Hách Vương Gia

Có một quán trà thật to
tọa lạc trong một ngõ nhỏ ở kinh thành, nhưng quy mô kỳ thực cũng không lớn
lắm, ngày thường khách cũng không nhiều, chỉ là có vài vị khách quen thích chỗ
yên lặng này trong chốn kinh thành náo nhiệt, vừa có thể nghe ngóng một chút
tin tức, lại uống một hai chén trà nóng, nghỉ ngơi một chút rồi đi, xem như
tranh thủ lúc rảnh rỗi.

Nhưng đã nhiều ngày nay,
quán trà khác hẳn với ngày thường là kín người hết chỗ. Chủ quán cười đến toe
tóet, nhưng cũng có người cười không nổi.

Hậu trường, Tiêu Tiểu
Tiểu nhìn gương đồng rồi sờ sờ bộ râu dính chặt trên mặt mình, lại thuận tay sờ
sờ ngực bằng phẳng cùng trường bào trên người, có chút không yên lòng nhìn
người phía sau.

“Dư tỷ tỷ, luôn phiền
ngươi hỗ trợ, thực ngại.” Tiêu Tiểu Tiểu chân thành đối với Dư Thiến Nhi nói.

Dư Thiến Nhi cầm tỳ bà
trong tay hé miệng cười “Đây là việc nhỏ, ta chỉ giúp ngươi đàn tỳ bà, ngươi kể
chuyện nhiều, khách tự nhiên nhiều lên, ngân lượng thưởng cho ta cũng nhiều,
như vậy cũng là ta giúp chính mình.”

Tiêu Tiểu Tiểu sửa lại
yết hầu, mở miệng ra lại là âm trầm thấp như tiểu lão nhân “Lão phu cám ơn cô
nương, đợi chút lên sân khấu, còn phải nhờ cô nương giúp.”

Tiêu Tiểu Tiểu động tác
khoa trương, chọc Dư Thiến Nhi che miệng cười lớn. Tuy nhiên người ngoài lại
nhìn không ra, kẻ mặc trường bào, đầu đội khoan mạo, một lão nhân gầy trên mặt
còn có râu thật ra lại là con gái.

Hai người cười đến vui
vẻ, ông chủ của quán trà tiến vào thăm dò.“Tiêu sư phụ, chuẩn bị tốt rồi sao?
Bên ngoài khách đã ngồi đầy.”

Tiêu Tiểu Tiểu nghe vậy
thu lại nét cười, nhíu đôi chân mày.“Ông chủ, kể xong hôm nay, lão phu sẽ cáo
từ.”

“Cáo từ?” Chủ quán một
mặt không hiểu.

Dư Thiến Nhi nghe vậy lại
là phốc xích cười, Tiêu Tiểu Tiểu mặt không dấu vết liếc mắt trừng nàng một
cái.

“Câu chuyện của lão phu
chắc là nói không đủ phấn khích, không cần mặt dày làm khó ngài.” Tiêu Tiểu
Tiểu làm bộ dáng trầm tư.

“Làm sao có thể? Quán
chúng ta làm ăn chưa từng tốt vậy, đã nhiều ngày nay mọi người đều là vì muốn
nghe ngài kể chuyện mới tới đây, nay bỗng nhiên dừng, làm sao được?” Chủ quán
khó có được lúc thu bạc dễ như vậy, thế nào cũng không buông tha cơ hội cực tốt
này.

Lúc trước khách nhân đến
uống trà chỉ thu mấy văn tiền, nhưng hiện tại đến quán uống trà nghe kể chuyện
thì tiền nước nôi mỗi người tiêu tốn cũng trên dưới một hai (lượng) bạc, mà
phòng luôn chật ních người, nhìn đâu cũng thấy bạc, chủ quán mỗi ngày cười đến
vui vẻ!

“Bởi vì ta nghe nói nơi
khác đều cấp sư phụ năm phần tiền nước nôi, ngài chắc cảm thấy ta nói không
tốt, diễn xuất không đủ phấn khích, mới cho ta ba phần, nên ta nghĩ vẫn là
không cần lại liên lụy ngài.” Tiêu Tiểu Tiểu vừa nói còn thở dài, tỏ vẻ buồn
bực.

Sư phụ kể chuyện kết hợp
cùng trà lâu cũng có nhiều phương thức khác nhau, có loại nhận tiền cố định, có
loại cùng chủ quán thương lượng. Theo giá thị trường từng người kể chuyện, theo
ba phần đến năm phần đều có, thậm chí có người kể chuyện chạm vào bỏng tay có
thể lấy đến bảy phần, chủ quán chỉ giữ ba phần.

Tiêu Tiểu Tiểu lúc đầu
đến này quán trà này thuộc loại tự tiến cử, lão bản quán trà thấy nàng không có
danh gì, nhưng bởi vì Tiêu lão tiên sinh bình thường kể chuyện trong tiệm bị
bệnh, quán trà rất quạnh quẽ, mới miễn cưỡng đáp ứng. Cho nên ngay từ đầu tiền
lương cũng là chỉ cấp chút ít mấy văn tiền, nhưng mà khách nhân gia tăng, chủ
quán không thể không đổi thành phân chia ba bảy, để tránh lão sư phụ này bị
quán trà nhà khác mời đi.

Nhưng trước mắt xem ra
chia ba bảy phần cũng không thể thỏa mãn Tiêu lão sư phụ nha!

“Lão sư phụ chính là đối
với phương thức phân chia ba bảy không vừa lòng nên muốn đi sao? Kỳ thực ta
cũng có chỗ khó xử, đã nhiều ngày tiền nước nôi thu tuy nhiều, nhưng quán dùng
đều là loại trà tốt, bởi vì buôn bán nhỏ mà khách đến ngày càng nhiều, ngay cả
nhóm đại gia nhiều tiền cũng tới, chúng ta cũng không thể cho người ta uống trà
quá kém……” Lão bản còn muốn hát thêm vài bi khúc, xem có thể hay không tránh
màn cò kè mặc cả này.

Nhưng Tiêu Tiểu Tiểu cũng
không phải chưa thấy qua cảnh đời, nàng mặt mày chợt tắt, thân thủ đánh gãy lão
bản đang còn kể lể, “Lão phu tuy rằng là ở đây thảo luận với thân phận kẻ dưới,
nhưng tốt xấu gì cũng là người đọc sách. Vốn dĩ không muốn làm cho ngoài thân
lây dính tục khí cùng ngài cò kè mặc cả, nhưng những chủ quán khác luôn tới cửa
quấy rầy, lão phu cũng cảm thấy quấy nhiễu……”

Chủ quán nghe vậy, tròng
mắt trừng thẳng, xương cốt cũng dựng lên.“Này…… Tiêu sư phụ vạn vạn không thể
đi quán trà khác nha! Khách nhân đều có thói quen, dẫu sao ngươi cũng là thân
thích của Tiêu tiên sinh, chúng ta cũng coi như hữu duyên, trước ngươi, Tiêu
tiên sinh đã ở nơi này kể chuyện thật nhiều năm, duyên phận bậc này ta cũng
không thể tùy tiện chặt đứt.”

Tiêu Tiểu Tiểu nghe xong

thiếu chút mắt trợn trắng. Lão chủ quán này cũng biết nói dối như thật, cha
nàng Tiêu Sĩ Lãng tại quán trà này kể chuyện bao nhiêu năm nay, chính là lão
chủ quán keo kiệt này cấp tiền lương, làm cho cha con bọn họ cả hai đói muốn
chết, mấy ngày gần đây cha lại bệnh, nàng mới phát hiện trong nhà ngay cả ngân
lượng xem bệnh cũng không có.

Nên nàng mượn chút ngân
lượng của hàng xóm, trước tìm đại phu đến thay cha xem bệnh. Nhưng đại phu nói
cha thân mình không tốt, thuốc này không dùng được, làm cho trong lòng nàng rất
nặng nề. Cho nên kết quả là, nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp xuất môn kiếm tiền.

“Ai, vậy còn có thể làm
sao bây giờ? Chủ quán khác luôn quấn quít lấy ta, lão phu cũng thực khó xử.”
Tiêu Tiểu Tiểu thở dài lại lắc đầu, xoay người đi đến đài phía trước.

Chủ quán kéo lấy tay áo
nàng.“Hảo, một câu, liền chia năm năm, ngày mai bắt đầu. Tiêu sư phụ sau này
mỗi ngày đến nơi này kể chuyện, không thể đi khác quán trà khác, như vậy được
chứ?”

Dù nói thật hay nói giỡn,
Tiêu lão sư phụ này chính là nguồn lợi, hắn làm sao có thể để cho quán trà khác
cùng chia sẻ chứ.

Tiêu Tiểu Tiểu do dự quay
đầu nhìn lão, một mặt khó xử dừng một chút, sau đó ở thời điểm lão thiếu chút
muốn thở không nổi, mới chậm rãi gật đầu.

“Ha ha, liền định như
vậy, liền định như vậy rồi!” Lão chủ quán tươi cười rạng rỡ, dường như nhìn đến
bạc đầy trời tiếp tục hướng trên người hắn vỗ vỗ, thật sự là rất khoái hoạt
nha!

“Lão phu lên sân khấu
trước, ông chủ.” Tiêu Tiểu Tiểu liễm tay áo xoay người, hướng Dư Thiến Nhi bên
cạnh trừng mắt nhìn, làm hại nàng thiếu chút lại phốc xích cười ra tiếng.

So với vị tiên sinh kể
chuyện Tiêu Sĩ Lãng thật thà, Tiêu Tiểu Tiểu lại là một cô nương tinh quái, đến
ngay cả thân nữ nhi như Dư Thiến Nhi đều nhịn không được cũng thích nàng. Tiểu
Tiểu có năng lực làm cho người ta thoải mái, sau khi biết nàng, Dư Thiến Nhi
thường bị nàng làm cho cười đến thực sự vui vẻ, một ngày trôi qua so với bình
thường mau hơn. Cho nên Dư Thiến Nhi muốn giúp Tiểu Tiểu, khi nàng kể chuyện
thì đàn tỳ bà ở bên xây dựng không khí cho câu chuyện, thật sự tình nguyện
giúp.

Hai người vừa lên đài,
những người đã tụ tập trong quán trà nhất thời vang lên một trận vỗ tay. Dư
Thiến Nhi ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu so dây tỳ bà, tiết tấu chặt chẽ, tiếng
nhạc tỏ rõ câu chuyện sắp tiến vào cao trào, làm tâm mọi người đều buộc chặt.
Người người ánh mắt nhìn chằm chằm trên đài, ngay cả hô hấp đều ngại lớn tiếng.

Tiếng nhạc chợt tắt, Tiêu
Tiểu Tiểu vỗ thước trong tay.“Hôm qua nói đến đoạn con khỉ này bị nhốt ở ngũ
hành sơn, trải qua năm trăm năm không được……”

“Không đúng, không đúng!
Ngày hôm qua nói không phải thế này, sư phụ hồ đồ?” Mọi người bắt đầu lên tiếng
kháng nghị.

“Ngày hôm qua kể là câu
chuyện của vương gia, cũng không phải cái này. Chuyện này chúng ta đều đã nghe
qua, không muốn nghe lại!” Mọi người lại là một trận đánh trống reo hò.

Tiêu Tiểu Tiểu nhìn quần
chúng, lén lút thở dài. Nàng hoàn toàn không thể hiểu được, chuyện đồn của Bình
quận vương dễ nghe như vậy sao? Mọi người quả thực trăm nghe không ngấy, còn
cứng rắn muốn nàng biên chuyện. Nàng thà rằng nói chút việc trung hiếu tiết
nghĩa, hoặc là truyền kỳ quỷ quái đều tốt hơn, hoàn toàn không cảm thấy kể
chuyện người còn sống có cái gì thú vị.

Ánh mắt của nàng đảo qua
đám người, bắt gặp một nam tử cao ngất, tâm trí bừng tỉnh như bị đụng phải, một
trận hồi hộp, cảm giác xa lạ này khiến nàng kinh ngạc, ánh mắt lại không dời đi
được.

Nam nhân ngồi ở bàn sau
cùng, phe phẩy quạt trong tay rồi xếp lại, chén trà trên bàn ngay cả chạm vào
cũng chưa chạm, vẻ mặt đạm mạc, chính là mắt lạnh xem xét hết thảy.

Cho dù khoảng cách cách
xa như vậy, Tiêu Tiểu Tiểu vẫn tinh tường nhận thấy bộ dạng của hắn thập phần
xuất sắc, tuấn mỹ, khí chất có chút lạnh nhạt, thân hình cao ngất, trên người
không có trang sức gì, nhưng chất liệu, vải dệt đều là thượng đẳng, nam nhân
này hẳn là xuất thân bất phàm.

Người như hắn làm sao có
thể đến quán trà nhỏ này?

Tiêu Tiểu Tiểu còn đang
suy nghĩ câu chuyện trên người hắn, nhưng mọi người đánh trống reo hò thanh đã
thanh thanh thúc giục, nàng thở dài, tiếp tục nói đến câu chuyện mọi người yêu
thích –

“Ngày ấy kể đến đoạn
vương gia này đến đông bắc đốc quân, chủ soái Lí Úy Khang đối vị này do tiên
hoàng tiến cử tràn ngập bất mãn, nếu không phải Bình quận vương đối nghịch, hắn
sớm nhân cơ hội chiến tranh mà kiếm ngân lượng. Hiện thời hoàng thượng phái
Bình quận vương đến đốc quân, quả thực là làm hỏng kế hoạch của hắn. Mấy ngày
này, thừa dịp hai quân án binh bất động không đánh nhau, Lí Úy Khang đề nghị đi
săn thú, có lẽ là do đông bắc quá mức hoang vắng đến nhàm chán, vương gia thế
nhưng lại đáp ứng rồi……”

Lực chú ý mọi người đều
tập trung trên người Tiêu Tiểu Tiểu đang kể chuyện, nhưng tâm tư của nàng lại
tập trung trên người nam tử xa lạ kia.

Nói đến nơi này, ánh mắt
của nàng lại nhìn nam nhân kia, chợt thấy đáy mắt hắn hiện lên một chút thần

sắc cười nhạo. Ngay tại thời điểm nàng kinh ngạc muốn nhìn rõ ràng, ánh mắt của
hắn lại rời đi, dường như cái liếc mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

“Một ngày sau, giữa trưa,
Lí Úy Khang dẫn vương gia đến trong rừng cây săn thú, hôm đó khí trời có chút
oi bức, cỏ đều khô vàng. Rừng cây an tĩnh vô cùng, dọc theo đường đi chỉ nghe
tiếng vó ngựa dẫm nát cỏ khô. Lí Úy Khang lại không biết vì sao, dắt giọng nói
chuyện — nghe nói vùng này có rất nhiều lợn rừng, vương gia, hôm nay phải dựa
vào công phu vương gia……” Tiêu Tiểu Tiểu theo nhân vật thay đổi, không ngừng mà
biến hóa tiếng nói, còn nói lại diễn.“Kỳ thực chỗ này không phải nơi heo rừng
thường lui tới, ngược lại là chốn mãnh hổ thường xuất hiện, dân bản xứ còn
không có người dám bén mảng đến chỗ này……”

Nói đến này, mọi người
không hẹn mà cùng cùng kêu lên khẩu khí bàn luận

“Ta biết ngay Lí Úy Khang
không phải là người tốt!” Trong đám người nghe có đại hán nhịn không được lắm
mồm nói.

“Ngươi câm miệng, lão
Chu! Chúng ta muốn nghe sư phụ nói.” Bên cạnh bằng hữu vỗ kia đại hán một cái.

Tiêu Tiểu Tiểu thỏa mãn
xem mọi người phản ứng, ánh mắt lại đảo đến trên người nam tử kia, trên mặt của
hắn vẫn như cũ nhìn không ra cảm xúc gì. Nàng khẽ nhíu mày, nhịn không được
càng ra sức kể xong câu chuyện, muốn nhìn hắn xuất hiện một chút phản ứng.

“Quả nhiên, mới tiến rừng
cây không bao lâu, bỗng nhiên nghe từng đợt tiếng hô kỳ quái, tiếng hô kia vừa
trầm thấp lại dọa người, từng trận đều lay động mặt đất. Thời gian trôi qua,
binh lính bắt đầu tháo chạy, trong miệng la hét “Hổ tới! Con hổ ăn thịt người
xuất hiện!”Bình quận vương mới vừa quay đầu, đám tùy tùng trốn trốn, lủi lủi,
mà Lí Úy Khang kia sớm không còn thân ảnh. Bình quận vương trong lòng mới hiểu
ra — thảm, trúng kế rồi. Chỉ có hai cái đại hán cao lớn đứng thấy con hổ cứ như
vậy theo bụi cỏ vừa chạy ra, đối với hắn ngân ngân khàn giọng gào thét.”

“Oa a –” Mọi người sợ hãi
than lại nín thở.

Tiêu Tiểu Tiểu bắt đầu
nước miếng tung bay kể rõ này con hổ có bao nhiêu đáng sợ, tình huống có bao
nhiêu nguy cấp, cuối cùng vị vương gia này thiếu chút bị ăn vào trong bụng như
thế nào xuất hiện nguyên thần, Bạch Hổ chuyển thế Bình quận vương như thế nào
tránh thoát một kiếp này. Nhưng mà khi nàng đang miêu tả đặc sắc, lại bắt gặp
vẻ mặt người nọ khinh khi, thiếu chút kể không được.

Tiêu Tiểu Tiểu thề nàng
thực sự thấy người nọ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh miệt liếc nhìn nàng một
cái, sau đó đứng dậy, trước khi rời đi còn không quên cho nàng ánh nhìn cảnh
cáo, hại nàng nhất thời cảm thấy bị con hổ nuốt ăn không phải Bình quận vương
kia, mà là nàng Tiêu Tiểu Tiểu.

“Thế nào không nói?”

“Đúng vậy, sau đó đâu?”

“Vương gia nguyên thần
xuất hiện, hiện ra Bạch Hổ thân hình, sau đó thì sao?”

Tiêu Tiểu Tiểu bị mọi
người thúc giục, cảm thấy một cỗ xúc động muốn đuổi theo người nọ, hỏi một chút
ý tứ cái tiếng hừ lạnh của hắn. Đối mặt vẻ khinh miệt của người xa lạ kia nàng
lại thấy trong lòng có vài phần không yên.

“Muốn biết tình hình cụ
thể thế nào, mời đợi lần sau tới liền rõ.” Tiêu Tiểu Tiểu thu lại cây quạt
trong tay, hướng mọi người cúi chào, không để ý mọi người giữ lại, tiến vào hậu
trường.

Khách nhân bên ngoài vẫn
như cũ thảo luận kịch liệt, Dư Thiến Nhi còn tiếp tục đàn tỳ bà, làm cho không
khí tiếp tục thân thiện. Nhưng trở lại hậu trường Tiêu Tiểu Tiểu cảm thấy không
bình tĩnh được, trong mắt lại nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo cùng môi mỏng kia cười
lạnh.

“Đừng nghĩ! Thế nhân trăm
thái, quản hắn làm chi để mất hứng? Ta có bạc thì tốt rồi!” Nàng thu thập mấy
quyển sách bày biện ở phía sau đài, chuẩn bị chạy nhanh về nhà giúp cha mua
thuốc.

Nhưng nàng mới ôm sách
đứng dậy, một đại hán đi đến.

“Ngươi là người nào? Đi
nhầm địa phương nha, đây là hậu trường, tạp vụ không cho vào.” Tiêu Tiểu Tiểu
mở miệng nói.

“Ngươi là lão nhân vừa
mới kể chuyện?” Đại hán thô thanh hỏi.

“Phải thì thế nào?” Tiêu
Tiểu Tiểu không vui nhíu mày, ưỡn ngực hỏi.

Ai ngờ đến đối phương một
tiếng cũng trả lời, tay giơ lên liền hướng cái gáy nàng bổ tới.

“A!” Một khắc trước khi
Tiêu Tiểu Tiểu mất ý thức chợt nghĩ, tiền công hôm nay còn chưa có cùng lão chủ
quán tính đâu, thực đáng chết nha!

Khi Tiêu Tiểu Tiểu tỉnh
lại cảm giác đầu tiên là đau.


Nàng cố gắng mở mí mắt
nặng nề ra, cảm giác đầu mình thật nặng, bả vai thật cứng, tay cùng thân thể
đều không thể cựa quậy. Nàng liều mình thanh tỉnh lại, biết rõ ràng là có
chuyện, nhưng đầu óc mơ màng, thần trí có chút tan rã.

Nàng mở mắt lập tức lại
nhắm lại, cảm thấy chính mình giống như đang nằm mơ. Bởi vì nàng thế nhưng lại
nhìn thấy nam tử ở quán trà kia, vẫn là quần áo như cũ, tuấn nhã đẹp mắt, bất
đồng là vẻ mặt hắn lúc trước lãnh đạm, giờ phút này không chút nào che giấu ý
cười.

“Ha ha, hóa ra ngươi cũng
sẽ cười.” Nàng hàm hồ nhỏ giọng lẩm bẩm, bởi vì tay không cách nào nhúc nhích,
nàng càng cảm thấy chính mình đang nằm mơ.

Chính là nàng không biết
khi mình ngây ngô cười, đã làm cho vẻ mặt đối phương chuyển từ đắc ý sang dở
khóc dở cười.

Phàn Ngưỡng Cực tức giận
nhíu mày, đối với biểu hiện của tiểu lão đầu này cực kỳ không vừa lòng. Muốn
thấy lão thống khổ, muốn nghe lão cầu xin tha thứ, muốn cho lão hối hận vì
chính mình càn rỡ, nhưng lão lại hướng về phía hắn cười đến ngốc là cái ý gì?

“Nước, hắt cho lão tỉnh.”
Phàn Ngưỡng Cực hạ lệnh, đại hán bên cạnh đứng lập tức cầm lấy thùng nước hướng
trên người Tiêu Tiểu Tiểu hắt xuống.

“Ắt xì!” Nàng đánh cái
hắt xì sau mở mắt ra, liếc mắt một cái liền thấy đại hán kia bắt cóc nàng
“Ngươi, ngươi, ngươi! Chính là ngươi ám toán ta, tên đáng giận, nói, ngươi vì sao
làm như vậy”. Nàng không chút khách khí bắt đầu há mồm ồn ào. Hoàn hảo nàng
phản ứng mau, vừa tỉnh lại lập tức thay đổi thành giọng lão nhân, hẳn là không
bị phát hiện nàng là cô nương đi?

Nhưng đại hán này không
mở miệng, chính là quay đầu nhìn về phía nam tử đứng ở bên cạnh. Chỉ thấy nam
tử kia gật đầu, đại hán liền khom mình hành lễ lui về phía sau ra khỏi phòng.

“Ngươi! Ngươi là cái
kia……” Tiêu Tiểu Tiểu này uốn éo nhúc nhích người mới phát hiện chính mình bị
trói. Chính xác mà nói, nàng là bị đặt ở cạnh tường, mỗi bên một bàn tay, nàng
giống như gà con chỉ đợi nướng bị nhốt ở trên tường.“Ngươi là người nào? Nơi
này có vương pháp, sao có thể tùy tiện bắt người, còn trói ta. Mau thả ta ra!”

Xem tình thế này, hiển
nhiên là chẳng phải chuyện tốt lành gì!

Nàng nhìn chung quanh căn
phòng, nơi này trống rỗng cái gì cũng đều không có, nhưng trên tường lại treo
thật nhiều roi, thoạt nhìn thực dọa người.

“Vương pháp?” Phàn Ngưỡng
Cực cười lạnh.“Vương pháp là để ngươi tự ý biên chuyện, bịa đặt sinh sự sao?”

Lúc Bình quận vương sinh
ra thì trên trời có hiện tượng dị thường, người ta nói rằng đó là do Bạch Hổ
chuyển thế, tuấn mỹ vô trù, thiên phú dị bẩm, hoàng thượng muốn truyền đế vị,
Bình quận vương lấy thân có bệnh không tiện nói ra từ chối, kỳ thực là vì hắn có
đoạn tụ chi phích……

Phàn Ngưỡng Cực nhớ tới
mấy ngày trước nghe hạ nhân truyền lại nội dung, giữa trán gân xanh liền nhịn
không được ẩn ẩn nhảy lên. Đoạn tụ chi phích? Tiểu lão đầu này thật lớn mật!
Dám tạo thị phi cho hắn, đồn đại vô căn cứ.

“Ta tại nơi nào bịa đặt
sinh sự? Vị này, không biết xưng hô thế nào?” Tiêu Tiểu Tiểu thấy tình huống
không đúng, rất nhanh đứng thẳng thân mình, tinh thần tốt lên.

Đầu tiên, nàng phải làm
rõ đối phương vì sao tìm nàng.

Phàn Ngưỡng Cực hừ lạnh
một tiếng.“Ngươi hư cấu ta nhiều như vậy, thế nào lại không nhận ra được ta?”

“Hư cấu ngươi nhiều như
vậy……” Khẩu khí nàng ngập ngừng . Kể chuyện mặc dù có hư cấu, phần lớn cũng là
hư cấu chuyện cổ nhân, mà nàng gần đây chỉ hư cấu một chuyện duy nhất, cũng là
đề tài được chào đón nhất, chính là Bình quận vương.“Ngươi…… Ngươi họ Phàn?”
Nói xong cười gượng hai tiếng.

“Đúng thế.” Phàn Ngưỡng
Cực xem sắc mặt của nàng trở nên ủ rũ, lập tức cảm thấy tâm tình tốt lên.

Tiêu Tiểu Tiểu cảm thấy
trời sập xuống hẳn cũng không sai biệt lắm. Hóa ra nàng bị Bình quận vương bắt!
Sớm biết là hắn, hôm nay có bị đánh chết nàng cũng không nên kể câu chuyện này.

“Ha ha, vương gia, tiểu
nhân không biết là vương gia, thất lễ. Không bằng vương gia trước thả tiểu nhân
ra, tiểu nhân sẽ hảo hảo cùng vương gia giải thích chân tướng một chút.” Nàng
lại cười gượng hai tiếng, cố gắng giữ nụ cười ở trên mặt lấy lòng.

Chỉ thấy Phàn Ngưỡng Cực
nhướng một bên mi, môi khẽ nhếch, cười như không cười, thần thái hoàn toàn
không có ý tốt.

Ngay tại thời điểm Tiêu
Tiểu Tiểu cảm thấy hắn có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không thả nàng, Phàn Ngưỡng Cực
phẩy một cái, trong nháy mắt dây thừng chế trụ nàng hai tay liền bị chặt đứt.

“A!” Bởi vì không hề
chuẩn bị, nàng cả người nằm sấp ngã xuống đất, thiếu chút nữa thành tướng chó
ăn phân.

Nàng ba chân bốn cẳng bò
dậy, da mặt bởi vì khốn quẫn mà hơi đỏ lên.

Phàn Ngưỡng Cực nhìn
khuôn mặt Tiêu Tiểu Tiểu có một mạt thần thái kiều mỵ, hắn có chút xuất thần.
Khư, hắn hẳn bị lão nhân thần trí không rõ này chọc tức, nếu không làm sao có
thể cảm thấy trên mặt một cái lão nhân lại có dáng vẻ của con gái?

“Ngươi chọn đi, muốn chết
ở quan phủ, hay là chết ở quận vương phủ.” Phàn Ngưỡng Cực mặt lạnh cúi đầu
nhìn Tiêu Tiểu Tiểu, phát hiện này tiểu lão đầu cái đầu thật đúng là nhỏ.

“Đều không cần!” Tiêu Tiểu
Tiểu lui về sau, cả người dán vào vách tường đứng.“Ngươi…… Vương gia hẳn là
người đọc sách, vương gia tôn quý như vậy, không đáng vì tiểu nhân làm tổn hại
thanh danh, ở vương phủ động hình là phạm vào phong thái thiện lương……”

“Vậy ta liền đưa ngươi tới
quan phủ, tin tưởng quan phủ sẽ cho ta một kết cuộc vừa lòng.” Hắn cười không
cười nói, như đang cùng lão thương lượng tốt lắm.


Nói thực ra, tâm tình hắn
quả thật rất tốt. Xem sắc mặt đối phương sợ hãi nhưng lại biến hóa cực nhanh
kia, nhịn không được cảm thấy tiểu lão đầu này quả thật là một nhân tài kể
chuyện, trong thời gian ngắn từ cười lấy lòng, vẻ mặt sợ hãi đến tính kế bỏ
chạy, so với xem diễn còn đặc sắc hơn!

“A, kia cũng không tốt.
Cứ như vậy danh dự của vương gia chẳng phải bị hủy sao? Danh dự của tiểu nhân
không sao, nhưng vương gia ngài là hoàng thân quốc thích tôn quý, làm sao có
thể bị tổn thất như vậy.” Tiêu Tiểu Tiểu cố gắng muốn thuyết phục hắn, đánh mất
ý định đưa nàng đến quan phủ.

Nếu bị đưa đến quan phủ,
nàng khẳng định là không thể còn sống về nhà. Cha nàng không thể không có người
chiếu cố, cũng sẽ đi theo mất. Nàng không thể đến quan phủ!

“Danh dự” Hắn tới gần
nàng.“Ngươi còn dám nói với ta hai chữ này? Ngươi phạm lỗi gì chính ngươi rõ
ràng nhất!”

“Vương gia!” Tiêu Tiểu
Tiểu chân tay mềm nhũn, cả người ngã ngồi.

Quận vương phủ này lớn
như vậy, khi nàng bị bắt vào nói không chừng cũng chẳng ai biết, nếu nàng chết
tại đây, khẳng định càng không có người biết. Hơn nữa Bình quận vương cũng là
thân thích của tiên hoàng, hiện là hoàng thúc của hoàng thượng, đừng nói không
có người động được hắn, cho dù tất cả mọi người biết nàng chết ở vương phủ,
cũng sẽ không vì vậy mà tổn hại một cọng lông cùa vương gia.

Nói ngắn gọn, vận mệnh
của nàng hoàn toàn bị nam tử trước mắt này nắm giữ.

“Vương gia, ngài bỏ qua
cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân làm sai rồi, tiểu nhân dập đầu van ngài!” Nàng ôm
chân đối phương, níu chặt chặt không tha.

Phàn Ngưỡng Cực cau mày
muốn bỏ hắn ra, lại phát hiện lão nhân này nhưng lại so với gạo nếp còn muốn
dính hơn, bám lấy chân hắn không tha.“Buông tay!” Hắn khẽ quát.

“Vương gia……” Nàng ngẩng
đầu nhìn hắn, thần thái là đáng thương hề hề, nhưng tay vẫn túm vạt áo của hắn
không tha.“Tha tiểu nhân đi!”

Tươi cười trên mặt Phàn
Ngưỡng Cực biến mất, vẻ mặt tuấn mỹ kia lại lần nữa biến thành lãnh khốc. Hắn
không kiên nhẫn khom người, một phen túm lấy cổ áo Tiêu Tiểu Tiểu, dự tính kéo
mở, không nghĩ tới tay tìm đến ngực, lại nhận thấy một xúc cảm kỳ dị dưới tay.

Lão nhân này là nữ, con
ngươi hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, bất chợt phát hiện khoảnh khắc chính
mình bị hấp dẫn vừa rồi chẳng phải là ảo giác. Thậm chí ngay cả lúc này, tình
thế nàng bất lợi như vậy, nếu là người bình thường sớm đã nói không ra hơi, mà
nàng vẫn không ngừng giãy dụa, tưởng dựa vào ba tấc lưỡi thuyết phục hắn, tự
chính mình tìm ra một con đường sống. Đối với tính tình nàng như vậy, hắn chợt
cảm thấy đặc biệt, cũng muốn xem xem nàng còn có thể nói được cái gì.

Ngực bị sờ soạng một
phen, nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền liều mình từ chối đứng lên.“Buông
ta ra, chẳng lẽ vương gia thực sự có đoạn tụ chi phích sao?”

Phàn Ngưỡng Cực nheo lại
mắt, nhưng là mặc cho nàng giãy dụa thế nào, miệng ồn ào thế nào, tay kia chế
trụ cổ áo nàng chính là không chút động đậy.

“Ngươi đang nhắc nhở ta
chuyện tốt mà ngươi làm.” Tiếng nói của hắn âm trầm, nàng nhất thời đình chỉ
giãy dụa.

Biểu cảm trên mặt nàng
như muốn cắn đứt đầu lưỡi chính mình, tràn ngập hối hận.

Phàn Ngưỡng Cực vừa lòng
với sự an tĩnh của nàng, một tay nắm cổ áo nàng, một tay cầm lấy râu của nàng,
dùng lực kéo mạnh –

“Ai nha!” Nàng kêu rên
lên.

Râu cằm nàng bị kéo mất
một nhúm, địa phương dán râu kia thậm chí đều đỏ lên. Làm hại nước mắt nàng
thiếu chút nữa chảy ra, thật sự là chết tiệt, đau lắm ah!

Phàn Ngưỡng Cực sửng sốt.
Tiểu lão đầu này quả nhiên là nữ?

Cẩn thận xem xét ngũ quan
của nàng, nếu lau đi cằm râu, còn có mặt mũi không biết là thuốc màu gì làm
thành, ngũ quan của nàng quả thật vừa vặn, càng xem lại càng cảm thấy nàng có
hương vị kiều mỵ, liền ngay cả thần thái nàng lúc nói chuyện, đều có cảm giác
yếu ớt.

“Ngươi rốt cuộc tên gọi
là gì?” Hắn xem cặp mắt kia nhìn hắn linh hoạt, lúc này hoàn toàn xác định nàng
là một cô nương.

Tiêu Tiểu Tiểu không cam
nguyện im miệng, chỉ nhìn hắn, sau lại hạ nhỏ giọng phun ra một câu.“Tiêu Tiểu
Tiểu.” Lúc này nàng hoàn toàn lộ ra tiếng nói thanh thúy của một tiểu cô nương.
Đều đã bị biết, cần gì phải giả bộ chứ?

“Ngươi nói cái gì?” Hắn
nghe thế nào cũng đều cảm thấy trong miệng nàng lẩm bẩm ba chữ kia như là mắng
người. Bất quá xem ra trước mắt, nàng rất có hương vị nữ nhân, vì sao hắn ban
đầu không nhìn ra?

“Ta họ Tiêu, tên Tiểu
Tiểu. Tiêu Tiểu Tiểu!” Nàng hất bàn tay đang cầm lấy cổ áo nàng.

“Nho nhỏ? Là đã rất lớn.”
Hắn nhàn nhạt bình luận.

“Không phải hai cái lớn
nhỏ tiểu, tiểu ở giữa là……” Nàng bỗng nhiên ngậm miệng.“Quên đi, chuyện này
không quan trọng.”

“Có quan trọng hay không
không phải do ngươi quyết định.” Hắn lạnh lùng nhắc nhở. Một câu phản bác vừa
rồi làm hắn bắt đầu không kiên nhẫn, bỗng nhiên cảm thấy rất có hứng cùng nàng
tranh luận.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn,
nghĩ đến mạng nhỏ của mình hiện nằm trong tay nam nhân này, bả vai lại suy sụp
xuống dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận