“Trả lại mũ cho tôi” Chi Chi từ trước tới nay lúc ngái ngủ luôn có chút gắt gỏng. Cô cảm thấy đầu trọc chẳng có gì là đáng cười cả. Cô đứng trước mặt nam sinh đó hô.
Cao Thành Triển vốn muốn nhanh nhanh xuống xe trước, lúc này nhịn không được dừng bước3lại. Dù gì cũng là bạn nữ ngồi bên cạnh mình, nhìn cô vừa ôm cánh tay mình ngủ say mê, cánh tay tê dữ dội.
Bạn nam lấy mũ của Chi Chi không ngờ rằng có thể nhìn thấy được một nữ sinh trọc đầu đẹp đến vậy. Bạn nam chỉ định bày trò nghịch2ngợm, có lẽ còn muốn gây sự chú ý với bạn nữ nãy ngồi cạnh mình nữa.
Nhưng mà lúc này nhìn thấy trước mắt, bạn nữ khẽ cau mày, hai mắt rưng rưng ngập nước, yêu kiều không thể tả nổi, vừa mới thi cấp ba xong không nghĩ ra bất kì cái từ ngữ0nào, vậy mà đột nhiên bật ra cái từ “yêu kiều” này…
Bạn nam đỏ mặt. EQ của nam sinh mới trải qua kì thi cấp ba có vẻ không cao. Cậu vẫn giống như hồi nhỏ, đột nhiên phát hiện một bạn gái xinh đẹp, vô cùng đáng yêu liền muốn trêu ghẹo, kéo áo,0kéo tóc hay còn ném sâu bọ vào người bạn nữ.
Trương Nhị Khang là một người như vậy. Cậu cầm chiếc mũ đỏ, rõ ràng là muốn đưa cho đối phương, nhưng miệng vẫn phải nói lời làm người khác khó chịu: “Muốn lấy lại thì tới đây mà lấy, cướp được thì trả lại3cho cậu.”
Cao Thành Triển bước nhanh về, không biết sao bản thân lại đi lo chuyện bao đồng, nhìn thấy cô bạn trọc đầu ngơ ngơ trước mặt, đại khái mang đến cảm giác giống hệt thằng nhóc Lục Thành Tuấn, khiến người ta có cảm giác rất dễ bắt nạt.
Thủ trưởng Lục đang đứng ở phía trên hóng chuyện, liền kéo tay áo của chỉ huy Cao, cười nói: “Lão Cao, anh xem, thằng con nhà anh định anh hùng làm việc nghĩa kìa.”
Cao Điền Hổ có chút kinh ngạc, thằng bé nhà mình lại chịu ở cạnh con gái sao, nó luôn cảm thấy con gái phiền phức mà, đứa bé kia có trọc đầu thì vẫn là con gái mà, thật không ngờ thằng nhóc nhà mình lại chịu ra mặt giúp đỡ. Đúng là mặt trời mọc đằng Tây.
Cao Thành Triển đi qua định giúp Chi Chi lấy mũ về, liền nhìn thấy nhóc trọc đầu vọt tới trước mặt bạn nam kia, dùng sức đá vào đầu gối bạn nam kia rồi nhẹ nhàng ném cậu ta qua vai khiến cậu ta văng tới ngay trước chân Cao Thành Triển.
Nhìn một bạn trai vóc dáng tương đương trước mặt mình bị ném bay đi, rơi xuống đất cùng với các tiếng va chạm, cái mũ đỏ kia cũng rơi ngay trước chân cậu, Cao Thành Triển ngạc nhiên tới há hốc miệng, không biết tại sao bản thân lúc này lại cúi người nhặt cái mũ lên.
Lúc đó, tất cả những người hóng chuyện xung quanh đều sững sờ.
Trời ơi, thật đáng sợ, nhóc trọc đầu này xinh xắn mà thật hung hãn.
Nữ sinh Trần Nhã Kỳ nãy lúc trên xe còn hỏi Chi Chi rất có cảm giác ưu việt, lúc này im lặng tránh xa một chút, chỉ trách bản thân không thể biến mất ngay lập tức, thật đáng sợ.
Chi Chi một tháng gần đây gần như đã học hết các loại võ quân đội, võ bắt địch, đánh tự do, ngoại trừ súng, cái gì có thể học đều học rồi.
Chi Chi hồi năm nhất tiểu học còn có thể ném bạn vào thùng rác thì bây giờ với cô quẳng một bạn nam hết sức đơn giản.
Chi Chi đi tới, đưa tay muốn lấy lại cái mũ của mình. Cao Thành Triển không biết mình tự dưng dở chứng gì, nhìn thấy nhóc trọc đầu mang khuôn mặt bị ức hiếp liền trực tiếp đội luôn lên đầu cho cô.
“Cảm ơn cậu, tôi tên Chu Chi Chi, cậu tên gì?” Chi Chi cảm thấy mũ che mất tầm nhìn, chỉnh lại một chút rồi ngẩng đầu lên.
Vốn chỉ định giải trí một chút, nhưng nhìn thấy đôi mắt không chút tạp chất, trong veo dưới nắng, cậu ngừng một chút, rồi đáp:
“Cao Thành Triển.”
Trương Nhị Khang nằm ở dưới đất choáng váng, chao ôi, các bạn còn xem cái gì nữa, mau dìu mình dậy.
Chỉ huy Cao đứng ở phía trên hóng chuyện mắt sáng lên giao phó cho cấp dưới triệu tập những người huấn luyện quân sự lần này, ông ta quyết định thay đổi nội dung huấn luyện một chút.
Động tác cô bé kia vừa làm là động tác của võ bắt địch, ông tuyệt đối không nhìn lầm. Từ lúc ra tay, cho tới các thao tác tay, cầm chặt nắm nhẹ, đều vô cùng hoàn hảo, đấy còn là một cô gái, đây thực sự là một binh sĩ trời sinh.
Chỉ huy Cao cảm giác như gặp được người tài, khả năng của cô bé này có khi phải tương đương thằng nhóc nhà mình, thằng nhóc cũng từ nhỏ đã được rèn luyện trong quân đội.
Mà Thủ trưởng Lục Cẩm Hoa nhìn thấy cảnh này lại vô thức rùng mình một cái, toàn thân run run. Rồi may mắn cảm thán với Chỉ huy Cao:
“Cô bé kia hung hãn quá, may mà không phải con gái tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...