Năm mươi người thợ mỏ này do đính thân Chu Mộc chọn lựa kĩ càng từ mỏ than Bình Khẩu, đều là lính giải ngũ.
Bây giờ mỏ than Bình Khẩu đã phát triển thành một mỏ than quy mô khổng lồ, ngày trước các ông chủ than rời đi đều quả quyết mỏ than Bình Khẩu cứ làm như vậy rồi sẽ sớm tự mình hại mình.
Cuối cùng, chẳng làm sao!
Từ khi bắt đầu Chu Mộc đã học theo cách quản lý ở nhà giam,3mỗi ngày chạy bộ, mỗi tuần tổ chức đại hội tư tưởng, có vấn đề liền giải quyết luôn. Hơn nữa phúc lợi đãi ngộ chẳng cần bàn, dù mang đi đâu so với chỗ khác đều cao hơn rất nhiều. Bạn bỏ ra nhiều nỗ lực thì nhận được nhiều, bạn không cố gắng thì nhận được ít, nói chung cũng đủ để sống.
Nhìn thôn Bình Khẩu bây giờ là biết. Gần như cả thôn đều biến thành nhà biệt thự, nhà cao cửa2rộng, mọi người cũng không còn mở cửa làm điểm dừng chân cho tài xế kéo than nữa, đường lên thị trấn cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Thị trấn Lục Phong và thôn Bình Khẩu tưởng như liền sát nhau, thôn Bình Khẩu như biến thành khu biệt thự của thị trấn Lục Phong vậy.
Xe tải vận chuyển than bây giờ cũng không cần phải đi qua thôn, từ một đường khác có thể ra luôn quốc lộ, thuận tiện hơn, càng bảo vệ môi0trường.
Hình thức quản lý này của thôn Bình Khẩu thu hút rất nhiều lính giải ngũ, đại đa số đều tới đây và cũng rất nhanh thích nghi với công việc, đồng thời cũng ở lại an cư lạc nghiệp.
Nghe được tin Chu Mộc muốn tìm người huấn luyện con gái ông, người đăng kí không nên nhiều quá, cuối cùng chỉ có 50 người được chọn. Ai ai cũng thân thể cường tráng, thân cao mét tám, ở trong quân đội đều là những0người xuất sắc, ở mỏ than đều là những cá nhân tiêu biểu.
Mới có 50 người xếp ma trận vuông, mà khí thế đã như 500 người.
Nhìn thấy bọn họ tiến bước tới, tên mập Vương Tam Bình bắp chân đều bủn rủn.
“Chi Chi, cậu gọi bọn họ tới đây làm gì? Chẳng lẽ học đào than sao?”
Vương Thúy Thúy và Vương Mỹ Châu cả hai mặt đều buồn bực, bây giờ gia đình hai người điều kiện tương đối tốt, là bảo bối trong3nhà, nhìn vào quần áo trên người là biết, đều là đồ mới.
“Không phải học đào than đâu, chúng mình chẳng phải khai giảng xong phải đi huấn luyện quân sự sao? Bố mình nghe được, lần này chúng mình huấn luyện ở khu quân sự, bố mình lo rằng chúng mình sẽ không thích nghi được, liền cho chúng mình làm quen trước. Các chú này trước kia đều là bộ đội, bố mình cũng nói, chúng mình cứ luyện tập trước, giống như là đi thi biết trước đáp án vậy, rồi lúc đó ở đấy chúng mình sẽ thoải mái hơn các bạn khác.”
Lý Hướng Tiến thân người nhỏ bé, nhìn thấy đội hình hình vuông càng lúc càng gần, bắp chân đều run lẩy bẩy, bố và ông của Chi Chi sao mà đáng sợ vậy… Huấn luyện quân sự vốn đã rất khắc nghiệt rồi, cậu còn đang nghĩ sao để kiếm cớ không đi, cuối cùng trong nhà còn cho cậu đi huấn luyện trước…
Cái này vẫn còn ít nhất một tháng nữa mới đi mà.
Lý Hướng Tiến ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mặt trời chói chang, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
“Hướng Tiến, cậu sao thế, không ổn à?” Chi Chi đứng cạnh cậu ân cần hỏi thăm.
Lý Hướng Tiến cúi đầu thấy trước mặt là Chi Chi xinh đẹp, dù cho cô có cạo trọc đầu thì cũng mang một vẻ đẹp không cách nào hình dung được, cậu tỏ vẻ kiên định đáp: “Không sao, Chi Chi chúng ta cùng nhau luyện tập.”
Nhiệm vụ của những người lính giải ngũ được Chu Mộc chọn thời gian gần đây chỉ là huấn luyện con gái ông, mỗi ngày không phải đào khoáng đào mỏ, còn được thêm một số tiền phụ cấp cùng với tiền lương. Mọi người ai cũng nhiệt tình hăng hái, đều cảm thấy công việc nhẹ nhàng lại còn được nhiều tiền, được chọn đúng là nở mày nở mặt.
Để huấn luyện mấy nhóc thiếu niên này, vì vậy mới bắt đầu đã phải võ trang đầy đủ, chuẩn bị ra oai phủ đầu. Nhất định phải dạy dỗ bọn trẻ cho tốt, lấy kinh nghiệm từ những ngày tháng bị huấn luyện nghiêm khắc trong quân đội ra để dạy dỗ, không thể lấy không tiền của ông chủ được.
Quả nhiên, bọn họ vừa xuất hiện đã làm mấy đứa trẻ kinh hãi. Càng bước gần tiếng bước chân càng nặng nề, đồng thanh.
Đến trước mặt lũ trẻ, đoàn người đồng loạt dừng chân, đúng nhịp không có một điểm sai, trong lòng người dẫn đầu Lý Tông Hán nhịn không được mà khen: Tốt lắm, dù đã xuất ngũ nhưng kỉ luật vẫn ăn sâu vào máu.
Đột nhiên có tiếng cười khúc khích. Lý Tông Hán mặt tối sầm lại… Nhưng vốn dĩ mặt anh rất đen, nên nhìn không ra.
Mọi người nhìn xuống nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy ở hàng cuối Bành Lập Quân cười như vỡ trận.
“Bên kia, Chi Chi trọc đầu, đẹp đấy.” Bành Lập Quân vừa mới xuất ngũ, nhưng trong đám cựu quân nhân này thì anh vẫn được coi là tân binh, nhịn không được mà mở miệng.
Mọi người đồng loạt quay qua, còn đang phải làm ra vẻ khí thế ngút trời, nên không có nhìn kĩ mấy đứa trẻ, nghe thấy Tiểu Bành nói vậy, mọi người đều quay qua thấy Chi Chi đầu trọc, một cô bé 14-15 tuổi để đầu trọc, quả thật… rất buồn cười!
Mọi người đều cười rất lâu.
Được rồi, không được cười, phải nghiêm túc, bọn họ là người huấn luyện.
Chi Chi cũng không có lạ gì bọn họ, nhất là Lý Tông Hán, anh đã đến mỏ than Bình Khẩu từ lâu, từ nhiều năm trước rồi, bây giờ cũng là tiểu đội trưởng trong đội thợ mỏ.
“Chú Tống, bố cháu bảo mọi người tới đây ạ? Bố sao không đến vậy?” Chi Chi có chút tò mò hỏi.
“Bố cháu tạm thời có chút việc, một chút nữa sẽ tới, trong một tháng này chú sẽ phụ trách dạy các cháu những thứ cơ bản trong quân đội, hôm nay chúng ta sẽ xem trước, chờ sau quen rồi, thì chúng mình sẽ luyện tập.”
“Được ạ”
Chi Chi và các bạn rất tôn trọng các người thợ mỏ, bởi vì cả thôn nhà nhà ai cũng có người làm thợ mỏ, Chi Chi cũng tưởng bố mình cũng là thợ mỏ, trên thực tế cũng gần giống như vậy, mọi người đều phải xuống hầm, lúc làm việc đều mặc giống nhau, không có sự khác biệt nào.
Nghe được hôm này chỉ quan sát trước, không phải luyện tập, bọn trẻ ngồi ngay xuống thảm cỏ, nhìn các chú luyện tập.
Chỉ có một hàng người xem, vài đứa con trai, vài đứa con gái nhưng những người lính giải ngũ này vẫn biểu diễn vô cùng hết mình.
Quay trái quay phải, nhìn trước nhìn sau, bước đều, đứng thẳng không có một lỗi sai. Dưới ánh nắng chói chang vẫn xếp hành thẳng tắp, hô khẩu hiệu vang vọng.
“Một hai ba bốn, một hai ba bốn…”
Nông trường bên cạnh đến con bò lười nhất, đang ăn cỏ cũng không chịu được phải ngẩng đầu lên xem chỗ nào đang phát ra tiếng. Mấy con cừu nhỏ tinh nghịch đang tản bộ tới ăn cỏ, nghe thấy tiếng hô, dùng những cái chân ngắn chạy thục mạng, rồi nhận ra không có ai đuổi theo, lại chậm rãi quay về ăn cỏ, xem náo nhiệt, nghe thấy tiếng hô, lại chạy…
Chi Chi nhìn một cách ngưỡng mộ, ngày trước ông hỏi cô sau khi lớn muốn làm gì, lúc đó cô không có suy nghĩ gì. Bây giờ nghĩ lại, chẳng trách anh Sơn Quy muốn tham gia quân đội, quân nhân thực sự rất ngầu, không thì mình thay đổi mục tiêu, không là giáo viên thì làm quân nhân cũng tốt, làm việc nề nếp, Chi Chi cảm thấy rất phù hợp với bản thân.
Dưới cái nắng gay gắt, Chi Chi cùng với các chú trong đội thợ mỏ luyện tập, dù là bước hành quân hay bước đều, cô đều tập rất chăm chỉ.
…
Dưới không khí mát lạnh của điều hòa, Lục Tiếu Mãn cùng mẹ Liễu Mạch dạo hết các cửa hàng đồ cao cấp, dù cho là quần áo hay đồ trang sức, hai mẹ con đều chọn lựa rất chăm chỉ.
Liễu Mạch nắm lấy tay con gái, nói: “Con gái muốn nâng cao đẳng cấp, thì từ đôi tất cho đến cái đội đầu cũng không được xem thường.”
…
Buổi tối, lão tú tài nhìn thấy trước mặt đôi cha con đầu cạo trọc bị dọa đến mức vội lấy cái lược trong túi áo, chăm chú chải mái tóc chắc khỏe cùng bộ râu mềm mại của mình mấy cái.
Ăn cơm xong, ông đun một nồi thuốc lớn, thuốc bốc khói trắng nghi ngút, cả căn nhà cũ tràn ngập mùi vì nồng đậm lá thuốc.
Lão tú tài đổ thuốc vào hai cái chậu, chẳng cần một cao một thấp nữa, bây giờ vóc dáng Chi Chi cũng lớn như bố rồi.
Ông nói với hai bố con đầu trọc đang chơi trong vườn: “Qua đây, cùng nhau xông hơi.”
Chi Chi đáng thương cùng bố đưa đầu vào làn khói trắng xông hơi, lão tú tài đề phòng khói bốc hơi quá nhanh còn mang ra hai tấm vải đặt lên đầu hai người.
Chi Chi nhắm mắt lại, thì thào nói: “Bố, đầu trọc cũng tốt mà, có thể tiết kiệm được dây buộc tóc.”
Chu Mộc chỉ biết cười, ra sức gật đầu, suýt chút nữa thì rơi luôn cả tấm khăn.
Nhìn thấy một lớn một nhỏ cạo sạch đầu, lão tú tài cảm giác có lẽ mình cũng phải cạo đầu mất, nếu không thì không hợp cái nhà này.
Nghĩ đến việc bản thân đầu trọc cùng với khuôn mặn nhăn nheo này, lão tú tài vô thức run run, lấy từ túi áo ra một chiếc lược, cẩn thận chải tóc và râu.
Một bên chải đầu một bên la lớn: “Đừng có nói nữa, tập chung xông hơi đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...