Ngày khai giảng càng ngày càng gần.
Chu Mộc thân là phụ huynh càng ngày càng hấp tấp.
Chi Chi không chỉ phải ở ký túc, lúc khai giảng còn phải đi huấn luyện quân sự, không chỉ phải huấn luyện quân sự, còn phải huấn luyện trong bộ đội...
Cực kỳ không có cảm giác an toàn, Chu Mộc chỉ muốn đem con gái ra sau lưng, trước mắt đã lặn3lội đến xem doanh trại quân đội, phía xung quanh toàn là những ngọn núi hoang bằng phẳng. Ông muốn tìm một chỗ để xem con gái mình cũng không có.
Cả cái doanh trại quân đội có tất cả bảy trạm gác, bốn cái đặt ở bốn góc của doanh trại, hai cái đặt ở trung tâm doanh trại. Còn có một cái được ẩn giấu ở bên ngoài2doanh trại...
Mẹ kiếp, thật sự là quá nghiêm khắc, so với nhà giam Tây Hải lúc trước còn nghiêm khắc hơn.
Lão tú tài mới nhìn Chu Mộc vô cùng lo lắng, vừa hỏi đã nghe được đáp án... thật sự là say rồi. Ông cụ nhìn một cái, anh có thể nhìn ra nhiều điều như vậy, rốt cuộc là nhìn ra bằng cách nào vậy??
“Khụ khụ, doanh trại0quân đội so với bên ngoài an toàn hơn nhiều. Cháu không cần phải sang bên đó lượn lờ nữa, theo chú thấy, cháu mà lo Chi Chi bị bắt nạt không bằng bây giờ huấn luyện tốt cho con bé. Đội công nhân ở mỏ than Bình Khẩu cũng không kém đâu, cháu không phải vẫn tuyển được rất nhiều quân nhân đã xuất ngũ hay sao. Trước0tiên cứ huấn luyện cho Chi Chi một chút là được.”
Đừng có đi đến gần doanh trại quân đội mà lượn lờ nữa, nhỡ bị người ta hiểu lầm thành phần tử nguy hiểm rồi bắt lại thì làm sao... Lão tú tài cảm thấy bản thân vì cái nhà này mà lo lắng đến mệt cả tim. Trước đây chỉ cần bận tâm đến Chi Chi, hai năm3gần đây lại ngày càng cảm thấy Chu Mộc cũng rất khiến người khác lo lắng, đặc biệt là khi biết Chu Mộc phản bội lại ông cụ, lén lút đưa con gái đi tập lái xe mô tô. Lão tú tài thật sự rất muốn đấm Chu Mộc...
Chu Mộc thấy ý kiến của lão tú tài khá là đáng tin.
Bên doanh trại thực sự không dễ hành động, bản thân ông cũng không thể vô duyên vô cớ đến gần khu doanh trại quân đội xây nhà hay làm gì được.
Hôm sau, mấy bạn chơi khá thân với Chi Chi nghe thấy cô gọi mọi người đến chỗ trại nuôi, ai ai cũng rất vui vẻ.
Đặc biệt là Vương Tam Bình, cậu ta lớn hơn so với người khác, bởi vì hồi đầu mới đi học, bà cậu không nỡ để cậu mới bé thế đã phải đi học nên đành để cậu học chậm hai năm.
Bây giờ Tam Bình còn nhiều thịt hơn người khác gấp hai lần. Trời nóng, những người béo sẽ đặc biệt sợ nóng. Vương Tam Bình chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, thịt trên cổ cứ núng na núng nính.
“Chi Chi gọi chúng mình đến cưỡi ngựa à?” Vương Tam Bình hưng phấn, nhìn thấy đàn ngựa càng ngày càng to lớn, không biết từ khi nào cậu bắt đầu ý thức được mình lớn hơn Chi Chi hai tuổi, có thể không cần gọi Chi Chi là chị nữa.
“Được rồi đấy, anh Tam Bình, anh đi vào chỗ chuồng ngựa, mấy con ngựa ấy trông thấy anh là chạy mất dạng rồi. Anh quá nặng, đè ngựa không thở nổi. Anh xem cái xương quai xanh của anh đã chẳng thể nhìn thấy được nữa rồi.” Vương Thúy Thúy bây giờ không thích anh Tam Bình nữa, chẳng còn chút hình tượng thần tượng nào, cười nhạo cậu ta là người thẳng thắn và độc ác nhất.
Vương Tam Bình sờ phía dưới cổ, quả nhiên là tầng tầng lớp lớp toàn thịt, không hề có xương quai xanh lại vô cùng kinh ngạc.
“Bà anh nói dáng người ai thế này là tiêu chuẩn và đẹp nhất mà, tại sao có thể không có xương quai xanh. Chắc là tại mặt trời to quá, chiếu nắng quá nên xương quai xanh trốn đi mất.”
Vương Mỹ Châu ở bên cạnh vừa ăn vừa cười.
Trong mấy người này, cô ấy dậy thì thành công nhất. Có một người bố làm người chuyên giết lợn cũng là một ưu thế, đại khái là từ nhỏ đã được bồi bổ, mới có mười mấy tuổi, Chi Chi vẫn còn đang phẳng lì, cô ấy đã ngực tấn công mông phòng thủ, phần ngực căng tròn.
Lúc cô ấy cười còn đỡ bộ ngực của mình, Vương Tam Bình nhìn một cái liền vội quay đầu, có chút ngại ngùng. Con trai tuổi này đối với con gái luôn có chút ý tứ không nói được rõ ràng.
Lý Hướng Tiến không biết đang nghĩ cái gì lại nhìn chằm chằm bộ ngực to của Vương Mỹ Châu.
Lúc này, Chi Chi từ xa đi tới, vẫn là cái đầu trọc nhưng trong tay ôm một bó hoa màu đỏ chót. Da của cô vẫn luôn rất trắng, chưa từng bị đen, bó hoa to này lại càng tôn lên làn da trắng nõn ấy.
Lý Hướng Tiến ngẩng đầu nhìn thấy Chi Chi chầm chậm bước tới, phút chốc mặt đỏ bừng. Nhìn thấy Chi Chi đang ôm một bó hoa màu đỏ, cậu nhận thức được mình phải che mũi lại.
Cậu chạy chậm lên phía trước, cười nói: “Chi Chi, cậu đi hái hoa à?”
“Ừ, vừa nãy đi thăm Tiểu Hoa, trời nóng quá, nó lười nên nằm trong khe đá không thèm động đậy. Ở đó có nhiều hoa lắm.”
Chi Chi nhanh chân chạy đến phía trước, chia bó hoa thành hai, đưa cho Vương Thúy Thúy và Vương Mỹ Châu.
Hai cô gái phút chốc vui mừng.
Tuy rằng cùng là con gái, Chi Chi còn trông vô cùng xinh đẹp, vừa mới xuất hiện đã thu hút tất cả ánh mắt của người khác, thế nhưng bọn họ lại luôn thích Chi Chi bởi vì Chi Chi thật sự rất tốt, giống như bây giờ vậy.
Mỗi người cầm một bó hoa vô cùng vui vẻ. Vương Mỹ Châu ôm hoa trước ngực, tự nhiên hơn một chút. Vương Thúy Thúy vẫn luôn thích hoa, nhìn thấy bó hoa đỏ chót nở rộ thì vô cùng vui vẻ.
Vương Tam Bình xem thường nói: “Chi Chi, bà mình nói đây là hoa hoàng tuyền, còn gọi là hoa u linh, không may mắn đâu.”
Lý Hướng Tiến đứng trước Vương Tam Bình to béo gấp đôi mình, rất muốn đạp cậu ta một cái. Nếu cứ như thế này, chắc chắn sẽ không tìm được bạn gái.
Vương Thúy Thúy và Vương Mỹ Châu mỗi người đập một phát vào bụng của Vương Tam Bình, trợn mắt với cậu ta.
Chi Chi cười hi hi nói: “Tam Bình nói không sai đâu, hoa này còn gọi là hoa bỉ ngạn, cũng gọi là hoa mạn châu sa. Có rất nhiều truyền thuyết, hình hoa giống như bàn tay đang cầu nguyện với thiên đường, biểu tượng một tình yêu tuyệt vọng, bị ngăn cách bởi sinh tử.”
Với mấy cậu trai và cô nàng trong tuổi dậy thì, hai chữ tình yêu này nói ra liền cảm thấy đỏ mặt.
Vương Thúy Thúy và bọn chúng nghe xong thì chẳng hề cảm thấy không may mắn, ngược lại lay động Chi Chi kể cho nghe câu chuyện truyền thuyết.
“Truyền thuyết này là ông tớ có một cuốn tản văn, đợi về tớ tìm cho các cậu đọc. Thế nhưng ông cũng nói hoa này có thể giải độc, tiêu sưng, phòng côn trùng, bệnh dịch. Nó còn được gọi là thần bảo hộ sức khỏe, Xá lợi tử*, thế nên không cần phải sợ.”
* Xá-lợi-phất, cũng được gọi là Xá lợi tử, “con trai của bà Xá-lợi”, là một nhà lãnh đạo tâm linh ở Ấn Độ cổ đại.
Chi Chi giải thích xong, Vương Tam Bình vui lên hẳn.
“Anh nói cũng đâu có sai mà.”
Thế nhưng vẫn bị bọn Vương Thúy Thúy đánh, mọi người cười hi hi ha ha cùng nhau ồn ào.
Mỗi lúc thế này, Lý Hướng Tiền rất dễ nhìn Chi Chi cười ngốc, Chi Chi thật giỏi, thật thông minh, cái gì cũng biết.
Mấy cậu trai, cô nàng mười mấy tuổi, đánh tới đánh lui, đang ồn ào vui vẻ bỗng cảm thấy trại nuôi như sạt lở.
Không có sạt lở, đầu bên kia của trại nuôi, một đội ngũ đều tăm tắp xuất hiện. Trong ngày hè nóng bức, bọn họ mặc trên mình những bộ quần áo làm việc, trên chân đi một đôi bốt cao cổ, trên eo đeo đèn tránh bão, trên đầu có một mặt nạ bảo hộ đen thui, trên lưng đeo công cụ, máy trợ khí.
Năm mươi người, mười người một hàng, tổng cộng năm hàng tạo thành một ma trận vuông, khí thế vô cùng hùng hậu. Mỗi một bước đều chỉnh tề như một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...