỏ anh.
Bách nhọ nào đó mím môi cười, không chút do dự reply lại.
Anh hiểu thật ra Giản Tùng Ý cũng không thích kiểu tụ tập xã giao như này, em ấy chỉ là một con trùng ngốc đang tìm cách chia sẻ bạn bè của mình với anh mà thôi.
Giống như hồi còn bé, mỗi lần Giản Tiểu Tùng đều giấu món đồ chơi mình thích nhất vào một cái hòm lớn, rồi vừa thở hổn hển vừa hì hục kéo hòm đi đằng sau, nhét vào phòng Bách Tiểu Hoài.
Chỉ cần em ấy cảm thấy tốt, mọi thứ đều muốn chia sẻ cho mình.
Phương thức bày tỏ tình cảm của trùng đế giày chỉ ngúc nghích ngây thơ như vậy thôi.
Đáng yêu lắm.
Bách Hoài nhếch môi, tiếp tục nhắn cho hắn.
Hắn sâu sắc cảm thấy Bách Hoài một-lần-nữa tiếp tục trò đùa giỡn tâm cơ, nhưng vẫn không có chứng cứ vạch trần anh.
Bách Hoài nhìn Giản Tùng Ý đang mở to mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, thiếu điều lấy từ điển ra tra nghĩa từng chữ từng chữ anh viết. Ai đó lặng lẽ đè xuống ý cười, giả vờ đẩy gọng kính vàng lên.
Cảm giác không làm người thích thật.
Thế sau này không cần làm người nữa.
[…]
Buổi bay lắc được ghim vào tám giờ tối thứ bảy, sau khi ăn xong, cả đám đi thẳng tới KTV.
Theo ý của Từ Gia Hành và Dương Nhạc là cả bọn sẽ vào bar VIP, mở mấy chai sâm panh hoàng gia ra uống. Nhưng vì nhóm Bảy tiên nữ có hai em bé vị thành niên, mặt mày của cả đám cũng rõ là học sinh cấp ba cho nên bị ông chủ bar cự tuyệt.
Thế là cả đám chỉ có thể kéo nhau vào một cái KTV nhỏ rí, kêu mấy thùng bia ra uống.
Từ tổng và Dương tổng căm giận bất bình, vừa ăn tôm tẩm vừa lên kế hoạch sau khi tốt nghiệp xong phải đi bar, đã vậy lại còn muốn kêu mấy em ‘’tay vịn’’ ngọt nước lên, cũng đâu làm gì quá đáng, phát mỗi em một quyển đề thi cao đẳng, không làm xong một quyển thì không cho về, không cho tiền tips luôn!
Ác quá ác…
Du Tử Quốc và Chu Tiểu Lạc ngồi bên cạnh không rét mà run trước thủ đoạn xảo quyệt của bạn mình.
Còn diễn viên chân chính của buổi tối hôm nay, Bách đại gia, từ lúc vào phòng tới giờ đều ngồi một góc, cúi đầu nghịch điện thoại. Giản Tùng Ý cũng hăng hái thích thú ngồi cạnh anh, lâu lâu lại nhìn vào màn hình điện thoại của anh một chút.
Người cần náo nhiệt thì không náo nhiệt.
Thường thường Lục Kỳ Phong là người rất rõ ràng, nếu đi chơi thì phải chơi cho tận hứng, bấm điện thoại thì về nhà mà bấm, vì thế tự giác gánh vác trách nhiệm làm nóng bầu không khí.
Lục Kỳ Phong lấy ra súc sắc thả trêи bàn: ‘’Chơi súc sắc ha? Không phức tạp đâu, chơi dễ thôi, so điểm nhau. Ai ít điểm nhất sẽ phạt uống rượu, cứ thế mà chơi. Người có điểm cao nhất có thể hỏi, bất kể là vấn đề gì thì người bị thua đều phải thành thật trả lời. Mọi người có dám chơi không?’’
Đèn nhấp nháy màu xanh nhá qua nhá lại, ampli phát ra thông báo chuyển qua bài ‘’Thành đô’’, phòng cách vách đang gào khóc thảm thiết bài ‘’Đến chết vẫn muốn yêu’’ làm trận nghỉ giữa hiệp, lát nữa lấy hơi hát tiếp.
Thiên thời, địa lợi, nhân cũng hòa, không nên nhát gan không dám chơi, hơn nữa đám nhí nhố này đều sợ thiên hạ không loạn, nháy mắt đã rần rần đồng ý.
Bách Hoài vốn không thích mấy trò như này, thế nhưng anh biết đồng bọn ngúc nghích của Giản Tùng Ý chắc chắn còn chuẩn bị điều bất ngờ gì đó đằng sau nữa, mấy trò làm nóng tiền hí này chỉ tổ tốn thời gian, giấu đầu hở đuôi.
Ngúc nghích như Giản Tùng Ý vậy.
Anh không muốn dập tắt hứng thú của mọi người, cũng không muốn phụ tâm tư mà mọi người chuẩn bị, đặt điện thoại xuống, cười nói: ‘’Chơi thì chơi, chỉ có điều Giản Tùng Ý không thể uống rượu. Thứ nhất là cậu ấy chưa trưởng thành, thứ hai là cậu ấy có bệnh bao tử, trước khi ra ngoài thì mẹ đã cố ý dặn dò.’’
Giản Tiểu Tùng đang chuẩn bị bật nắp bình: … Sao tôi lại không biết mẹ tôi dặn tôi như thế lúc nào nhỉ?
Quên đi, trời đất bao la, thọ tinh* lớn nhất, tôi nhịn.
(*người được tổ chức sinh nhật)
Lục Kỳ Phong đứng ra làm quản trò, lòng như gương sáng: ‘’OK, nếu Tùng ca thua thì Bách gia hỗ trợ uống giùm.’’
Giản Tùng Ý mới vừa muốn mở miệng phản bác, Bách Hoài đã cầm súc sắc lên, thản nhiên nói: ‘’Được.’’
…
Quên đi, trời đất bao la, thọ tinh lớn nhất, mình tiếp tục nhẫn nhịn vậy.
Chỉ có điều vận khí của Giản Tiểu Tùng từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ đều rất tốt. Lần thứ nhất xóc năm cục súc sắc đã được hai mươi tám điểm, bất kể mọi người chơi kiểu gì cũng không thua được.
Hắn ngả người ra sau ghế, duỗi hai cái chân dài ra: ‘’Tùng ca của mấy người tung hoành nhiều năm trêи giang hồ như vậy, mấy người có thấy anh ấy thua bao giờ chưa?’’
Rồi tên này hất mặt lên nhìn đồng bọn, Lục Kỳ Phong hai mươi bốn điểm, Chu Lạc hai mươi hai điểm, Dương Nhạc mười tám điểm.
Trong nhóm có Du Tử Quốc cũng cao tay phết, bay lắc kiểu gì được những hai mươi chín điểm.
Lúc sau đến lượt Từ Gia Hành, bốn mặt hai, một mặt một.
Nhìn người tưởng không thảm mà thảm không tưởng, mọi người cười phá lên.
Dương Nhạc thậm chí đã rót rượu cho Từ tổng: ‘’Chậc chậc, cậu họ hàng với đít nồi từ lúc nào vậy? Xóc lọ mà bốn mặt hai, tôi nhớ cậu chơi Đấu địa chủ* cũng khá lắm mà.’’
(*một dạng chơi bài bên Trung)
Từ Gia Hành ngoan cố chống cự lại.
‘’Ê ê, ba mươi chưa phải là Tết! Tôi còn Bách gia ở đằng sau nữa mà! Lỡ đâu anh ấy còn nhỏ hơn tôi thì sao?’’
‘’Cậu dùng đầu óc tính đi, xác suất đó không phải muốn xuất hiện là xuất hiện đâu nha. Nếu Bách gia nhỏ hơn cậu, tôi liền trồng cây chuối cho cả nhà xem… luôn…’’
Bách Hoài mở ống.
Một, một, một, một, một.
…
Cả phòng rơi vào yên lặng.
Bách Hoài tuyệt không bất ngờ, cười lạnh, tự rót cho mình bốn li đầy, uống một hơi cạn hết.
Giản Tùng Ý nhìn năm mặt một kia, thật sự không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể tìm một lí do củ chuối cực kì: ‘’Có phải súc sắc có vấn đề hay không?’’
Hắn không tin Bách Hoài thật sự xui như vậy.
Giản Tùng Ý thẳng lưng, kéo đồ nghề từ chỗ Bách Hoài về phía mình, cầm ống có chứa súc sắc tung lên không trung rồi đặt xuống bàn.
Mở ra.
Năm mặt sáu.
…
Dương Nhạc vô cùng đau đớn: ‘’Tùng cưa~ Tôi biết đằng ấy không thích Bách gia, thế nhưng tốt xấu gì hôm nay cũng là sinh nhật người ta mà. Đằng ấy cũng đừng cứ xát muối cực mạnh lên vết thương của người ta chứ hả?’’
‘’…’’
Lúc này Giản Tùng Ý thật sự không còn lời nào để nói, đứng lên: ‘’Tôi đi vệ sinh. Mọi người muốn đi thì đi, kẻo lát nữa thấy ai đó trồng cây chuối lại ói mửa thì khổ.’’
Dương Nhạc: ‘’Em xin lỗi, lúc nãy em lỡ lời…’’
Lục Kỳ Phong đương nhiên vui khi thấy Bách Hoài thua, nhanh chóng chộp lấy cơ hội rèn sắt khi còn nóng: ‘’Du Tử Quốc, cậu điểm cao nhất, giờ muốn hỏi gì thì hỏi đi, đây là cơ hội một đi không trở lại nha.’’
Nói xong còn nháy nháy mắt ra hiệu nữa.
Du Tử Quốc ngu ba năm, khôn một giờ, máu ship của một thuyền trưởng hừng hực cháy, kϊƈɦ động xoa xoa tay, không chút do dự hỏi câu hỏi mà cậu đã nhịn lâu thật lâu.
‘’Bách gia, tôi muốn hỏi anh, anh có crush ai chưa?’’
‘’Vấn đề này…’’ Bách Hoài cười khẽ một tiếng, muốn nói lại thôi.
Vậy mà không hề phủ nhận nha.
Giản Tùng Ý vừa đi đến cửa phòng, chân không tự chủ ngừng lại, tay đang đẩy nắm cửa cũng dừng trêи không trung, kìm lòng không đậu mà quay đầu liếc Bách Hoài.
Tửu lượng của Bách Hoài không quá tốt, bốn cốc bia to bự vào bụng, đuôi mắt đã bắt đầu hồng nhẹ.
Anh tựa vào sô pha, đưa tay gỡ nhẹ hai nút áo sơ mi, nới lỏng bên trong, lộ ra cần cổ thon dài và xương quai xanh, hoàn toàn không còn loại tự giác cao lãnh cấm ɖu͙ƈ của một bông hoa đầu cành nữa.
Đuôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại, nốt lệ chí càng quyến rũ như hôn lên khóe mắt anh, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý đảo về phía cửa, môi lại cong lên một nụ cười như có như không.
Anh nhẹ nhàng bâng quơ trả lời một chữ.
‘’Có.’’
╰( ͡° ͜ʖ ͡°)つ──☆*:・゚
Bách gia: Người có nồng độ cồn nên không tự chủ được lời nói, em tha thứ cho tôi đi mà (∗´꒳`)
Con rể Tùng: Hừ, anh đoán xem tôi tin anh không ( ̄へ ̄)
♥
Đây là chủ nhà: Hôm nay crush tôi hỏi crush của tôi là ai =)
CHÚ THÍCH ( ˘ ³˘)♥
Thành đô & Đến chết vẫn muốn yêu là hai bài hát, mọi người lên YouTube để nghe nhé.
Đấu địa chủ: là một dạng chơi bài có ba người chơi. Luật chơi: 3 người chơi, 1 người làm Địa Chủ, 2 người còn lại làm Nông Dân, Địa Chủ được thêm 3 con cuối. 2 Nông Dân sẽ đấu bài với Địa Chủ, nếu Địa Chủ hết bài trước thì Địa Chủ thắng, còn 1 trong 2 Nông Dân ai hết bài trước thì 2 người đó thắng. Bài dùng cả Joker, và cũng là con to nhất. Mỗi lần đánh con Joker hay chặn tứ quý là 1 lần gấp đôi tiền cược. (Tham khảo từ nhà Meow’s House – Cảm ơn bạn đã đưa thông tin)