Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ý tứ khiêu khích rất rõ ràng.
Hoàng Minh lớn lên nơi khe suối hốc núi, nhà nghèo không đi học nổi, cơm cũng không đủ ăn. Mười ba, mười bốn tuổi đã đi làm thêm, chịu đựng không biết bao nhiêu trận đòn, ăn không biết bao nhiêu khổ sở, cuối cùng nhờ cơ duyên dẫn lối mà đi bộ đội, ở nơi khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi mà nhẫn nhịn mấy năm. Sau lại vì bệnh mà được giải ngũ, cuối cùng Hoàng Minh được phân tới căn cứ làm huấn luyện viên quân sự.
Ông ta tự cho mình là người đàn ông từng trải khổ đau, đối với loại người ngậm thìa vàng mà lớn lên rất khinh thường.
Nhất là cái loại sặc mùi con ông cháu cha như Giản Tùng Ý, trái phải dọc ngang nhìn kiểu nào cũng thấy ngứa mắt!
Ông ta vốn nhìn không vừa mắt hai người nhưng thực chất cũng không làm được gì. Dẫu sao kỉ luật vẫn còn ở đó, bây giờ Giản Tùng Ý lại tự đưa mình ra họng súng, đừng trách ông ta thị uy giết lũ bò con lơ tơ mơ háu thắng này.
‘’Về chỗ!’’
‘’Nghỉ! Nghiêm!’’
‘’Điểm danh từ trái qua phải! Dóng hàng, báo cáo sĩ số!’’
‘’Kiểm tra súng! Sắp xếp lại quân trang quân dụng!’’
‘’Đội hình tập bắn vào vị trí!’’
Sáu người ban Alpha lần lượt lên cầm súng rồi đứng nghiêm chỉnh vào vị trí bắn, còn lại ba trăm người phía dưới đứng nghiêm trố mắt lên nhìn.
Bề ngoài là đứng nghiêm, nhưng bên trong là được quang minh chính đại xem tấu hài.
Các huấn luyện viên cũng muốn cười nhạo hai thằng nhóc miệng còn hôi sữa kia, còn đám học sinh thì muốn Tùng ca kiếm về chút mặt mũi cho bọn họ.
Cả ngày hôm qua bọn họ đều bị đám huấn luyện viên này hành hạ quá thảm, vừa tập luyện khổ cực, vừa bị mắng, bị phạt.
Mặc dù ai cũng biết hôm qua Giản Tùng Ý không tham gia bắn nhưng vô hình trung, trong mấy năm học ở Nam Ngoại, ai cũng thấy Tùng ca không đời nào dễ dàng bị người ta ăn hϊế͙p͙ trêи đầu trêи cổ như vậy.
Dù gì Giản Tùng Ý đệ nhất thiên hạ!
Hoàng Minh nhận ra hai học sinh kia được nhân khí tập trung rất cao, tất cả mọi người nín thở giương mắt chờ mong như chờ chúa cứu thế giáng trần vậy.
Nói chuyện không được thì dùng phương pháp giết gà dọa khỉ vậy, tiện thể bóp nát luôn tư tưởng của đám học sinh lúc nào cũng nghĩ mình tài giỏi!
Vì vậy khí tụ đan điền, ông ta dùng toàn bộ sức lực mà cả sân huấn luyện đều nghe mà quát lên.
‘’Hai người các cậu bước ra khỏi hàng! Điểm danh!’’
‘’Giản Tùng Ý.’’
‘’Bách Hoài.’’
‘’Hai cậu có chắc chắn xin dùng súng trường bán tự động B56 để tiến hành bắn bia huấn luyện hay không?’’
‘’Chắc chắn.’’
‘’Được! Một người mười phát súng. Luật tôi cũng đã nói qua, chỉ có điều hai người xin huấn luyện ngoài, làm trễ nãi thời gian chạy bộ buổi sáng của mọi người. Cho nên sai lầm của hai cậu sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ ban A! Hai cậu bắn sai một phát thì không chỉ hai cậu chạy một cây số mà cả lớp cũng vậy! Năm cây số bắt buộc, bắn sai tự cộng thêm!’’
Lần này mọi người đang ôm tâm trạng xem tấu hài, Hoàng Minh vừa mới nói xong quần chúng không dám buôn dưa lê nữa.
Hoàng Phủ Dật là đứa đầu tiên phản đối.
‘’Dựa vào cái gì? Chuyện của bọn họ thì dựa vào cái gì bắt chúng tôi phải phạt theo! Có cái đéo đấy nhá!’’
Hoàng Minh quát lên.
‘’Hoàng Phủ Dật, bước ra khỏi hàng!’’
Hoàng Phủ Dật nhăn nhó bất đắc dĩ bước ra.
‘’Ở trong đội ngũ không xin phép mà tự tiện phát biểu tục tĩu. Phạt hít đất năm mươi cái!”
‘’Huấn luyện viên, tôi…’’
‘’Một trăm!’’
Hoàng Phủ Dật nén giận, một câu cũng không dám nói thêm, trách mình số nhọ rồi hít đất bên cạnh ông ta.
Giản Tùng Ý vẫn lười biếng tựa như lời của Hoàng Minh là gió thoảng qua tai, lau khẩu súng trường trong tay, thuận miệng hỏi.
‘’Báo cáo huấn luyện viên, tôi có thể xin một việc là nếu như tôi và Bách Hoài bắn trật, tôi sẽ chạy hết số vòng của mọi người trong ban A được không?’’
Giản Tùng Ý lo lắng Hoàng Minh nghe không rõ, tiếp tục giải thích một cách chậm rãi.
‘’Nói cách khác, toàn bộ ban Alpha có sáu mươi hai người thì phải chạy sáu mươi hai cây số. Mà nếu chúng tôi bắn trúng hồng tâm được hai lần, vậy hoạt động chạy bộ sáng sớm của ban A biến thành giờ hoạt động tự do. Ông xem như vậy có được không?’’
Toàn trường kinh động đến nỗi không biết nói cái gì cho phải!
Con mẹ nó, giả vờ cũng giả vờ vừa vừa thôi, có cần đến mức này không hả? Sáu mươi hai cây số mà chạy một lần thì sẽ diễn ra sự kiện chết người đó!
Còn bắn trúng hồng tâm, chẳng lẽ hắn tự cho là nữ cảnh sát trưởng Caitlyn trong Summoner’s Rift* không cần thời gian hồi chiêu hay sao?
Hoàng Minh thấy tên nhóc này cuồng ngôn, mà cuồng ngôn được như vậy cũng là một loại tài năng.
Ông ta nhếch khóe môi, gật đầu đồng ý: ‘’Được, tôi chấp nhận.’’
Giản Tùng Ý có được câu trả lời hài lòng, nghiêng đầu qua nhìn về phía Bách Hoài rồi nhíu mày: ‘’Sao, Bách gia, anh có dám chơi với tôi một ván không?’’
Bách Hoài vuốt dọc lưng súng, nhìn về phía Giản Tùng Ý, con ngươi híp lại, môi nhẹ vẽ lên một nụ cười dung túng.
‘’Yên tâm, có tôi ở đây em còn lo mình bị phạt hay sao?’’
Phía chân trời đằng Đông, ánh dương ấm áp màu cam nhạt rọi xuyên qua tầng mây.
Hai người vào vị trí.
Nằm xuống. Lắp đạn. Dựa vào gờ đất. Tay phải cầm súng, thân thể thành một đường thẳng, tay trái giữ băng đạn, hai cùi chỏ chạm đất, báng súng chống lên vai, đầu hơi nghiêng về phía trước, tháo chốt an toàn, nhắm thẳng mục tiêu, nín thở, bắn.
Mười điểm.
Mười điểm.
Mười điểm.
…
Tiết tấu và động tác của hai người từ đầu đến cuối, hoàn toàn tương đồng với nhau, từng phát từng phát ghim thẳng vào vòng mười điểm.
Cho dù tầm bắn mục tiêu không cách trăm mét, so với huấn luyện chính quy bốn trăm mét thông thường đơn giản hơn rất nhiều. Vấn đề là phương thức bắn tỉa theo tư thế tiêu chuẩn này đã đủ làm tất cả học sinh Nam Ngoại trố mắt nghẹn họng.
‘’Đuỳn đuỵt! Tùng ca và Bách gia thật sự khiến người ta phải ngậm mồm!’’
‘’Tuyệt tuyệt, tuyệt con mẹ nó vời!’’
‘’Làm gì có ai vừa học giỏi vừa cool ngầu như người ấy? Chắc chắn không có luôn!’’
‘’Vãi nòn, hai người này sinh đôi à, làm sao động tác lại trùng khớp với nhau như vậy? Tôi còn tưởng não tôi tự động and paste đấy!’’
So với một lũ sáng mắt trước cảnh đẹp nhân gian kia, Lục Kỳ Phong nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lộ ra vẻ mặt ‘’Tôi biết ngay mà.’’
Anh ta thấp giọng nói: ‘’Kĩ thuật bắn của hai người kia đều là do cùng một người nắm tay dạy, lúc có thể cầm súng đã bắt đầu học cùng nhau, còn có thể không giống sao? Còn có thể không giỏi sao?’’
Lục Kỳ Phong vừa dứt lời, mọi người lập tức nhớ tới gia cảnh đằng sau của nhà họ Giản và nhà họ Bách, bắt đầu thấy không có gì là kì quái nữa.
Gia đình vừa giàu vừa nổi tiếng về độ uyên thâm trong giới học thuật thì làm sao có thể giống con nhà giàu bình thường được?
Hai người thu súng lại, đứng lên, trêи mặt chẳng có chút đắc ý nào, thản nhiên như ruồi. Thậm chí Giản Tùng Ý còn ngáp một cái tựa hồ chuyện ban nãy chỉ là chơi súng bắn nước của con nít.
Giản Tùng Ý thuận tay gác súng lên vai, hất cằm với Hoàng Minh: ‘’Báo cáo huấn luyện viên, hai người chúng tôi bắn hai mươi phát đều trúng bia, mấy lượt trúng hồng tâm còn lại là vòng mười điểm.’’
Bắn trúng hồng tâm, Caitlyn lần này đã gánh team thành công!
Tầm bắn này, tư thế bắn QBZ-56, muốn từng phát trúng hồng tâm thì chỉ cần huấn luyện tiêu chuẩn qua thì cũng không quá khó khăn!
Chỉ có điều đây là hai học sinh lớp mười hai đấy!
Hoàng Minh muốn lên mặt thị uy đám con nhà giàu này lại không nghĩ tới hai người có tài thật sự.
Trước mặt cả trăm người đồng ý điều kiện kia của Giản Tùng Ý, giờ ông không thể nào đổi ý, như vậy thì không còn mặt mũi và uy danh nữa! Nhưng nếu miễn đi phần chạy bộ buổi sáng là phạm vào tội tự tiện giảm bớt nhiệm vụ huấn luyện, không làm tròn bổn phận giáo viên.
Lúc ấy Hoàng Minh ta quả thật không ưa bộ dáng trêи trời dưới đất chỉ có ông đây là nhất của Giản Tùng Ý, trông mặt mà bắt hình dong nên bị khích tướng.
Kết quả bây giờ thị uy không xong, ngược lại còn đẩy mình vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Hoàng Minh cân nhắc, nghiến răng quyết định bảo vệ mặt mũi mình trước, chuyện khác nói sau. Thời gian huấn luyện còn dài mà ông là huấn luyện viên của bọn hắn, cơ hội lấy lại danh dự cũng còn nhiều.
Vậy nên ông ta lạnh mặt, trầm giọng nói: ‘’Giản Tùng Ý, Bách Hoài, về chỗ của mình! Chạy bộ buổi sáng của ban A đổi thành hoạt động tại chỗ! Mọi người giải tán! Tám giờ rưỡi tập hợp, bắt đầu huấn luyện chạy bốn trăm mét vượt chướng ngại vật!’’
‘’Wow!’’
Ban Beta và ban Omega phát ra tiếng hò hét hâm mộ đầy thán phục.
Ban A phấn chấn!
Từ Gia Hành và Dương Nhạc giơ tay lên, bắt đầu cổ vũ.
‘’Da trắng như sữa Giản Tùng Ý! Sa răng hê yô Dan Tun Í! Alpha số một Nam Ngoại Giản Tùng Ý! Không gì không thể Giản Tùng Ý!’’
Giọng điệu của hai đứa này truyền cảm, rất chân tình, lay động lòng người, một đám Alpha cao to đen hôi cũng bị cảm hóa, ra sức gào tướng lên.
Trong đó có cả tên cục súc Hoàng Phủ Thiết Ngưu nữa!
Tiếng la hét đau nhức lỗ tai khó mà miêu tả được!
‘’…’’
Giản Tùng Ý quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía Hoàng Minh.
‘’Báo cáo huấn luyện viên, bây giờ để cho đám ngu ngốc này chạy bộ buổi sáng còn kịp không?’’
Hoàng Minh không thèm nói chuyện với hắn.
Bách Hoài trong lòng chỉ vừa ý mỗi câu ‘’Da trắng như sữa Giản Tùng Ý’’, thuận miệng chậc một tiếng.
‘’Vất vả lắm tôi mới kiếm về được cái danh Alpha số một Nam Ngoại, vậy mà tan biến nhanh vậy sao? Điều này đồng nghĩa với tôi bắn mười phát đều vô ích hay sao?’’
Giản Tùng Ý liếc anh: ‘’Anh biết tật xấu của anh chưa, anh nên đấm ngực tự hỏi sao mình vô lí như vậy đấy! Anh có nghĩ tới chuyện dùng sự ưu tú của mình để mưu cầu lợi ích cho nhân dân sao? Anh không có nên mới không phục!’’
Nói rất có lí.
‘’Nhưng tôi thấy bọn họ nói cũng đúng, anh Tùng thật A nha, tôi phục rồi đấy.’’
Vừa nói bàn tay Bách Hoài vừa sờ đầu Giản Tùng Ý, cười dịu dàng không tả được.
Giản Tùng Ý ngẩn người: ‘’Bách Hoài, anh nói thật đi, hôm qua anh sốt đến ngu rồi đúng không?’’
Bàn tay Bách Hoài sờ đầu hắn hơi cứng lại, sau đó thuận tay níu vành mũ hắn, dùng sức kéo xuống che đi tầm mắt của Giản Tùng Ý, khẽ cười.
‘’Ngày hôm qua không phải đã nói rồi sao, tôi muốn nói chuyện ngọt ngào, dỗ dành em nhiều một chút.’’
Hắn giấu mặt dưới vành mũ, hơi ngượng đến đỏ mặt.
‘’Ngọt đủ không? Nếu không đủ, thật ra tôi còn có thể ngọt thêm nữa.’’
Giọng nói bình thường của Bách Hoài trong trẻo lạnh lùng nhưng vào giờ phút này thanh âm đè thấp xuống, giấu đi nụ cười, trầm thấp từ tính, nghe vào rất có mùi vị tra nam đi lừa tình con giai nhà người ta!
‘’Chẳng hạn như tôi không chỉ cảm thấy Tùng ca là Alpha số một, tôi còn cảm thấy lúc Tùng ca bắn súng vừa đẹp trai vừa ngầu nữa. Hoặc nếu em muốn nghe da trắng như sữa Giản Tùng Ý, saranghaeyo Giản Tùng Ý, tôi cũng có thể nói được. Tôi còn biết nói saenggakago inneun geot isangeuro saranghae.’’
Ngữ điệu thong thả dịu dàng lại rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như khiêu khích giễu cợt nhau lúc trước.
Đột nhiên Giản Tùng Ý thấy đội mũ thật là nóng.
Quay ʍôиɠ đi chỗ khác.
‘’Tôi đi tìm chỗ ngủ nướng đây.’’
Giản Tùng Ý vẫn luôn là một người tự đắc, phàm là thiên hạ khen hắn, hắn đều nhận tất cả, thuận tiện còn xòe đuôi như khổng tước cho thiên hạ xem mình có bao nhiêu giỏi.
Cơ mà Giản Tùng Ý vẫn cảm thấy cái miệng của Bách Hoài rất trêu người.
Nhưng thời điểm Bách Hoài thật sự khen hắn,hắn đã đỏ mặt phừng phừng, cả người đều không tự nhiên.
Giống như việc hắn tự khen mình và người khác khen hắn có cái gì đó không giống.
Giản Tùng Ý xoay người rời đi nhưng đi rất chậm, Bách Hoài chỉ cần hai bước là có thể đuổi kịp, nể tình hắn da mặt mỏng, không hô mấy câu của bọn kia, nhịn cười.
Dứt lời, hắn đi ra khỏi sân huấn luyện tìm một chiếc ghế dài dưới tán cây rồi ngồi xuống.
‘’Giờ này đã không thể đi về khu kí túc rồi, em đi đâu tìm cảm giác ngủ nướng đây?’’
Giản Tùng Ý gỡ mũ xuống, sửa lại tóc tai rồi thờ ơ nói: ‘’Tìm đại một cái ghế ở chỗ đất trống không được sao? Tôi cũng có yếu đuối như vậy đâu?’’
Hắn dựa về phía sau một chút, cổ gác trêи lưng ghế, ngước đầu lên rồi thả cái mũ che mặt lại.
‘’Tám giờ hơn gọi tôi, tránh cho ông kia âm binh lải nhải điếc tai.’’
Bởi vì buồn ngủ nên eo hắn tự động hạ xuống, phơi bày ra một loại cảm giác dẻo dai mềm mại, hai cái chân vừa thẳng vừa dài duỗi ra, đầu ngửa lên nên đường cong nơi cổ kéo dài tới tận xuống dưới, khi nói chuyện thì yết hầu chạy lên chạy xuống.
Cho dù che lại gương mặt xinh đẹp thì hoa hồng nhỏ vẫn rất mê người.
Bách Hoài nghiêm túc thưởng thức cảnh đẹp, hài lòng gật gật đầu.
Rồi anh ngồi vào bên cạnh, nghiêng người sang một bên, khuỷu tay phải đặt trêи lưng ghế, tay trái lấy xuống cái mũ trêи mặt hắn, nhìn khuôn mặt đang nhập nhèm buồn ngủ hỏi một câu.
‘’Ngủ như vậy không biết là không thoải mái sao?’’
Nhảm nhí!
Đương nhiên không thoải mái rồi!
Tôi muốn lăn lộn trong chiếc chăn làm từ lông ngỗng cái mềm mại cái chăn vừa dày vừa rộng, anh có thể mang tới cho tôi ư?
Giản Tùng Ý thức dậy sớm đã bực rồi, giờ mệt không chịu nổi, há miệng cũng ngại tốn sức, không thèm nói chuyện với anh.
Bách Hoài nhìn thấu sự khó ở của hắn, khóe miệng nhếch lên, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà nở nụ cười ti tiện.
‘’Ngủ vậy không thoải mái đâu, tôi có thể cho em mượn vai để gối, đương nhiên, bắp đùi cũng không phải không được.’’
Giản Tùng Ý lại còn thực sự thuận mắt nhìn qua đôi vai rộng rãi bằng phẳng và bắp đùi rắn chắc thon dài của ai đó.
Ừm…
╰( ͡° ͜ʖ ͡°)つ──☆*:・゚
CHÚ THÍCH ( ˘ ³˘)♥
Caitlyn: một tướng nữ trong LOL, là cảnh sát trưởng, ngực to. Đây là lối chơi Caitlyn, mọi người tham khảo thêm.
Summoner’s Rift: đấu trường công lí – một chế độ chơi/map trong LOL. Tham khảo thêm tại Garena.