28.
Sơn đại vương cao hứng, lập tức hạ lệnh mang ta, Thuần phi cùng tiểu Cố đi thương lượng.
Vừa tới cửa liền nhìn thấy, quả nhiên là Nhiếp chính vương một thân hồng y đang đứng ở cổng, thân hình cao lớn, ngọc thụ lâm phong. Chỉ là sắc mặt của hắn không được tốt lắm.
Về phần tên ngốc mặc bạch y đứng bên cạnh hắn, thật sự là hoàng đế.
Tiểu Cố há hốc miệng hỏi ta: "Tại sao vương gia lại mặc thành như vậy chứ, để làm cái gì?".
Tất nhiên là tới lấy ngươi rồi đó, đứa nhỏ ngốc này.
Hoàng đế quát: "Phản tặc bên trong! Mau bỏ vũ khí thả Thuần nhi ra ngoài, bằng không đừng trách đao kiếm của trăm vạn đại quân không có mắt!".
Sơn đại vương hừ một tiếng: "Câm miệng! Một tên lâu la (tay sai, người hầu) như ngươi cũng xứng cùng ta nói chuyện à!".
Chửi hay lắm, vị huynh đệ.
Sơn đại vương đối mắt với Nhiếp chính vương, khí thế tràn đầy, nói:
"Ngươi!".
"Cẩu hoàng đế chính là ngươi! Bên ngoài thì phong nhã, đạo mạo nhưng bên trong thì thấp kém, thối nát (*)!".
(*): Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): mặt chó thân người/ thân chó mặt người, bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Ta buột miệng thốt ra: “Không phải ngài ấy!”. Đáng tiếc là bị tiếng gió át đi.
Nhiếp chính vương cầm kiếm trong tay, ánh mắt thâm trầm:
"Đại quân đã mai phục bên ngoài".
"Nếu bây giờ ngươi khoanh tay chịu trói, chúng ta còn có thể cân nhắc, lưu lại cái mạng này của ngươi".
Sơn đại vương cười ha hả: "Mẫu quốc của lão tử đã sớm không cần lão tử nữa! Trở về cũng là đường chớt mà thôi! Nếu ta bắt sống ngươi mang về mẫu quốc thì vinh hoa phú quý mới có thể có được!".
"Hơn nữa! Nữ nhân ngươi yêu đang ở trên tay lão tử! Lão tử đã sớm nghe ngóng qua! Ngươi sẵn sàng vì nữ nhân này mà từ bỏ cả thiên hạ! Ta không tin ngươi sẽ nhẫn tâm ra tay như vậy!".
Vị sơn đại vương này ngay cả hình dáng của hoàng đế như thế nào cũng không biết, vậy mà có thể dò la tin tức ư?
Hắn ta thản nhiên kéo ta qua, túm lấy ta và nhìn Nhiếp chính vương cười nhạo:
"Cẩu hoàng đế! Người nhìn xem!".
"Chính xác là nàng ta!".
29.
Không, không phải đâu.
Không phải ta đâu đại tỷ ơi!!
Ta tuyệt vọng lắng nghe hắn tiếp tục lải nhải:
"Ta sẽ cho ngươi một khắc! Ngươi lập tức bỏ vũ khí xuống rồi bước nhanh tới đây!".
"Bằng không thì…! Ta đem nữ nhân này đi, thưởng cho các huynh đệ trên núi của ta!".
Một tia vui mừng thoáng hiện ra trên mặt hoàng đế, rồi hắn lại giả vờ trang nghiêm trở lại.
Phi! Cẩu nam nhân! Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì!
Ngươi nhất định cho rằng tiểu thiếp Thuần phi của ngươi đã thoát khỏi một kiếp nạn rồi, còn lão nương ta, dù có hy sinh cũng không mất cái gì của ngươi.
Còn sẽ giảm bớt chi tiêu cho quốc khố của ngươi nữa.
Ta nhắm mắt lại, nước mắt lưng tròng, suy nghĩ xem mình sẽ làm gì... đúng lúc này, bên tai ta đột nhiên truyền đến một chữ:
"Được".
Nhiếp chính vương hơi nâng cằm, trong đôi mắt phượng của hắn không lộ rõ thần sắc. Không chút do dự mà vươn cánh tay thon dài về phía ta.
"Keng" một tiếng, kiếm rơi xuống đất, bụi bay mù mịt.
"Ngươi buông nàng ấy ra, ta đi qua đó".
Sơn đại vương đắc ý cười: "Quả nhiên lão tử không hề đoán sai bảo vật!". Hắn bóp cổ ta: "Tiểu tử ngươi qua đây! Ta sẽ thả nữ nhân này ra!".
Một trận cuồng phong, bão cát mịt mù, đầy hỗn loạn.
Ta thấy hắn một khắc cũng không dừng lại mà bước nhanh tới phía ta.
Chuyện này?
Nhiếp chính vương chẳng lẽ mắt bị dính bụi rồi sao?
Nhìn nhầm ta thành tiểu Cố? Hay hắn muốn đích thân vào đây để giải cứu tiểu Cố? Hay là giúp hoàng đế “lâu la” giải cứu bạch nguyệt quang của hắn?
Giữa lúc ta đang miên man suy nghĩ thì Nhiếp chính vương đã đến trước mặt ta.
Gió thổi tung hồng y của hắn đẹp đến mê người,
Hắn đưa tay về phía ta.
Bàn tay này thon dài, mạnh mẽ, động tác cực kỳ lưu loát, hướng về phía ta lẳng lặng mở ra, các đốt ngón tay có hơi trắng bệch.
Hắn nói:
"Đến đây".
"Tô Tần".
Gần như cùng lúc, sơn đại vương hét lên một tiếng: "Các huynh đệ! Bắt sống hắn cho ta!".
Vô số gậy gộc từ bốn phương tám hướng vọt tới, gần như dệt thành một tấm lưới trên đỉnh đầu.
Ta thấy Nhiếp chính vương lập tức cởi chiếc áo choàng ra, xoay nó trong tay vài vòng và gần như hất tung tất cả gậy gộc.
Chúng nối tiếp nhau bật dậy, ta nghe thấy vô số tiếng kêu đau đớn, Nhiếp chính vương vươn tay ôm lấy thắt lưng ta, giữa tiếng gào thét ngập trời, mang theo ta bay lên cao.
Ta bay lên không trung với Nhiếp chính vương, còn trong đầu ta thì vẫn đang suy nghĩ một chuyện.
Ơ kìa? Tay hắn hình như có chút quen thuộc thì phải?
30.
Thật ra trước khi vào cung ta đã gặp qua Nhiếp chính vương một lần.
Lúc đó, cũng như bao thiếu nữ khác, ta cũng có chút tơ tưởng chuyện yêu đương, nên ta đã lén lút chuồn đi tửu lâu để nhìn hắn.
Nhiếp chính vương khi đó đã hai mươi hai, nhìn qua vẫn như một thiếu niên, bởi vì trong lúc uống rượu nghe được một tên khốn kiếp lừa bịp hại người, liền đem một kiếm trực tiếp xuyên qua yết hầu của hắn.
Vẫn chậm rãi lau thanh kiếm trong tay, hắn nói:
"Bổn vương đời này hận nhất kẻ khác dám nói dối trước mặt bổn vương".
Ta sợ đến mức lập tức quay về nói với cha ta hủy bỏ hôn ước, mẹ ơi, vạn nhất hắn không thích người khác nói dối nhưng lại thích tự lừa dối mình hơn thì sao, lại nói nếu ta gả qua đó, sau lại cho hắn biết ta có khả năng thiên bẩm này, hắn có khi nào giế.t ta ngay tại chỗ không?
Trong hỗn loạn, ta như bước vào một hố đen, diện mạo của Nhiếp chính vương xuất hiện tứ phía, tất cả bọn họ đều cầm kiếm trên tay.
Người gần nhất mang một thân hồng y, dáng người thon dài.
Mũi kiếm hướng về phía ta, trong mắt phượng tràn đầy lãnh đạm:
"Tô Tần, tại sao ngươi lừa gạt ta?".
"Tại sao?".
"Tại sao!".
"Oa, oa, oa, oa!", ta khóc như mưa.
Ta chợt ngồi dậy.
Má ơi, làm ta sợ muốn chớt, may mà là mơ.
Ta vỗ vỗ ngực để bình tĩnh lại. Bên cạnh truyền đến tiếng rên rỉ khe khẽ, giống như có người lẩm bẩm "đau quá", ta kinh hãi tránh sang một bên, hoảng hốt nói: "Nhiếp chính vương, ngài bị thương rồi sao?".
Một giọng nói nghẹn ngào, rầu rĩ phát ra: "Vương gia, ngài ấy không bị thương, người bị thương là ta".
Hóa ra bên cạnh ta còn có tiểu Cố.
Tiểu Cố mặt sưng như đầu heo, vừa ngồi dậy vừa gãi đầu oán trách, nói: "Ngươi ngủ thì ngủ đi, sao còn đánh người, ngươi còn giống một nữ nhân không hả?".
Nương theo ánh trăng, ta mới phát hiện trong sơn động ngoại trừ tiểu Cố, còn có Thuần phi và hoàng đế.
31.
Hóa ra, tối qua, lợi dụng hỗn loạn, tiểu Cố mang theo Thuần phi, Nhiếp chính vương mang theo ta, cả hai đều bay ra khỏi vòng vây.
Mà hoàng đế, tên ngốc này, vì cứu Thuần phi, ở trong cung khổ luyện khinh công cũng một đường nhảy rồi bay rồi đi bộ theo lại đây.
Tiểu Cố rất thất vọng, vẫn còn oán trách ta: "Đều là tại ngươi, ngươi còn nói người đó sẽ tới cứu ta, hại ta vui mừng hớn hở một hồi lâu".
Có lẽ là bởi vì vừa rồi Nhiếp chính vương cứu ta lại không cứu hắn nên khiến hắn chán ghét chăng.
Ta an ủi hắn: "Tình huống vừa rồi là bất đắc dĩ, nếu như còn có lần sau, người đó nhất định sẽ tới cứu ngươi".
Lời tuy nói như vậy.
Nhưng trong đầu ta lại vô thức hiện lên hình ảnh của Nhiếp chính vương đêm qua đi về phía ta.
Trong ánh lửa, hắn mặc hồng y, tóc đen rối tung, mắt phượng khẽ nâng lên như ngọc, vững vàng đi về phía ta giữa làn sương khói ngập trời.
Sẽ thế nào nếu hắn mặc hôn phục kia vì muốn đến đây lấy ta...
Ta lắc đầu nguầy nguậy! Không được! Ta... ta đang nghĩ cái gì vậy chứ!
Ta! Ta làm sao có thể thèm muốn nam nhân của người khác!
Ta không phải con người! Ta không phải con người mà!!
Ta điên cuồng tự tát mình, cố gắng làm mình thanh tỉnh lại, tiểu Cố sợ tới mức vội vàng khuyên nhủ ta: “Được rồi, được rồi mà, người kia không tới, ta cũng không trách ngươi, ngươi cũng đừng tự trách mình nữa".
Hắn bắt lấy tay ta, ý muốn cản ta đừng tự tát mình nữa.
Đang trong cơn điên khùng, một giọng nói nghiêm nghị từ ngoài cửa truyền đến cắt đứt cơn điên của ta:
"Các ngươi đang làm cái gì?".
32.
Nhiếp chính vương cầm trong tay một nắm quả dại, tầm mắt rơi vào trên tay đang nắm lấy nhau của ta và tiểu Cố, ánh mắt vô cùng chán ghét.
Tiểu Cố buông tay ta ra, cười nói: "Vương gia... vương gia, ngài đã trở lại rồi".
Nhiếp chính vương cũng không thèm nhìn tiểu Cố, lập tức đi vào, ngồi xổm xuống nhìn ta, ôn nhu hỏi: “Có đau không?”.
Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của tiểu Cố ở phía đối diện, ta chợt hiểu ra:
Nhiếp chính vương đang lợi dụng ta để kích thích tiểu Cố đây mà!
“Không… không đau”. Ta lúng túng cười nói: “Đa tạ vương gia quan tâm”.
Hắn đưa trái cây trên núi cho ta rồi nói: "Ở vùng gần đây chỉ có những thứ này, nàng ăn tạm đi, sau khi xuống núi, ta sẽ dẫn nàng đi ăn thức ăn ngon".
Ồ, vậy à?
Ta lấy sơn quả, tiểu Cố ở bên cạnh ủy khuất kêu lên: "Vương gia, còn ta thì sao đây?".
Nhiếp chính vương không chút nghĩ ngợi nói: "Cút".
Lúc này trời đã rạng sáng, khói lửa đêm qua còn chưa tan đi.
Nhìn Thuần phi ngủ say và Tiểu Cố bị thương, Nhiếp chính vương quyết định cùng ta cải trang tìm đường xuống núi.
Về phần hoàng đế, mặc dù tứ chi (tay chân) vẫn lành lặn.
Nhưng dù sao “não tàn” nên cũng coi như bị thương đi, không thích hợp đi ra ngoài.
Khi trời sáng, ta cùng Nhiếp chính vương một trước một sau bước ra khỏi sơn động. Đi được nửa đường, đột nhiên phía trước có tiếng người.
Hắn kéo ta lại và ngồi xổm xuống sau bụi cỏ.
Trên người hắn có mùi hương thoang thoảng của hoa lan nhẹ nhàng mà chui vào mũi ta.
Ta cảm nhận được hơi thở hơi phập phồng của hắn trên đỉnh đầu ta, năm ngón tay thon dài của hắn đem đầu ta tựa vào lòng ngực hắn, thấp giọng nói:
"Đừng lên tiếng".
Tội lỗi, tội lỗi.
Ta vỗ nhẹ lên mặt mình, trong lòng nói: “Đây là nam nhân của tiểu Cố, đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều”.
Ta không biết đã qua bao lâu, âm thanh của đám người kia cuối cùng cũng tiêu tán. Hắn dìu ta ra khỏi bụi cỏ, vừa dìu ta, vừa nhẹ nhàng nói:
"Chúng ta có thể đi được rồi".
Mặt ta nóng bừng lên, để chuyển chủ đề, ta bắt đầu tìm từ ngữ:
"Nhiếp chính vương, y phục của ngài... ".
Khuôn mặt hắn ửng đỏ, nhìn ta nói: "Cái này... Bổn vương dù sao cũng cảm thấy, vội vàng động phòng là hành vi rất thất lễ... ".
"Nói chung là vẫn phải có một danh phận, cho nên... ".
Không ngờ tới, Nhiếp chính vương lại là một người cẩn thận, chu đáo đến như vậy.
Ta thầm thở dài, an ủi hắn: “Không sao đâu, lần này không được, nhưng lần sau nhất định sẽ được”.
Hắn đỏ mặt "ừ" một tiếng. Cẩn thận đẩy cây cỏ trước mặt ta sang một bên.
Chúng ta đi thêm vài bước về phía trước, thấy đang đến gần sơn động, hắn đưa tay ra kéo ta lại.
Ta rút tay lại, xấu hổ, cười cười, nói:
"Vương gia, cái này... sắp tới sơn động rồi, vẫn là không cần... tránh cho tiểu Cố hiểu lầm".
Hắn khẽ quay mặt lại, lông mày và đôi mắt sáng lạ thường dưới ánh ban mai, vạch ra một đường nét rõ ràng: "Tiểu Cố?".
Ta gật đầu, điều chỉnh lại tâm tình, nghiêm túc nói: “Ta biết vương gia lần này dẫn ta xông ra khỏi vòng vây là vì tiểu Cố, vừa rồi trong sơn động cố ý không để ý đến tiểu Cố, cũng là bởi vì hắn lôi kéo tay ta, vương gia bị cho ăn giấm chua, cho nên... ".
Ta thở ra một hơi: "Bất quá, tình yêu không nên như vậy, Vương gia không cần kích thích tiểu Cố để chứng minh hắn yêu ngài đâu, nếu như vương gia trực tiếp bày tỏ tình cảm, có lẽ hắn sẽ càng cảm động hơn".
Nhiếp chính vương sắc mặt càng ngày càng đen thui, có lẽ là bởi vì ta nói quá đúng, sắc mặt hắn âm trầm. Hắn lạnh lùng, nghiêm mặt nói:
"Trước kia, nàng cũng đều cho rằng ta thích tiểu Cố?".
Ta không nghĩ ngợi gì, bật thốt lên: “Đúng vậy”.
Hắn cực kỳ phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Đúng - vậy, bổn - vương - thích - tiểu - Cố, bổn - vương - cũng - chỉ - thích - mỗi - tiểu - Cố - thôi".
Ta buột miệng nói ra: “Vớ vẩn, ngài rõ ràng thích ta mà!".
Nói xong ta đơ ra một lúc.
Nhiếp chính vương đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn ta, nói: “Ta thích tiểu Cố, ta mặc bộ hôn phục này là để cưới hắn, ta vì hắn mới đến đây liều cái mạng không ai để tâm này”.
Ta ngơ ngác nhìn hắn, bất giác nói: “Ngài thích ta, ngài vì để cùng ta thành thân mới chuẩn bị hôn phục này, ngài lo lắng cho an nguy của ta, mới có thể, như thế này mà… ”.
Vừa dứt lời.
Nhiếp chính vương vươn tay qua, lông mi khẽ run, kéo gáy ta, trực tiếp hôn lên môi ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...