Chu Mộc vừa mới mở miệng, xung quanh tức khắc yên tĩnh.
Lý Hướng Tiến đã là lần thứ n đâm xe của bố làm hỏng thanh chắn xe, rúc đầu xuống thấp nói: “Chú, đây là xe bố cháu mua cho cháu, quà khen thưởng cháu thi đỗ Nhất Trung.”
Hai mắt Chi Chi sáng như sao nhìn chiếc xe mô tô vô cùng chói lọi được ánh sáng mặt trời chiếu lấp lánh. Cô đưa tay ra ôm lấy cánh tay của bố, hơi dùng sức lắc lư, nũng nịu nói: “Bố, cái xe này xịn lắm, lúc con lái xe phía trước còn có một cái bàn cao như sườn núi, chỉ cần đủ nhanh là có thể bay qua đó. Quá ngầu! Bố, bố cũng mua tặng con một cái đi được không?”
Lý Hướng Tiến theo thói quen muốn nói: “Chi Chi, tớ tặng cậu, cái xe này cũng tặng luôn cho cậu.”
Thế nhưng nhìn thấy bộ dạng kia của chú Chu, cậu rùng mình một cái, cảm thấy có một con sói đen to lớn đang đứng trước mặt mình, còn đáng sợ hơn cả Nhị Hổ và Tiểu Hoa nhà Chi Chi nhiều. Thế mà Chi Chi lại không hề cảm nhận được tí nào... Bọn chúng đều bị dọa sợ chết khiếp rồi đây này.
Vương Thúy Thúy, Vương Tam Bình lặng lẽ đứng ra xa, cười nói rằng trong nhà có việc nên đi trước...
Lý Hướng Tiến dưới ánh mắt giết người của chú Chu cũng nhăn mày ngồi lên xe của mình.
Tuy rằng rất thích cảm giác con gái nũng nịu nhưng Chu Mộc lập tức trở về dáng vẻ thâm trầm, lạnh lùng và nghiêm túc nói:
“Không được nhé, Chi Chi. Cái xe mô tô này rất đắt, tiền của bố đều phải dùng cho trại nuôi, chúng ta không mua nổi đâu.”
Lý Hướng Tiến khó khăn lắm mới khởi động xe, lúc chuẩn bị đi nghe được câu nói này của chú Chu thì suýt chút nữa ngã xuống đất. Chú Chu không chỉ là con sói đen mà còn là một tên lừa đảo, cậu đã từng nghe lúc bố cậu tính sổ sách nói qua, tiền của chú Chu bây giờ nhiều đến mức không đếm được, chỉ có mấy cái nhà trên huyện được mua lại cũng kiếm không hết tiền. Càng không nói đến huyện Chung Sơn bây giờ cũng đang phát triển, một nửa chỗ bất động sản của cái huyện ấy đều là của chú Chu...
Bây giờ chú Chu lại vươn móng vuốt đến tận thành phố Tây Hồ rồi, mấy căn nhà quanh trường Nhất Trung và Nhị Trung chắc cũng sớm đã bị đổi chủ rồi.
Thế mà lại lừa Chi Chi rằng không mua nổi cái xe mô tô, ai tin đây!
Cậu liền nghe thấy Chi Chi ngoan ngoãn nói: “Vâng ạ, vậy con không cần xe mô tô nữa. Dù sau Hướng Tiến có, cậu ấy có thể cho con mượn lái.”
Lý Hướng Tiến bỗng chốc cảm thấy cả người cháy bừng, giống như bị ánh mắt của ai nướng chín. Cậu vội vàng khởi động xe, hận không thể ngay lập tức biến mất...
Được thôi, tuy rằng cậu thật sự rất thích Chi Chi, thế nhưng cậu thật sự cũng rất sợ chú Chu Mộc.
Bây giờ toàn thiên hạ này chắc cũng chỉ có Chi Chi cảm thấy bố mình là một người nông dân bình thường, lương thiện...
Lý Hướng Tiến lạch cà lạch cạch, khó khăn lắm mới lái xe đi. Cậu cảm thấy bản thân chắc chắn không dám gặp lại xe mô tô nữa. Chú Chu chắc chắc sẽ tìm một cái cơ để cái xe mô tô của cậu biến mất. Lý Hướng Tiến thông minh từ nhỏ, trực giác của cậu chuẩn đến phát sợ. Thế nên cậu cũng là một trong những người bạn học sợ bố của Chi Chi nhất.
Không nên khoe khoang với Chi Chi nữa, ai da, lúc ấy cậu nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Chi Chi, bỗng chốc quên hết mọi thứ, chỉ biết gật đầu.
Nhìn thấy mấy đứa trẻ dạy hư con gái mình đã đi cả rồi... Chu Mộc và lão tú tài mới bốn mắt nhìn nhau.
Con sói đen và con cáo già vừa mới chạm mắt gần như đã biết đối phương nghĩ gì.
Chu Mộc có kinh nghiệm ngồi tù mà lại là họa trời giáng, tự nhiên bị bắt lại vậy nên vô cùng cẩn thận trong việc dạy dỗ con gái. Ông không muốn con gái chịu phải một chút tổn thương nào, ngay cả khái niệm tổn thương cũng không nên có.
Vậy nên ông mới có chủ ý điên rồ là mua lại hết mấy con phố, cửa hàng quanh trường học của con gái.
Thế nhưng nhìn thấy đứa con gái trọc đầu chuyên tâm lái xe mô tô, khuôn mặt hưng phấn tìm cảm giác của con mình, hiển nhiên hiệu quả của việc đó không hề tốt.
Hơn nữa, con gái sắp phải đi học trên thành phố, còn phải ở ký túc xá. Chu Mộc và lão tú tài vẫn không thể đến ở cùng con gái trong ký túc xá được.
“Khụ khụ, Chi Chi này, con đã nghĩ đến sau này sẽ làm gì chưa? Có mục tiêu gì chưa?” Lão tú tài ho một tiếng, ông cụ muốn chuyển sự chú ý của cháu gái khỏi chiếc xe mô tô.
“Sau này? Thi đại học ạ! Hướng Tiến, Tam Bình đều nói muốn lên Đại Kinh, mà bạn qua thư của cháu cũng ở Đại Kinh. Cậu ấy nói bên đó có rất nhiều trường học tốt.” Chi Chi ngồi thoải mái trên chiếc xe, hai tay nắm lấy tay lái, cái đầu trọc tăng thêm vẻ xinh đẹp của khuôn mặt, đẹp trai quá.
Nhưng Chu Mộc lại thấy thế nào cũng không đúng. Đây không thể là đứa con gái mềm mại dễ thương của ông được, thật sự giống như một thằng con trai xinh đẹp...
Đúng, Chu Mộc phát hiện ra trọng điểm rồi. Đó là bởi con gái bây giờ trông như một thằng nhóc, nghĩ đến việc mình vất vả nuôi dạy một đứa con gái lớn lên xinh đẹp ngọt ngào như kẹo bỗng chốc biến thằng một thằng nhóc, Chu Mộc thật sự khóc không ra nước mắt.
Lão tú tài càng đau lòng hơn, cứ nhìn lâu hơn một chút, ông cụ lại càng cảm thấy đau đớn.
“Đại Kinh tốt đấy!” Xa quá... Nghe thấy con gái lại muốn lên tận Đại Kinh học, Chu Mộc cảm thấy thật sự đau xót trong lòng.
“Bố cũng cảm thấy Đại Kinh tốt ạ. Thế tốt quá, con vẫn lo bố cảm thấy xa quá.” Chi Chi rất vui, cười rộ lên, hàm răng đều trắng muốt. Trông cô xinh hơn giống như một thiếu niên sáng sủa, xinh đẹp.
Chu Mộc ôm ngực:...
Lão tú tài nói tiếp: “Thế Chi Chi muốn sau này làm gì?”
Chi Chi cảm thấy hôm nay bố và ông rất lạ, cứ hỏi những vấn đề xa xôi này, rồi lại có vẻ mặt buồn bực.
“Phải biết con muốn làm gì thì mới biết được học trường đại học sẽ tốt hơn.” Lão tú tài giải thích một câu.
Chu Mộc tặng like (thích) cho lão tú tài, đúng vậy, đại học không cần quyết định sớm như thế. Nguyện vọng quyết định sớm thì tốt hơn.
Ai da! Đại Kinh, trường đại học nhiều như vậy, bản thân không thể mua hết mấy con phố ở mỗi cổng trường đại học được. Hơn nữa Đại Kinh đắt đỏ hơn tỉnh Cam Tây này nhiều, Chu Mộc bỗng nhiên cảm nhận sâu sắc rằng mình quá nghèo, căn bản không thể chăm sóc tốt cho con gái.
“Anh Sơn Quy nói anh ấy muốn đi nghĩa vụ. Hướng Tiến nói cậu ấy muốn làm quan lớn. Thúy Thúy nói cậu ấy muốn làm ngôi sao, Tam Bình nói cậu ấy muốn mở công ty. Con cũng không biết con muốn làm gì, chẳng lẽ trở về giúp bố chăn dê ạ?”
Chi Chi bỗng nhiên có chút hoang mang...
Chu Mộc nghe thấy con gái nói lời này thật sự muốn gật đầu ngay tức khắc. Tốt lắm, tốt lắm. Sau khi bị lão tú tài lườm một cái, ông mới giữ được vẻ lạnh lùng của một vị phụ huynh.
Lão tú tài ung dung, thong thả nói: “Chi Chi có thể nghĩ xem, chẳng qua ông thấy làm cô giáo cũng rất hay. Con xem thầy Tiểu La của con, công việc ổn định. nhẹ nhàng, dạy dỗ những đứa trẻ xuất sắc như bọn con. Bây giờ tìm được người yêu cũng tốt.”
“Làm cô giáo ạ? Hình như cũng được đấy ạ.” Chi Chi trèo lên xe mô tô, nghiêm túc nhìn cái nắp phía trước mặt. Cô rất muốn xuống xem bên trong có cái gì khác.
Nói chuyện đến đây, Chu Mộc cuối cùng cũng không chịu được nữa.
Chân tướng đã phơi bày.
Ông nói sâu xa: “Chi Chi sau này muốn làm cô giáo thì nhất định phải học giỏi mới có thể thi đỗ trường đại học tốt. Bố giúp con mang xe này về nhà chú Lý, con đi ôn lại bài học. Cạnh tranh ở trường Nhất Trung rất kinh đấy.”
Nghe lời nói của bố, Chi Chi ngạc nhiên và mừng rỡ ngẩng đầu nói: “Bố cũng biết lái xe mô tô ạ? Con biết ngay là cái gì bố cũng biết mà!”
Chu Mộc: Con gái mình lại biết cách ăn nói thế này, thảo nào thành tích môn ngữ văn lại tốt như thế. Con gái mình đúng là thiên tài... Ông theo thói quen gật đầu.
Vừa cúi đầu nhìn thấy chòm râu và mái tóc bạc trắng của lão tú tài, ở giữa lại là khuôn mặt đen u ám, Chu Mộc quả quyết lắc đầu.
Ông nghe con gái nói tiếp:
“Anh Sơn Quy nói rằng ở Hồng Kông có người bay, người ta có thể lái xe mô tô từ vách núi bên này sang vách núi bên kia. Bố dạy con được không ạ?”
Mẹ kiếp, cái tên người bay mà con gái nhắc đến giờ đang giống như người tàn phế cấp tám, không thể ngồi dậy được nữa! Cái thằng oắt Lưu Sơn Quy khốn nạn này, rốt cuộc còn muốn dạy con gái thứ gì đây!!
Lưu Sơn Quy đang học thêm trên thành phố, vào ngày trời hè này lại bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, không nhịn được mà hắt xì hai cái...
Ngày hôm sau, Chu Mộc giấu lão tú tài lái xe mô tô, ngồi đằng sau là Chi Chi. Ông định biểu diễn xe bay ở trại nuôi, tiếng động cơ xe mô tô khởi động rầm rầm, Chu Mộc hét to: “Nhớ phải đồng ý với bố chuyện gì chưa?”
Chi Chi cũng hét to trả lời: “Nhớ ạ, phải học giỏi, sau này trở thành một... cô giáo...”
Tốc độ cực nhanh đã thổi bay hai chữ cô giáo cuối cùng, quần áo cũng bị thổi bay ràn rạt.
Chu Mộc lái xe rất nhanh, thế nhưng còn có cô con gái ngồi đằng sau của ông làm ông cảm thấy yên tâm vô cùng.
Không ngừng phi nhanh, giống như cõng con gái bay vút, Chu Mộc dường như trở về lúc mình còn trẻ, được tuyên dương, kiêu ngạo, vô lo vô nghĩ. Lúc đó, ông là một người nông dân vui vẻ, ừm, bây giờ thì cũng là một người nông dân vui vẻ, chỉ là ông đã có thêm một cô con gái.
Giống như đôi cánh thiên sứ mà ông trời tặng cho ông, ông có thể hướng lên cao, nhìn rộng hơn và bay rất xa.