Hắc Thiên Kim

Trung học phổ thông là thời kì con trai phát triển cơ thể.

Một tháng ở trại hè Olympic, Lục Thành Tuấn như búp măng mùa xuân, cứ thế mà cao vọt thêm một đoạn. Ngày thường cậu ru rú trong nhà, cả người đều có cảm giác nhợt nhạt thiếu sức sống. Nhưng hoạt động ngoài3trời của trại hè rất nhiều, cậu không thể không tham gia, cho nên nhìn khỏe mạnh hơn rất nhiều, da vẫn trắng nhưng không còn cảm giác nhợt nhạt yếu đuối nữa.

Ở trại hè cậu được rất nhiều bạn nữ yêu thích, mặc dù cậu không thích nói chuyện, nhưng thành tích lại rất tốt,2hơn nữa gương mặt lại vô cùng tuấn tú. Mỗi lần cậu ngồi một chỗ làm bài không nói chuyện, đều có một bạn gái nhìn cậu.

Trại hè còn có học sinh ngoại quốc, mỗi lần nhắc tới Lục Thành Tuấn luôn thái quá nói: “Ôi, mình quá yêu cậu ấy, cậu ấy thật xinh đẹp,0một bạn trai xinh xắn, cậu ấy trong con mắt của Thượng Đế…”

Bản thân Lục Thành Tuấn cũng không có cảm giác gì, trừ khi cần thiết mới miễn cưỡng cùng người khác nói chuyện. Cậu ra ngoài luôn đem theo một cái máy ảnh, một bức tranh, giấy bút, càng làm các bạn nữ trong0trại hè cảm thấy cậu cá tính.

Cuối cùng trại hè cũng kết thúc, Lục Thành Tuấn nghĩ tới việc được về nhà, trong lòng như nhảy cẫng lên, cười nhiều hơn so với bình thường, khiến người khác có cảm giác muốn tiếp cận.

Ngồi máy bay trở về, một nữ sinh nhất định muốn ngồi cùng3cậu, nên đổi chỗ ngồi. Lục Thành Tuấn lên máy bay liền đem bức tranh đặt trước ghế ngồi, phần tựa lưng của ghế trước, Mã Tư Tư tò mò hỏi: “Thấy cậu ngày nào cũng mang bức tranh này, trong tranh là em gái cậu hả?”

Lục Thành Tuấn trên máy bay rất khó chịu, so với thường ngày càng không muốn trò chuyện, chỉ theo lễ phép cậu gật đầu.

Cô gái cả quãng đường ríu rít, Lục Thành Tuấn cảm thấy giống như là chị gái Lục Tiểu Mãn ở bên cạnh, cậu rất khó chịu, sắc mặt càng nhợt nhạt, chỉ là không muốn biểu lộ ra, cả hành trình mím chặt môi, càng nhìn càng toát ra vẻ sầu muộn.


Không biết Chi Chi như thế nào rồi, nghĩ sau khi xuống máy bay là có thể đọc được thư của Chi Chi gửi cho mình, Lục Thành Tuấn cảm thấy cũng bớt khó chịu hơn.

Mấy năm nay, cậu với Chi Chi viết thư qua lại, đã thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống cậu.

Lục Thành Tuấn vì gương mặt quá giống con gái nên ở trường học thường xuyên bị ức hiếp. Nhưng ở nhà bố cậu - Lục Cẩm Hoa lại là một người rất thờ ơ, vốn chẳng bao giờ để ý những chuyện này, mà Liễu Mạch tuy rất cẩn thận nhưng lại rất bận, mỗi ngày đều phải tán gẫu, mua sắm. Hơn nữa, thành tích của Lục Thành Tuấn lại tốt, cậu cũng chẳng bao giờ nói, không giống như chị của cậu, động tí là dỗi là khóc.

Liễu Mạch phần lớn tâm tư đều dành cho con gái, không biết phải nói gì với đứa con trai trầm tĩnh.

Tuy rằng vào cuối tuần, Lục Thành Tuấn sang nhà ông bà chơi rất thoải mái, có điều ông lại quá bận, còn bà thì khiến Lục Thành Tuấn rất an tâm, nói gì cũng không sao hết.

Cậu có một thế giới khép kín.

Sau đó, thế giới khép kín của cậu có thêm một người bạn tên Chi Chi, có lẽ vì cách nhau xa khiến cậu có cảm giác an toàn hơn, không biết không thích nghi, chỉ ở trước mặt Chi Chi, cậu mới đúng là một đứa con trai hoạt bát.

Cậu thích cái sự hoạt bát đấy, cậu cũng thích Chi Chi.

Tham gia trại hè lần này, cậu cảm thấy chẳng gặp được ai có thể chơi thoải mái hơn Chi Chi.

Đến sân bay, Lục Thành Tuấn chia tay với các bạn, không thể chờ được chỉ muốn về nhà.

Mã Tư Tư muốn hỏi địa chỉ nhà của cậu, nhưng nhìn thấy cậy vội vội vàng vàng lên xe đi mất, chỉ có thể nhớ biển số xe.

Tới đón Lục Thành Tuấn là lái xe Tiểu Vệ. Tuy không phải là bố mẹ, nhưng Lục Thành Tuấn tâm trạng rất tốt, lễ phép chào: “Chào chú Tiểu Vệ.”

“Thiếu gia cao hơn rất nhiều rồi.” Tiểu Vệ rất quý Lục Thành Tuấn, làm việc ở nhà này, tiền lương đãi ngộ không tệ, hai đứa con của chủ nhà cũng rất lễ phép, có điều dần dần cũng sẽ cảm thấy có sự khác biệt. Ban đầu con gái nhà này cũng gọi mình là chú Tiểu Vệ, chẳng biết từ bao giờ chỉ còn là Tiểu Vệ.

Tuy xã hội hiện đại không có chuẩn mực xưng hô chủ tớ rõ ràng, lúc Tiểu Vệ mới làm công việc này, bản thân cũng là một tài xế lái xe, cũng là một công việc chính đáng, nhưng dần dần cũng cảm thấy sự chênh lệch giai cấp.


Nhưng mà so với các nhà khác vẫn là tốt hơn, anh nghe bạn bè nói, có chỗ còn khổ hơn, chủ nhà đấy còn không coi mình ra gì, 24 tiếng thích gọi lúc nào phải đến lúc đó, không quan tâm ăn cơm hay chưa, ngủ rồi hay chưa ngủ, tôi trả tiền cho cậu, cậu phải phục vụ tôi.

Lục Thành Tuấn nghe thấy chú Tiểu Vệ khen cao lên thì rất vui. Bởi vì Chi Chi luôn nói cô ấy cao 1mét 67 làm một thời gian dài Lục Thành Tuấn cứ luôn sợ rằng cậu sẽ không cao bằng Chi Chi.

Cậu cúi đầu nhìn thấy dưới chân để lộ một đoạn dài mắt cá chân, quần có chút ngắn, dường như có cảm giác cao lên.

“Trong nhà có ai hả chú?”

“Bố cậu đi công tác rồi, mẹ cậu thì cùng với chị cậu đi dự dạ tiệc, chắc sẽ về muộn, nhưng đã đặn dì Vương chuẩn bị các món cậu thích về ăn rồi.” Tiểu Vệ đáp.

Lục Thành Tuấn ừ một tiếng, không nói nữa, cũng chẳng có tâm trạng gì đặc biệt, giống như chưa từng có cảm giác vui vẻ vừa rồi, cũng chẳng thể nói là thất vọng, vì cũng quen rồi.

Cũng may khoảng thời gian này đường từ sân bay về khu biệt thự đường Tây Viên không quá tắc. Một tiếng rưỡi sau, Lục Thành Tuấn về đến nhà.

Chẳng để ý tới ăn cơm, cậu ngay lập tức vào phòng mình, vào đến phòng liền cảm thấy một cảm giác quen thuộc, màu sắc quen thuộc, ngay lập tức cả người thả lỏng, thẳng tắp nằm luôn trên giường.

Một lúc sau, cậu bật dậy đi đến bàn đọc sách, quả nhiên trên mặt bàn có một bức thư màu vàng giấy da trâu.

Lục Thành Tuấn rất vui, không thể chờ được mà muốn đọc ngay, nhưng không có bóc luôn mà lấy một con dao nhỏ cẩn thận rạch bên ngoài.


Cậu cầm thư nằm sấp trên giường đọc. Biểu cảm khi đọc thư so với lúc cậu tham gia trại hè một tháng phong phú hơn nhiều, lúc thì cười, lúc thì nhíu mày, lúc thì dáng vẻ không biết nên khóc hay cười, trong ánh mắt của cậu thiếu niên có vương vấn chút thâm tình chiều chuộng.

Lật đến trang cuối cùng nhìn thấy bức tranh một thiếu nữ trọc đầu lái xe máy, Lục Thành Tuấn dở khóc dở cười, vừa ngưỡng mộ vừa thấy tức cười.

Chi Chi nói bạn ấy cạo sạch tóc, kết quả là bố bạn ấy cũng cạo sạch tóc luôn.

Lục Thành Tuấn từ trước tới nay chẳng có ấn tượng gì về bố của Chi Chi, nhưng bây giờ liền cảm thấy ông là một người rất đáng yêu, chỉ có một người đáng yêu như vậy mới sinh ra một cô gái đáng yêu như Chi Chi.

(Chu Mộc đang ở căn nhà cũ hóng gió, đột nhiên nhịn không được hắt hơi vài cái…)

Lục Thành Tuấn chăm chú nhìn bức tranh, khuôn mặt vô thức lộ ra nụ cười ngốc nghếch, bên má phải có lúm đồng tiền nhỏ.

Thật muốn sờ sờ cái đầu trọc xem có cảm giác gì…

Ngón tay thon dài của thiếu niên nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu trọc của thiếu nữ trong bức tranh… khuôn mặt hơi ửng đỏ, hơi thở cũng nhanh hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui