Hắc Y Đường Chủ

Hôm ấy, Cố Bạch đi dạo tại sông Oan Hà. Nói hắn lập dị cổ quái cũng chẳng sai. Người ta mà có dạo chơi thì dạo hồ Liên Hoa, sông Ngọc Thủy ở trên thiên cung, chứ ai mà chọn sông Oan Hà. Đây vốn là nơi lạnh lẽo đến rợn người. Không khí thì âm u khó chịu. Bên dưới nghe nói còn nhốt nhiều những vong linh tội lỗi của chốn phàm trần. Tóm lại là âm khí nặng nề. Trừ người có pháp lực cao như Cố Bạch hay người của ma tộc mới có thể lui tới đây mà không bị ảnh hưởng. Còn nếu là các tiểu tiên bình thường chắc là sẽ không thể trụ lâu.

Cố Bạch thong dong dạo chơi trên bờ sông. Nhìn hắn chả giống người thiên tộc tí nào. Nhìn hắn phải đến năm phần là giống người ma tộc vì quá ma mị, cổ quái.

- Meo meo..

Bỗng hắn nghe thấy tiếng mèo kêu. Âm thanh này hình như phát ra từ dòng sông thì phải.

Hắn cũng mặc kệ. Chắc lại là con mèo của vị tiểu tiên nào đó đây mà. Nhưng quanh đây đâu có ai. Cả tứ hải bát hoang cũng chỉ có mình hắn có sở thích đi dạo ở sông Oan Hà.

Cái tên tính tình kì quặc này, hắn nghe tiếng mèo kêu cũng cứ mặc kệ. Sau đó mới dùng tay chỉ xuống sống rồi phất tay lên. Động tác nhanh gọn lạnh lùng.


Một con mèo tinh màu đen sì từ dưới giữa sông bỗng trồi lên do phép tiên của Cố Bạch.

Nhìn nó ướt nhẹp tội nghiệp vô cùng. Hai tai cụp lại sợ hãi. Cái đuôi dài thì cuốn vào người. Lúc này Cố Bạch mới nhìn kĩ nó. Là một hắc miêu tinh. Trên cổ nó còn đeo một chiếc chuông màu vàng.

Cố Bạch nhìn sơ cũng biết đây là mèo tinh tu luyện lâu năm và có thể biến thành người. Nhưng hắn hỏi nó đến từ đâu nó cũng không trả lời. Mặt còn hiện lên vẻ cầu xin khẩn khoản.

Hết cách, hắn đành dùng phép biến nó thành người nhưng không được. Không lẽ nó đã bị phong ấn không cho làm người nữa, phải ở mãi hình dạng chân thân này sao?

- Ta cũng hết cách. Không làm được. Ta chỉ cứu ngưới đến đây thôi. Ta đi đây.

Nói rồi hắn quay người bước đi. Tuy nhiên sau đó hắn đã quay lại. Hắn thấy con mèo đã ngất lịm đi, toàn thân bất động như sắp chết.

Thôi thì giúp hãy giúp cho chót. Hắn đành đưa con mèo tinh này về Đông Phong điện chăm sóc.

Tuy nhiên thấy cũng lạ. Một người kiêu ngạo không quan tâm kẻ khác như hắn mà lại nhặt con mèo này về sao? Với tính cách của Cố Bạch thì chắc hắn đã bỏ mặc nó ở sông Oan Hà rồi. Vớt lên đã đành, nay cỏn mang về chăm sóc. Hay vì con mèo này xinh đẹp quá nên hắn mới động lòng thương.

Mà quả thật nó rất đẹp.


Lông nó đen mượt, dù thấm nước nhưng vẫn không hề bị xấu đi. Đôi mắt nó màu xanh biếc. Mình nó thon dài uyển chuyển.

Cố Bạch vác nó về Đông Phong điện, cả thiên tộc như được phen bất ngờ lớn. Tại vì cái tên này, quanh năm có bao giờ thấy hắn nuôi thú vật. Người hầu trong điện thuộc loại cực ít, lại điokcw tuyển chọn kĩ càng hơn cả chọn vợ cho Thiên quân. Vậy rốt cuộc con mèo tinh này mệnh gì mà lại được hắn nhặt về thế?

- Chăm sóc nó cho tốt. Ta đã lỡ cứu nó rồi. Vậy nên không thể để nó xảy ra chuyện gì. Bao giờ nó tỉnh thì đuổi đi sau.

Mấy người hầu kẻ hạ cũng chỉ biết tuân lệnh, không dám làm trái. Họ đưa con mèo tinh vào một cái lồng bằng vàng rồi đem về một căn phòng trong điện.

Mỗi ngày họ đều phải bón thuốc, chữa trị vết thương và cho nó ăn không khác gì chủ tử. Tuy nhiên vì người hầu trong điện của Cố Bạch đều là người nói ít làm nhiều nên không ai than vãn hay có ý ghen ghét với hắc miêu tinh. Nhất là sau chuyện của ả nô tì bị Mộng Hoan mua chuộc, họ càng cẩn trọng lời nói và hành động hơn.

Mộng Hoan đang bị cấm túc nhưng vẫn nghe được tin đó. Ả ta có vẻ càng thêm tức giận. Ả ta thầm nghĩ "Con mèo hoang mà chàng còn đem về chăm sóc. Trong khi đó vợ mình thì chàng nhốt như thế này đây. Được lắm. Cố Bạch, chàng được lắm."


Ả ta cắn chặt răng, tay xua đống chén trên bàn đổ bể. Có vẻ như Mộng Hoan không hề có ý hối hận vì những gì mình đã từng làm. Ngược lại ả càng ghen tuông mù quáng, kiêu ngạo hống hách.

Bên này hắc miêu tinh sau khi được chăm sóc cũng đã dần tỉnh lại. Nó vừa nhìn đã biết đây là Đông Phong điện mà trước đây nó từng được nghe kể.

Vì sao ư? Vì nơi đây có một điều đặc biệt là mọi thứ đều bao phủ bởi màu trắng. Y phục nô tì màu trắng, chăn gối màu trắng.. nhìn mà lóa cả mắt.

Bỗng có một nô tì, có vẻ như cô ấy thấy hắc miêu tinh đã tỉnh dậy nên cô đã chạy đi báo cho Cố Bạch thượng thần. Ai ngờ lúc vừa đến bẩm báo thì chỉ nhận lại một ánh nhìn lạnh lùng từ hắn:

- Lần sau không cần báo cáo. Ngươi cứ chăm sóc nó. Bao giờ nó khỏe thì mang đi. Ta không quan tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận